Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh
Thiên Sơn Trà Khách
2024-08-27 10:23:28
Cũng may nàng và Hòa Vân Sinh vóc người không khác nhau lắm, mặc lên người, coi như tạm vừa vặn. Lại búi tóc thành kiểu nam tử, tiện tay bẻ một đoạn cây ngoài cửa cài lên, hóa trang cho làn da đen đi, lông mày đậm hơn một chút, Hòa Yến nhìn vào gương, quả là một thiếu niên thanh tú.
Kiếp trước nàng giả nam đã thành thạo, ít nhất những năm đó, chẳng ai phát hiện ra điều gì bất ổn. Kiếp này cải nam trang, cũng chẳng thấy chút gượng gạo. Đáng tiếc, vốn định làm một công tử nhã nhặn, nhưng bộ y phục này mặc lên, lại giống như công tử nhà sa sút, miễn cưỡng coi như dễ nhìn.
Nàng đi lại vài bước trong phòng, tự thấy ổn thỏa, mới len lén mở cửa, đi ra sân, thân thể nhanh nhẹn nhảy lên, vượt tường, ra ngoài đường.
Thời tiết này kinh thành không giới nghiêm, quả là lúc phồn hoa náo nhiệt. Hòa Yến men theo ánh đèn rực rỡ mà đi, thuyền bè ven bờ ca múa réo rắt, tiểu thương hai bên rao hàng rộn rã, xuân ý dạt dào, một cảnh đêm thịnh thế.
Nàng đã nhiều năm rồi không ra khỏi cửa như vậy. Từ khi Hòa Như Phi trở về Hòa gia, từ khi nàng gả vào Hứa gia, từ khi hai mắt nàng mù.
Những thứ náo nhiệt, phồn hoa, mỹ lệ này dường như đã cách nàng rất xa xôi, nhưng đêm này, theo gió đêm bên hồ thổi tới, cùng nhau mất rồi lại tìm về, nàng tự do rồi.
Thoát khỏi cái Hòa gia kia, tất cả đều bắt đầu lại, trong lòng nàng cảm kích thương thiên.
Kinh thành cách Túy Ngọc Lâu không xa, ngoài minh quán, các cô nương kiều diễm như hoa đang tươi cười chiêu đãi khách nhân.
Đây chẳng phải Tần lâu Sở quán, mà là sòng bạc lớn nhất kinh thành, nổi danh nhất, Nhạc Thông Trang.
Hòa Yến dừng bước trước Nhạc Thông Trang.
Trước cửa Nhạc Thông trang, một nữ tử đầu đội trâm hoa ngăn Hòa Yến lại, dịu dàng nói: “Công tử, nơi này là sòng bạc.”
“Ta biết.” Hòa Yến gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một mảnh bạc vụn quơ quơ trước mặt nàng, “Ta đến đánh bạc.”
Nữ tử ngẩn người, còn chưa kịp nói, Hòa Yến đã đi vào.
Nữ tử đứng ngoài sòng bạc chính là kỹ nữ, lui tới Nhạc Thông Trang đều là nhà giàu sang, bạc chẳng đáng là bao, bởi vậy cũng học được cách nhìn người mà cư xử. Gặp kẻ nào trông không được giàu có lắm, liền khuyên bảo đuổi đi. Một là, nhà nghèo vào trong đi lại, trông chẳng đẹp mắt, giẫm bẩn thảm thêu hoa. Hai là, người nghèo khổ coi trọng bạc, thua không nổi, một khi thua lại khóc lóc om sòm, quỵt nợ, quấy rầy hứng thú của quý nhân, được chẳng bù mất.
Bộ y phục Hòa Yến mặc trên người đã được giặt đến bạc màu, thoạt nhìn tuyệt nhiên không giống công tử nhà giàu sang. Đáng tiếc, đám kỹ nữ canh cửa còn chưa kịp ngăn cản nàng, nàng đã tự tiện bước vào.
Trong sòng bạc tiếng người huyên náo, ai nấy đều mặt mày hồng hào, kẻ thắng đương nhiên đắc ý vênh vang, kẻ thua thì vẻ mặt đầy phẫn uất, móc từ trong ngực ra xấp ngân phiếu, gầm lên: "Chơi tiếp!"
Hòa Yến vừa đi vừa quan sát, thầm nghĩ, quả nhiên lời đồn đại về sòng bạc, kỹ viện là nơi tiêu tiền như nước quả thật không sai.
Hôm nay sau khi dạy dỗ Vương Cửu Quý một trận, nàng hỏi hắn một vấn đề, đó là sòng bạc lớn nhất kinh thành là nơi nào. Loại lưu manh đầu đường xó chợ như Vương Cửu Quý chắc chắn phải biết, quả nhiên, hắn liền nói cho nàng về Nhạc Thông Trang.
Hòa Yến chưa từng đặt chân đến sòng bạc, trước khi nàng đầu quân Phủ Việt, bởi vì thân phận đặc thù, càng nhiều người nàng càng không thể đi, sòng bạc thì càng đừng nói đến. Chờ đến khi đầu quân Phủ Việt, đánh thắng trận hồi kinh, Hòa Vân Sinh lại trở về, nàng trở thành tiểu thư chi thứ hai của Hòa gia, càng không thể đi đến những nơi tam giáo cửu lưu này. Cho nên ngay cả sòng bạc ở nơi nào nàng cũng không biết, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đến.
Nhạc Thông Trang quả thực cái gì cũng có, bài cửu, cờ tướng, đấu thảo, chọi gà... Nàng nhìn đến hoa cả mắt, trong lòng vừa kinh ngạc vừa có chút tiếc nuối, những thứ này nàng đều không biết.
Có người đang đoán xúc xắc, đặt xúc xắc trong chén đoán điểm số, đây là trò đơn giản nhất, cũng là trò có nhiều người vây xem tham dự nhất. Một trận bạc xuống, ngân lượng ào ào tuôn chảy, làm Hòa Yến hoa cả mắt, khóe miệng nàng rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
Hòa gia thật sự là quá nghèo, nhưng Hòa Vân Sinh còn phải vào võ quán học đường. Đem đồ trang sức đi bán cũng không được bao nhiêu tiền, còn kém xa số tiền học phí. Cho dù làm bánh đi bán, cũng phải dành dụm rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui, Hòa Yến chỉ có thể nghĩ đến sòng bạc, tiền đẻ ra tiền, mặc dù là cách kiếm tiền đầy mạo hiểm, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác.
Kiếp trước nàng giả nam đã thành thạo, ít nhất những năm đó, chẳng ai phát hiện ra điều gì bất ổn. Kiếp này cải nam trang, cũng chẳng thấy chút gượng gạo. Đáng tiếc, vốn định làm một công tử nhã nhặn, nhưng bộ y phục này mặc lên, lại giống như công tử nhà sa sút, miễn cưỡng coi như dễ nhìn.
Nàng đi lại vài bước trong phòng, tự thấy ổn thỏa, mới len lén mở cửa, đi ra sân, thân thể nhanh nhẹn nhảy lên, vượt tường, ra ngoài đường.
Thời tiết này kinh thành không giới nghiêm, quả là lúc phồn hoa náo nhiệt. Hòa Yến men theo ánh đèn rực rỡ mà đi, thuyền bè ven bờ ca múa réo rắt, tiểu thương hai bên rao hàng rộn rã, xuân ý dạt dào, một cảnh đêm thịnh thế.
Nàng đã nhiều năm rồi không ra khỏi cửa như vậy. Từ khi Hòa Như Phi trở về Hòa gia, từ khi nàng gả vào Hứa gia, từ khi hai mắt nàng mù.
Những thứ náo nhiệt, phồn hoa, mỹ lệ này dường như đã cách nàng rất xa xôi, nhưng đêm này, theo gió đêm bên hồ thổi tới, cùng nhau mất rồi lại tìm về, nàng tự do rồi.
Thoát khỏi cái Hòa gia kia, tất cả đều bắt đầu lại, trong lòng nàng cảm kích thương thiên.
Kinh thành cách Túy Ngọc Lâu không xa, ngoài minh quán, các cô nương kiều diễm như hoa đang tươi cười chiêu đãi khách nhân.
Đây chẳng phải Tần lâu Sở quán, mà là sòng bạc lớn nhất kinh thành, nổi danh nhất, Nhạc Thông Trang.
Hòa Yến dừng bước trước Nhạc Thông Trang.
Trước cửa Nhạc Thông trang, một nữ tử đầu đội trâm hoa ngăn Hòa Yến lại, dịu dàng nói: “Công tử, nơi này là sòng bạc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta biết.” Hòa Yến gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một mảnh bạc vụn quơ quơ trước mặt nàng, “Ta đến đánh bạc.”
Nữ tử ngẩn người, còn chưa kịp nói, Hòa Yến đã đi vào.
Nữ tử đứng ngoài sòng bạc chính là kỹ nữ, lui tới Nhạc Thông Trang đều là nhà giàu sang, bạc chẳng đáng là bao, bởi vậy cũng học được cách nhìn người mà cư xử. Gặp kẻ nào trông không được giàu có lắm, liền khuyên bảo đuổi đi. Một là, nhà nghèo vào trong đi lại, trông chẳng đẹp mắt, giẫm bẩn thảm thêu hoa. Hai là, người nghèo khổ coi trọng bạc, thua không nổi, một khi thua lại khóc lóc om sòm, quỵt nợ, quấy rầy hứng thú của quý nhân, được chẳng bù mất.
Bộ y phục Hòa Yến mặc trên người đã được giặt đến bạc màu, thoạt nhìn tuyệt nhiên không giống công tử nhà giàu sang. Đáng tiếc, đám kỹ nữ canh cửa còn chưa kịp ngăn cản nàng, nàng đã tự tiện bước vào.
Trong sòng bạc tiếng người huyên náo, ai nấy đều mặt mày hồng hào, kẻ thắng đương nhiên đắc ý vênh vang, kẻ thua thì vẻ mặt đầy phẫn uất, móc từ trong ngực ra xấp ngân phiếu, gầm lên: "Chơi tiếp!"
Hòa Yến vừa đi vừa quan sát, thầm nghĩ, quả nhiên lời đồn đại về sòng bạc, kỹ viện là nơi tiêu tiền như nước quả thật không sai.
Hôm nay sau khi dạy dỗ Vương Cửu Quý một trận, nàng hỏi hắn một vấn đề, đó là sòng bạc lớn nhất kinh thành là nơi nào. Loại lưu manh đầu đường xó chợ như Vương Cửu Quý chắc chắn phải biết, quả nhiên, hắn liền nói cho nàng về Nhạc Thông Trang.
Hòa Yến chưa từng đặt chân đến sòng bạc, trước khi nàng đầu quân Phủ Việt, bởi vì thân phận đặc thù, càng nhiều người nàng càng không thể đi, sòng bạc thì càng đừng nói đến. Chờ đến khi đầu quân Phủ Việt, đánh thắng trận hồi kinh, Hòa Vân Sinh lại trở về, nàng trở thành tiểu thư chi thứ hai của Hòa gia, càng không thể đi đến những nơi tam giáo cửu lưu này. Cho nên ngay cả sòng bạc ở nơi nào nàng cũng không biết, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đến.
Nhạc Thông Trang quả thực cái gì cũng có, bài cửu, cờ tướng, đấu thảo, chọi gà... Nàng nhìn đến hoa cả mắt, trong lòng vừa kinh ngạc vừa có chút tiếc nuối, những thứ này nàng đều không biết.
Có người đang đoán xúc xắc, đặt xúc xắc trong chén đoán điểm số, đây là trò đơn giản nhất, cũng là trò có nhiều người vây xem tham dự nhất. Một trận bạc xuống, ngân lượng ào ào tuôn chảy, làm Hòa Yến hoa cả mắt, khóe miệng nàng rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
Hòa gia thật sự là quá nghèo, nhưng Hòa Vân Sinh còn phải vào võ quán học đường. Đem đồ trang sức đi bán cũng không được bao nhiêu tiền, còn kém xa số tiền học phí. Cho dù làm bánh đi bán, cũng phải dành dụm rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui, Hòa Yến chỉ có thể nghĩ đến sòng bạc, tiền đẻ ra tiền, mặc dù là cách kiếm tiền đầy mạo hiểm, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro