Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh
Thiên Sơn Trà Khách
2024-08-27 10:23:28
Thanh Mai âu sầu, cứ tiếp tục như vậy, có phải nàng cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa như đám gia nhân bị Hòa Tuy đuổi đi hay không, dù sao đại tiểu thư cũng chẳng cần nàng nữa!
Cùng mang tâm sự nặng trĩu còn có Hòa Vân Sinh.
Hơn nửa tháng nay, mỗi sớm Hòa Yến đều cùng hắn lên Long Hoàn Phong đốn củi. Nàng dậy còn sớm hơn cả hắn, lên núi thì cũng thôi đi, còn buộc thêm bao cát vào tay chân, Hòa Vân Sinh từng lén lút ước chừng, rất nặng. Hòa Yến cứ như vậy mỗi ngày cõng theo thứ quỷ quái ấy cùng hắn lên núi đốn củi.
Nàng chưa từng oán thán nửa lời, dường như chẳng biết mệt là gì. Thế nhưng, Hòa Vân Sinh nhìn thấy lòng bàn tay nàng, làn da mịn màng bị mài rách không biết bao nhiêu lần, nàng bèn quấn vải lên tay.
Làm như vậy hiển nhiên là có lợi, bởi vì nửa tháng trôi qua, Hòa Yến đã đi nhanh hơn hắn, chặt củi cũng nhiều hơn hắn. Hòa Vân Sinh thầm nghĩ, chẳng lẽ bao cát kia thật sự thần kỳ như vậy? Hay là hắn cũng lén buộc hai cái?
Hai người chặt củi tất nhiên nhanh hơn một người, thời gian rảnh rỗi, có thể bán thêm chút bánh bột nếp. Hòa Yến dù sao cũng là nữ nhi, làm loại chuyện phô trương mặt mũi thế này quả thật không hay, Hòa Vân Sinh cũng từng nhắc nhở nàng, nhưng bản thân Hòa Yến lại chẳng hề bận tâm. Hòa Vân Sinh cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu cha biết những ngày này hắn đi cùng Hòa Yến, không phải lên núi chặt củi thì là ra ngoài bán bánh, nhất định sẽ lấy roi quất hắn.
May thay Hòa Tuy vẫn chưa biết chuyện.
Hòa Tuy chẳng những không hay biết, mà ngày ngày vẫn vui vẻ hớn hở, bởi lẽ mấy đứa con cái lâu nay vẫn luôn tranh chấp bất hòa, gần đây lại trở nên thân thiết, có thể cùng ngồi chung mâm cơm, thỉnh thoảng còn chuyện trò đôi câu. Hòa Tuy rất đỗi hài lòng, ngay cả khi ở thao trường, đối với đám tân binh cũng trở nên hòa ái hơn nhiều, quả thật gia hòa vạn sự hưng.
Lúc này, Hòa Yến đang ngồi trước bàn trang điểm.
Thanh Mai lo lắng bất an nhìn nàng.
Hòa Yến từ sau khi khỏi bệnh, không còn thích soi gương, cũng chẳng thích mân mê son phấn của mình nữa. Nay lại mân mê son phấn, Thanh Mai có chút căng thẳng. Gần đây chi tiêu trong phủ vô cùng eo hẹp, Hòa Yến lúc này muốn mua son mới, e là không có tiền.
Hòa Yến bới tung những hộp cao đầu, hương phấn trên bàn, cảm thấy đầu nàng mơ hồ nhức nhức. Những thứ này đều đã qua sử dụng, bán chẳng được bao nhiêu tiền. Nàng lại bới thêm vài lần, tìm được mấy cây trâm và đồ trang sức.
Đều là đồ bạc, chất lượng bình thường, chẳng bằng đồ nàng dùng lúc trước ở Hứa gia, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác.
Nàng gom hết mấy món trang sức đưa cho Thanh Mai.
“Đem mấy thứ này đến hiệu cầm đồ mà cầm, cầm hết, lấy thêm chút bạc.”
Thanh Mai mở to đôi mắt: "Nhưng... Có thể..."
“Hiện tại chúng ta rất nghèo.” Hòa Yến ngữ trọng tâm trường giải thích với nàng, “Những thứ này không thể ăn.”
Nàng phải đem đồ trang sức đi cầm cố, lại đi kiếm chút bạc, tốt nhất có thể gom đủ tiền cho Hòa Vân Sinh đi học.
Nàng đã chiếm thân thể Hòa đại tiểu thư, ít ra cũng nên làm chút chuyện cho Hòa gia. Chờ sau khi thu xếp ổn thỏa những việc này, mới có thể an tâm làm chuyện của mình.
Ví như, tính một món nợ cũ.
Lúc ra ngoài, Hòa Vân Sinh hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại về muộn thế này? E là không chiếm được chỗ tốt mất."
"Có chút việc.", Hòa Yến đáp: "Không giành được chỗ tốt cũng chẳng sao, bánh ngọt của chúng ta ngon hơn là được."
Hòa Vân Sinh không phản bác được.
Hắn cảm thấy nói chuyện với Hòa Yến lúc này chẳng khác nào đấm vào bông, tức giận cũng không sao trút ra được. Hòa Yến không hề nổi nóng, tâm trạng vẫn ung dung tự tại, chẳng biết nên nói nàng lạc quan hay là hồ đồ nữa, ít ra thì Hòa Vân Sinh đã lâu rồi không thấy nàng phiền muộn vì chuyện gì.
Lều vải dựng ở đầu phố chợ phía tây thành, đối diện chính là Túy Ngọc Lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành, khách ra vào tấp nập, buôn bán nhỏ ở chỗ này cũng rất khá. Chỉ là lều vải có hạn, phải đến sớm giành chỗ tốt.
Hòa Vân Sinh bày bánh bánh đại nạitrong lồng hấp ra.
Bánh đại nại là một loại bánh ngọt, dùng quả mận to, bỏ vỏ bỏ hột, luộc qua nước mai trắng và cam thảo, dùng mật ong, thịt hạt thông, nhân quả trám, nhân óc chó, nhân hạt dưa nhồi đầy khoảng trống trong quả mận. Cho vào nồi hấp nhỏ hấp chín, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, giá cũng không đắt. Hòa Vân Sinh đến đây bán bánh đại nại, một tháng cũng kiếm được chút tiền trang trải thêm cho gia đình.
Cùng mang tâm sự nặng trĩu còn có Hòa Vân Sinh.
Hơn nửa tháng nay, mỗi sớm Hòa Yến đều cùng hắn lên Long Hoàn Phong đốn củi. Nàng dậy còn sớm hơn cả hắn, lên núi thì cũng thôi đi, còn buộc thêm bao cát vào tay chân, Hòa Vân Sinh từng lén lút ước chừng, rất nặng. Hòa Yến cứ như vậy mỗi ngày cõng theo thứ quỷ quái ấy cùng hắn lên núi đốn củi.
Nàng chưa từng oán thán nửa lời, dường như chẳng biết mệt là gì. Thế nhưng, Hòa Vân Sinh nhìn thấy lòng bàn tay nàng, làn da mịn màng bị mài rách không biết bao nhiêu lần, nàng bèn quấn vải lên tay.
Làm như vậy hiển nhiên là có lợi, bởi vì nửa tháng trôi qua, Hòa Yến đã đi nhanh hơn hắn, chặt củi cũng nhiều hơn hắn. Hòa Vân Sinh thầm nghĩ, chẳng lẽ bao cát kia thật sự thần kỳ như vậy? Hay là hắn cũng lén buộc hai cái?
Hai người chặt củi tất nhiên nhanh hơn một người, thời gian rảnh rỗi, có thể bán thêm chút bánh bột nếp. Hòa Yến dù sao cũng là nữ nhi, làm loại chuyện phô trương mặt mũi thế này quả thật không hay, Hòa Vân Sinh cũng từng nhắc nhở nàng, nhưng bản thân Hòa Yến lại chẳng hề bận tâm. Hòa Vân Sinh cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu cha biết những ngày này hắn đi cùng Hòa Yến, không phải lên núi chặt củi thì là ra ngoài bán bánh, nhất định sẽ lấy roi quất hắn.
May thay Hòa Tuy vẫn chưa biết chuyện.
Hòa Tuy chẳng những không hay biết, mà ngày ngày vẫn vui vẻ hớn hở, bởi lẽ mấy đứa con cái lâu nay vẫn luôn tranh chấp bất hòa, gần đây lại trở nên thân thiết, có thể cùng ngồi chung mâm cơm, thỉnh thoảng còn chuyện trò đôi câu. Hòa Tuy rất đỗi hài lòng, ngay cả khi ở thao trường, đối với đám tân binh cũng trở nên hòa ái hơn nhiều, quả thật gia hòa vạn sự hưng.
Lúc này, Hòa Yến đang ngồi trước bàn trang điểm.
Thanh Mai lo lắng bất an nhìn nàng.
Hòa Yến từ sau khi khỏi bệnh, không còn thích soi gương, cũng chẳng thích mân mê son phấn của mình nữa. Nay lại mân mê son phấn, Thanh Mai có chút căng thẳng. Gần đây chi tiêu trong phủ vô cùng eo hẹp, Hòa Yến lúc này muốn mua son mới, e là không có tiền.
Hòa Yến bới tung những hộp cao đầu, hương phấn trên bàn, cảm thấy đầu nàng mơ hồ nhức nhức. Những thứ này đều đã qua sử dụng, bán chẳng được bao nhiêu tiền. Nàng lại bới thêm vài lần, tìm được mấy cây trâm và đồ trang sức.
Đều là đồ bạc, chất lượng bình thường, chẳng bằng đồ nàng dùng lúc trước ở Hứa gia, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác.
Nàng gom hết mấy món trang sức đưa cho Thanh Mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đem mấy thứ này đến hiệu cầm đồ mà cầm, cầm hết, lấy thêm chút bạc.”
Thanh Mai mở to đôi mắt: "Nhưng... Có thể..."
“Hiện tại chúng ta rất nghèo.” Hòa Yến ngữ trọng tâm trường giải thích với nàng, “Những thứ này không thể ăn.”
Nàng phải đem đồ trang sức đi cầm cố, lại đi kiếm chút bạc, tốt nhất có thể gom đủ tiền cho Hòa Vân Sinh đi học.
Nàng đã chiếm thân thể Hòa đại tiểu thư, ít ra cũng nên làm chút chuyện cho Hòa gia. Chờ sau khi thu xếp ổn thỏa những việc này, mới có thể an tâm làm chuyện của mình.
Ví như, tính một món nợ cũ.
Lúc ra ngoài, Hòa Vân Sinh hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại về muộn thế này? E là không chiếm được chỗ tốt mất."
"Có chút việc.", Hòa Yến đáp: "Không giành được chỗ tốt cũng chẳng sao, bánh ngọt của chúng ta ngon hơn là được."
Hòa Vân Sinh không phản bác được.
Hắn cảm thấy nói chuyện với Hòa Yến lúc này chẳng khác nào đấm vào bông, tức giận cũng không sao trút ra được. Hòa Yến không hề nổi nóng, tâm trạng vẫn ung dung tự tại, chẳng biết nên nói nàng lạc quan hay là hồ đồ nữa, ít ra thì Hòa Vân Sinh đã lâu rồi không thấy nàng phiền muộn vì chuyện gì.
Lều vải dựng ở đầu phố chợ phía tây thành, đối diện chính là Túy Ngọc Lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành, khách ra vào tấp nập, buôn bán nhỏ ở chỗ này cũng rất khá. Chỉ là lều vải có hạn, phải đến sớm giành chỗ tốt.
Hòa Vân Sinh bày bánh bánh đại nạitrong lồng hấp ra.
Bánh đại nại là một loại bánh ngọt, dùng quả mận to, bỏ vỏ bỏ hột, luộc qua nước mai trắng và cam thảo, dùng mật ong, thịt hạt thông, nhân quả trám, nhân óc chó, nhân hạt dưa nhồi đầy khoảng trống trong quả mận. Cho vào nồi hấp nhỏ hấp chín, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, giá cũng không đắt. Hòa Vân Sinh đến đây bán bánh đại nại, một tháng cũng kiếm được chút tiền trang trải thêm cho gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro