Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh
Thiên Sơn Trà Khách
2024-08-27 10:23:28
Hòa Vân Sinh còn muốn làm ồn, Hòa Yến ghé sát vào tai hắn nói khẽ: "Ngươi cho rằng những ngày qua ta cùng ngươi lên núi đốn củi là không công sao? Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Chỉ một chén trà nhỏ thôi."
Giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng mềm mại, mang theo ý cười khó hiểu, Hòa Vân Sinh không khỏi sững sờ, chờ đến khi hắn hoàn hồn, Hòa Yến đã đi theo Vương Cửu Quý cùng đám người kia.
Hòa Vân Sinh muốn đuổi theo, nhưng vừa nghĩ đến lời Hòa Yến nói với hắn, lại nhịn xuống, dừng bước.
Hắn chọn tin tưởng nàng một lần, nếu qua thời gian một chén trà nhỏ nàng còn chưa trở lại, hắn liền đi tìm nàng.
Ở một đầu khác, Hòa Yến và Vương Cửu Quý đi đến con hẻm nhỏ.
Phía trên con hẻm nhỏ chính là quán rượu Túy Ngọc Lâu. Văng vẳng bên trong tiếng đàn sáo du dương êm tai. Hòa Yến ao ước được đến đó từ lâu, nhưng chưa từng đi qua một lần. Nàng hồi kinh chưa lâu, Hòa Như Phi đã trở về, nàng ăn mặc như nữ tử, không thể vào những nơi như thế này.
“Hòa muội muội.” Vương Cửu Quý cười hì hì tiến lên: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
“Đệ đệ của ta.”
“Ngươi nói Hòa thiếu gia ư?”, Vương Cửu Quý thoáng vẻ ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền tươi cười rạng rỡ, rộng lượng phất tay, “Ta làm sao chấp nhặt với hắn, ngươi cũng biết mà.” Hắn móc từ trong ngực ra một chiếc hộp phấn hình tròn màu xanh trứng vịt, tay kia sờ lên mặt Hòa Yến, “Trong lòng ta có ngươi, sau này chúng ta là một nhà…”
Lời Vương Cửu Quý chưa dứt, đã bị một tiếng thét thảm thiết thay thế.
Trong Túy Ngọc Lâu, dây đàn bởi tiếng thét này mà khẽ run lên, gảy sai một nốt, tựa như bảo ngọc bị sứt mẻ, đột ngột mà tiếc nuối. Có kẻ nghi hoặc lên tiếng: “Tiếng gì vậy?”
Màn sa bị cán quạt nhấc lên một góc, chén trà tinh xảo, nhưng lại không bằng ngón tay nâng chén thon dài tựa ngọc.
Hòa Yến buông tay, cánh tay Vương Cửu Quý như bông lả tả rơi xuống, trên mặt hắn hiện rõ vẻ kinh hãi. Hòa Yến khẽ cười, phất tay một cái, hộp phấn màu xanh kia liền hướng thẳng đầu Vương Cửu Quý mà đập xuống, khiến hắn ta mặt mũi trắng nhợt.
“Đa tạ lễ vật của ngươi, nhưng ta không thích loại son phấn kém chất này, nhớ kỹ, về sau đừng tặng ta thứ đồ này nữa.”
“Tiện nhân! Đánh cho ta!” Vương Cửu Quý kêu gào thảm thiết, nhưng vẫn không quên ra lệnh một tiếng.
Nghe vậy, thiếu nữ tuổi xuân thì như nghe được chuyện cười, đôi mắt cong cong, tiếng cười trong trẻo như nước suối. Nàng thật sự vui vẻ, gió xuân thổi tung làn váy, mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh nhân trong veo, tựa như tiểu nương tử xinh đẹp nhà ai dạo chơi ngày xuân.
Nhưng lời nàng nói lại khiến người ta sợ hãi.
Nàng xoa xoa cổ tay, mỉm cười nói: “Tốt nhất ngươi đừng nên hối hận.”
Vương Cửu Quý cảm thấy mình nhất định đang nằm mơ. Gã dùng sức véo đùi, lập tức đau "Á" một tiếng kêu lên.
Không giống như đang nằm mơ.
Nhưng nếu không phải đang nằm mơ, làm sao giải thích hết thảy những gì phát sinh trước mắt?
Chỉ trong chốc lát, đám lâu la của hắn đã lăn lóc ngổn ngang khắp nơi, kẻ gây nên chuyện này thì một chân đặt lên thềm đá, phủi phủi bụi đất trên y phục. Cảm nhận được ánh mắt của Vương Cửu Quý, nàng liền nhìn sang, ánh mắt trong trẻo, khiến Vương Cửu Quý run sợ.
Hắn chưa từng thấy Hòa Yến như vậy.
Hòa Yến không phải người như thế này. Hòa Yến xinh đẹp nhưng cay nghiệt, tham lam hư vinh, thích chiếm chút tiện nghi. Nữ tử như vậy, trong Sóc Kinh thành nhiều vô số kể, phần lớn đều tâm cao hơn trời mệnh mỏng hơn giấy. Người tốt đẹp thật sự có thể trèo cao gả vào nhà giàu sang làm thiếp, kẻ không tốt, chỉ có thể gả cho người thường, cả đời u oán sống qua ngày. Hòa Tuy nuôi nàng như tiểu thư khuê các, cả đời này Hòa Yến chưa từng chạm qua binh khí, đôi tay kia không phải gảy đàn thì là vẽ tranh, ít nhất không phải dùng để đánh người.
Thế mà vừa rồi, Vương Cửu Quý lại tận mắt nhìn thấy đôi tay ấy nắm chặt thành quyền, chỉ một quyền đã đánh ngã tên tráng hán bên cạnh hắn. Hắn còn nhớ rõ Hòa Yến vừa mới nắm lấy cánh tay hắn, thân thể hắn còn chưa kịp tê dại, đã cảm thấy cánh tay đau nhức, kêu la ầm ĩ. Đây nào phải ngón tay, so với búa còn sắc bén hơn.
Nữ nhân này thật đáng sợ, nàng dùng thuốc gì mà khí lực tăng tiến đến vậy chỉ trong một đêm? Có thể một mình đánh ngã mười mấy người của hắn?
Giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng mềm mại, mang theo ý cười khó hiểu, Hòa Vân Sinh không khỏi sững sờ, chờ đến khi hắn hoàn hồn, Hòa Yến đã đi theo Vương Cửu Quý cùng đám người kia.
Hòa Vân Sinh muốn đuổi theo, nhưng vừa nghĩ đến lời Hòa Yến nói với hắn, lại nhịn xuống, dừng bước.
Hắn chọn tin tưởng nàng một lần, nếu qua thời gian một chén trà nhỏ nàng còn chưa trở lại, hắn liền đi tìm nàng.
Ở một đầu khác, Hòa Yến và Vương Cửu Quý đi đến con hẻm nhỏ.
Phía trên con hẻm nhỏ chính là quán rượu Túy Ngọc Lâu. Văng vẳng bên trong tiếng đàn sáo du dương êm tai. Hòa Yến ao ước được đến đó từ lâu, nhưng chưa từng đi qua một lần. Nàng hồi kinh chưa lâu, Hòa Như Phi đã trở về, nàng ăn mặc như nữ tử, không thể vào những nơi như thế này.
“Hòa muội muội.” Vương Cửu Quý cười hì hì tiến lên: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
“Đệ đệ của ta.”
“Ngươi nói Hòa thiếu gia ư?”, Vương Cửu Quý thoáng vẻ ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền tươi cười rạng rỡ, rộng lượng phất tay, “Ta làm sao chấp nhặt với hắn, ngươi cũng biết mà.” Hắn móc từ trong ngực ra một chiếc hộp phấn hình tròn màu xanh trứng vịt, tay kia sờ lên mặt Hòa Yến, “Trong lòng ta có ngươi, sau này chúng ta là một nhà…”
Lời Vương Cửu Quý chưa dứt, đã bị một tiếng thét thảm thiết thay thế.
Trong Túy Ngọc Lâu, dây đàn bởi tiếng thét này mà khẽ run lên, gảy sai một nốt, tựa như bảo ngọc bị sứt mẻ, đột ngột mà tiếc nuối. Có kẻ nghi hoặc lên tiếng: “Tiếng gì vậy?”
Màn sa bị cán quạt nhấc lên một góc, chén trà tinh xảo, nhưng lại không bằng ngón tay nâng chén thon dài tựa ngọc.
Hòa Yến buông tay, cánh tay Vương Cửu Quý như bông lả tả rơi xuống, trên mặt hắn hiện rõ vẻ kinh hãi. Hòa Yến khẽ cười, phất tay một cái, hộp phấn màu xanh kia liền hướng thẳng đầu Vương Cửu Quý mà đập xuống, khiến hắn ta mặt mũi trắng nhợt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đa tạ lễ vật của ngươi, nhưng ta không thích loại son phấn kém chất này, nhớ kỹ, về sau đừng tặng ta thứ đồ này nữa.”
“Tiện nhân! Đánh cho ta!” Vương Cửu Quý kêu gào thảm thiết, nhưng vẫn không quên ra lệnh một tiếng.
Nghe vậy, thiếu nữ tuổi xuân thì như nghe được chuyện cười, đôi mắt cong cong, tiếng cười trong trẻo như nước suối. Nàng thật sự vui vẻ, gió xuân thổi tung làn váy, mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh nhân trong veo, tựa như tiểu nương tử xinh đẹp nhà ai dạo chơi ngày xuân.
Nhưng lời nàng nói lại khiến người ta sợ hãi.
Nàng xoa xoa cổ tay, mỉm cười nói: “Tốt nhất ngươi đừng nên hối hận.”
Vương Cửu Quý cảm thấy mình nhất định đang nằm mơ. Gã dùng sức véo đùi, lập tức đau "Á" một tiếng kêu lên.
Không giống như đang nằm mơ.
Nhưng nếu không phải đang nằm mơ, làm sao giải thích hết thảy những gì phát sinh trước mắt?
Chỉ trong chốc lát, đám lâu la của hắn đã lăn lóc ngổn ngang khắp nơi, kẻ gây nên chuyện này thì một chân đặt lên thềm đá, phủi phủi bụi đất trên y phục. Cảm nhận được ánh mắt của Vương Cửu Quý, nàng liền nhìn sang, ánh mắt trong trẻo, khiến Vương Cửu Quý run sợ.
Hắn chưa từng thấy Hòa Yến như vậy.
Hòa Yến không phải người như thế này. Hòa Yến xinh đẹp nhưng cay nghiệt, tham lam hư vinh, thích chiếm chút tiện nghi. Nữ tử như vậy, trong Sóc Kinh thành nhiều vô số kể, phần lớn đều tâm cao hơn trời mệnh mỏng hơn giấy. Người tốt đẹp thật sự có thể trèo cao gả vào nhà giàu sang làm thiếp, kẻ không tốt, chỉ có thể gả cho người thường, cả đời u oán sống qua ngày. Hòa Tuy nuôi nàng như tiểu thư khuê các, cả đời này Hòa Yến chưa từng chạm qua binh khí, đôi tay kia không phải gảy đàn thì là vẽ tranh, ít nhất không phải dùng để đánh người.
Thế mà vừa rồi, Vương Cửu Quý lại tận mắt nhìn thấy đôi tay ấy nắm chặt thành quyền, chỉ một quyền đã đánh ngã tên tráng hán bên cạnh hắn. Hắn còn nhớ rõ Hòa Yến vừa mới nắm lấy cánh tay hắn, thân thể hắn còn chưa kịp tê dại, đã cảm thấy cánh tay đau nhức, kêu la ầm ĩ. Đây nào phải ngón tay, so với búa còn sắc bén hơn.
Nữ nhân này thật đáng sợ, nàng dùng thuốc gì mà khí lực tăng tiến đến vậy chỉ trong một đêm? Có thể một mình đánh ngã mười mấy người của hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro