Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh
Thiên Sơn Trà Khách
2024-08-27 10:23:28
"Hả?" Hòa Yến khó hiểu, ngay sau đó, một giọng nữ kinh hoàng vang lên: "Cô nương, người chảy máu rồi!"
Hòa Yến theo bản năng cúi đầu nhìn lại, lòng bàn tay không biết lúc nào bị mài rách da, vết máu in trong lòng bàn tay, rõ ràng lại có vài phần động lòng người.
Nàng chỉ cầm rìu bổ một cây củi mà thôi, vậy mà đã mài rách tay? Thân thể này rốt cuộc mềm mại đến nhường nào? Từ nhỏ đến lớn, Hòa đại tiểu thư rốt cuộc có từng cầm qua vật gì hơi nặng một chút hay không, nàng được làm từ bông và đậu hũ sao?
Hòa Yến chìm vào trầm tư, thị nữ Thanh Mai đã xông tới kéo nàng vào phòng, vội vàng nói: “Phải nhanh chóng dùng cao thuốc thoa vào, không biết có để lại sẹo hay không…”
Hòa Vân Sinh căm giận trừng mắt nhìn nàng, ném lại một câu: “Hòa Yến, ngươi cứ tiếp tục ra vẻ đi, sớm muộn gì cũng tự hại chết bản thân thôi.” Rồi xoay người bỏ chạy.
Hòa Yến dở khóc dở cười, kiếp trước nàng sống đến lúc lấy chồng sinh con, mãi cho đến khi chết, đến nay, vẫn là lần đầu tiên có người nói nàng “ra vẻ”.
Cảm giác này thật mới lạ, trong lòng tướng sĩ, đại khái “ra vẻ” là một từ ngữ hết sức xa vời.
Thanh Mai đặt tay Hòa Yến lên đầu gối mình, dùng đầu ngón tay tinh tế thoa thuốc mỡ vào lòng bàn tay Hòa Yến, xong lại rơi lệ: “Nếu như để lại sẹo thì phải làm sao? Phải nghĩ cách kiếm chút thuốc mỡ trị sẹo mới được.”
“Không sao,” Hòa Yến không nhìn nổi nữ tử rơi lệ, nhất là thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn so với tuổi nàng ở kiếp trước, bèn an ủi: “Để lại sẹo thì để lại sẹo, chỉ cần khỏi là được rồi.”
Thanh Mai mở to hai mắt, nước mắt cũng quên lau, nhìn chằm chằm Hòa Yến nói không nên lời.
“Làm sao vậy?” Hòa Yến hỏi.
“Không, không có gì.” Thanh Mai lau nước mắt, đứng dậy, “Cô nương không giận là tốt rồi.”
Ngữ khí trong lời nói… Hòa Yến nhìn lại trang sức son phấn bày biện trước bàn trang điểm, trong lòng đại khái đã hiểu được vài phần. Hòa đại tiểu thư trước kia cực kỳ yêu thích trang điểm, một thân da thịt nõn nà này nghĩ đến là được nuông chiều, nếu bình thường mà sây sát chút thôi, coi như là chuyện lớn.
Có phải ông trời thấy kiếp trước ta sống quá mức thô ráp, chưa từng cảm nhận được cảm giác làm con gái, kiếp này mới tìm cho ta một thân thể kiều hoa như vậy, mưa gió cũng chịu không nổi.
Thanh Mai hỏi: “Cô nương, nô tỳ rót cho người chén trà nóng nhé, vừa rồi bên ngoài trời đang mưa, nhiễm chút hàn khí.”
“Chờ một chút.” Hòa Yến gọi nàng lại: “Ta nhớ tới một chuyện, trước đó khi tỉnh lại, có một số việc nhớ không rõ lắm…” Nàng nhìn về phía Thanh Mai: “Ta sinh bệnh như thế nào?”
Ban đầu trong nhà này có tiểu đồng, về sau tiểu đồng xem bệnh cho Hòa Yến mới bị đuổi đi, có thể thấy được bệnh này không phải sinh ra đã có. Nhưng nếu như đột phát tật bệnh, mấy ngày nay nàng cũng không cảm thấy có gì không khỏe. Người trong phòng nhìn thấy nàng đều là một bộ dáng cẩn thận che chở sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hòa Yến cảm thấy kỳ lạ.
Thanh Mai nghe vậy, quá đỗi kinh hãi, một tay nắm lấy tay Hòa Yến, suýt nữa lại rơi lệ: “Cô nương, người đã vì Phạm công tử thương tâm một lần, không thể lại giày vò một lần nữa. Cho dù người không vì chính mình, còn phải suy nghĩ cho lão gia cùng thiếu gia!”
Phạm công tử? Nam nhân?
Hòa Yến hỏi: "Phạm công tử nào?"
"Cô nương, lời này của người là có ý gì... Phải rồi, Phạm công tử vô tình như thế, nào phải lương phối, người quên hắn cũng là lẽ thường. Nô tỳ sẽ không chủ động nhắc đến Phạm công tử nữa, chỉ cần cô nương bình an là được." Dứt lời, Thanh Mai lại đưa tay dụi mắt.
Tiểu tỳ tử này cũng thật sự quá thích khóc, đám tân binh mới sung vào doanh trướng của nàng lần đầu ra trận cũng chẳng ai khóc nhiều như vậy. Nói chưa được mấy câu mà vạt áo đã ướt đẫm, cứ thế này, chưa đầy một nén nhang e nước đã tràn Kim Sơn.
"Thôi được." Hòa Yến bất đắc dĩ nói, "Vậy không nhắc đến nữa, ngươi đi thay y phục trước đi, y phục ướt hết rồi."
Thanh Mai trợn to mắt nhìn Hòa Yến, thấy nàng thần sắc bình tĩnh, không có chút dáng vẻ nào sắp sụp đổ, do dự một lát rồi nói: “Vậy nô tỳ đi đổi ngay… Cô nương chờ nô tỳ, nô tỳ lập tức quay lại.” Nói rồi cứ ba bước ngoảnh lại một lần mà đi.
Hòa Yến theo bản năng cúi đầu nhìn lại, lòng bàn tay không biết lúc nào bị mài rách da, vết máu in trong lòng bàn tay, rõ ràng lại có vài phần động lòng người.
Nàng chỉ cầm rìu bổ một cây củi mà thôi, vậy mà đã mài rách tay? Thân thể này rốt cuộc mềm mại đến nhường nào? Từ nhỏ đến lớn, Hòa đại tiểu thư rốt cuộc có từng cầm qua vật gì hơi nặng một chút hay không, nàng được làm từ bông và đậu hũ sao?
Hòa Yến chìm vào trầm tư, thị nữ Thanh Mai đã xông tới kéo nàng vào phòng, vội vàng nói: “Phải nhanh chóng dùng cao thuốc thoa vào, không biết có để lại sẹo hay không…”
Hòa Vân Sinh căm giận trừng mắt nhìn nàng, ném lại một câu: “Hòa Yến, ngươi cứ tiếp tục ra vẻ đi, sớm muộn gì cũng tự hại chết bản thân thôi.” Rồi xoay người bỏ chạy.
Hòa Yến dở khóc dở cười, kiếp trước nàng sống đến lúc lấy chồng sinh con, mãi cho đến khi chết, đến nay, vẫn là lần đầu tiên có người nói nàng “ra vẻ”.
Cảm giác này thật mới lạ, trong lòng tướng sĩ, đại khái “ra vẻ” là một từ ngữ hết sức xa vời.
Thanh Mai đặt tay Hòa Yến lên đầu gối mình, dùng đầu ngón tay tinh tế thoa thuốc mỡ vào lòng bàn tay Hòa Yến, xong lại rơi lệ: “Nếu như để lại sẹo thì phải làm sao? Phải nghĩ cách kiếm chút thuốc mỡ trị sẹo mới được.”
“Không sao,” Hòa Yến không nhìn nổi nữ tử rơi lệ, nhất là thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn so với tuổi nàng ở kiếp trước, bèn an ủi: “Để lại sẹo thì để lại sẹo, chỉ cần khỏi là được rồi.”
Thanh Mai mở to hai mắt, nước mắt cũng quên lau, nhìn chằm chằm Hòa Yến nói không nên lời.
“Làm sao vậy?” Hòa Yến hỏi.
“Không, không có gì.” Thanh Mai lau nước mắt, đứng dậy, “Cô nương không giận là tốt rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngữ khí trong lời nói… Hòa Yến nhìn lại trang sức son phấn bày biện trước bàn trang điểm, trong lòng đại khái đã hiểu được vài phần. Hòa đại tiểu thư trước kia cực kỳ yêu thích trang điểm, một thân da thịt nõn nà này nghĩ đến là được nuông chiều, nếu bình thường mà sây sát chút thôi, coi như là chuyện lớn.
Có phải ông trời thấy kiếp trước ta sống quá mức thô ráp, chưa từng cảm nhận được cảm giác làm con gái, kiếp này mới tìm cho ta một thân thể kiều hoa như vậy, mưa gió cũng chịu không nổi.
Thanh Mai hỏi: “Cô nương, nô tỳ rót cho người chén trà nóng nhé, vừa rồi bên ngoài trời đang mưa, nhiễm chút hàn khí.”
“Chờ một chút.” Hòa Yến gọi nàng lại: “Ta nhớ tới một chuyện, trước đó khi tỉnh lại, có một số việc nhớ không rõ lắm…” Nàng nhìn về phía Thanh Mai: “Ta sinh bệnh như thế nào?”
Ban đầu trong nhà này có tiểu đồng, về sau tiểu đồng xem bệnh cho Hòa Yến mới bị đuổi đi, có thể thấy được bệnh này không phải sinh ra đã có. Nhưng nếu như đột phát tật bệnh, mấy ngày nay nàng cũng không cảm thấy có gì không khỏe. Người trong phòng nhìn thấy nàng đều là một bộ dáng cẩn thận che chở sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hòa Yến cảm thấy kỳ lạ.
Thanh Mai nghe vậy, quá đỗi kinh hãi, một tay nắm lấy tay Hòa Yến, suýt nữa lại rơi lệ: “Cô nương, người đã vì Phạm công tử thương tâm một lần, không thể lại giày vò một lần nữa. Cho dù người không vì chính mình, còn phải suy nghĩ cho lão gia cùng thiếu gia!”
Phạm công tử? Nam nhân?
Hòa Yến hỏi: "Phạm công tử nào?"
"Cô nương, lời này của người là có ý gì... Phải rồi, Phạm công tử vô tình như thế, nào phải lương phối, người quên hắn cũng là lẽ thường. Nô tỳ sẽ không chủ động nhắc đến Phạm công tử nữa, chỉ cần cô nương bình an là được." Dứt lời, Thanh Mai lại đưa tay dụi mắt.
Tiểu tỳ tử này cũng thật sự quá thích khóc, đám tân binh mới sung vào doanh trướng của nàng lần đầu ra trận cũng chẳng ai khóc nhiều như vậy. Nói chưa được mấy câu mà vạt áo đã ướt đẫm, cứ thế này, chưa đầy một nén nhang e nước đã tràn Kim Sơn.
"Thôi được." Hòa Yến bất đắc dĩ nói, "Vậy không nhắc đến nữa, ngươi đi thay y phục trước đi, y phục ướt hết rồi."
Thanh Mai trợn to mắt nhìn Hòa Yến, thấy nàng thần sắc bình tĩnh, không có chút dáng vẻ nào sắp sụp đổ, do dự một lát rồi nói: “Vậy nô tỳ đi đổi ngay… Cô nương chờ nô tỳ, nô tỳ lập tức quay lại.” Nói rồi cứ ba bước ngoảnh lại một lần mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro