Chương 8
Vic Ba La Phong Mật Trục Tử Trà
2024-07-20 14:10:56
Nhưng hắn cũng không hẳn là làm theo, lúc ngủ, lời hắn nói câu nào cũng động lòng người.
Hắn từ từ nhai, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mong chờ của ta.
Vậy thì ta lén cắn một miếng chắc không sao đâu.
Liếc nhìn Nghiêm lão ngự sử, ông vẫn đang chú ý đến bát canh củ cải trắng trước mặt.
Nghiêm Cẩn Ngọc lại nhấc đùi gà lên, ta nhanh chóng tiến tới, lần tiến tới này đã kéo gần khoảng cách giữa ta và hắn, ta chống hai tay lên đùi hắn, ăn mất hơn nửa cái. Ngón tay cái hơi có lớp chai mỏng của hắn lướt qua má ta.
Nghiêm Cẩn Ngọc ngây người.
Có lẽ hắn chưa từng ở Nghiêm gia, trước mặt phụ thân, bị người khác làm ra chuyện vượt quá lễ nghĩa như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, ta dựa vào tư thế của hắn cắn một miếng nhỏ, sợ hắn hất ta ra, ngậm một miếng thịt nhỏ, nhanh chóng lui ra. Trên cái đùi gà ban đầu, bên cạnh một cái khuyết lớn lại xuất hiện thêm một cái khuyết nhỏ.
Ta nhai một cách thỏa mãn, chớp mắt với hắn, có một loại kh0ái cảm sau khi thực hiện được mưu kế.
Hắn nhàn nhạt nhìn ta, buông đũa xuống.
Ta vừa nhai vừa trừng mắt nhìn hắn đầy oán trách. Chỉ một miếng nhỏ thôi mà, cần gì phải ghét bỏ như vậy?
Nghiêm Cẩn Ngọc gọi: "Rửa tay."
Có người bưng chậu nước lên.
Ta càng tức giận hơn, chỉ chạm vào mặt ta một chút, hắn còn phải rửa tay! Ngày thường hắn chạm vào ta nhiều như vậy, sao không thấy hắn cầu kỳ!
Ta còn đang âm thầm tức giận, Nghiêm Cẩn Ngọc rửa tay xong, cúi đầu cầm đùi gà trong bát lên, những ngón tay thon dài thoăn thoắt, rất nhanh, một cái đùi gà hoàn chỉnh đã bị xé thành những sợi thịt nhỏ, chỉ tránh riêng chỗ ta và hắn đã cắn. Sau đó, những sợi thịt trắng nõn được xếp thành một ngọn núi nhỏ trong bát ta.
Ta nhìn ngây người, lửa giận chưa kịp bùng lên đã bị một cảm xúc khác thay thế, một chút vui mừng không thể nắm bắt được đang từ từ xoay tròn trong lòng ta.
Còn Nghiêm Cẩn Ngọc thì từ tốn ăn phần mà ta đã động vào.
Vì còn có Nghiêm lão ngự sử ở đây, ta đổi cách xưng hô, nhỏ giọng nói: "Phu quân... chỗ đó ta đã cắn rồi..."
Nghiêm Cẩn Ngọc nhàn nhạt nói: "Ăn không nói."
"Được rồi... ta biết..."
Ta ăn những sợi thịt gà hắn gỡ cho ta, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
Từ đầu đến cuối, Nghiêm lão ngự sử như bị mù, chỉ nhìn chằm chằm vào bát canh củ cải trước mặt, uống hết bát này đến bát khác.
Một bữa cơm trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh, lúc sắp ra khỏi cửa, Nghiêm lão ngự sử chỉ nói một câu, bảo Nghiêm Cẩn Ngọc "Tu thân khắc kỷ." (Khắc kỷ: kiềm chế mọi h@m muốn, gò mình theo một khuôn đạo đức khổ hạnh.)
Nghiêm Cẩn Ngọc cung kính nói: "Con xin tuân theo lời dạy của phụ thân."
Ta nghe mà nước mắt lưng tròng, rõ ràng Nghiêm lão ngự sử đã nhìn thấu hành động của Nghiêm Cẩn Ngọc, mượn lời này để cảnh cáo hắn. Có lúc ta tức giận, mắng Nghiêm Cẩn Ngọc là "Gian thần, tiểu nhân", Nghiêm Cẩn Ngọc sẽ nói: "Vi thần không phải là người ngồi yên không loạn, không dám tự cho mình là quân tử."
Khắc kỷ! Hắn đúng là cần khắc kỷ!
Hắn từ từ nhai, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mong chờ của ta.
Vậy thì ta lén cắn một miếng chắc không sao đâu.
Liếc nhìn Nghiêm lão ngự sử, ông vẫn đang chú ý đến bát canh củ cải trắng trước mặt.
Nghiêm Cẩn Ngọc lại nhấc đùi gà lên, ta nhanh chóng tiến tới, lần tiến tới này đã kéo gần khoảng cách giữa ta và hắn, ta chống hai tay lên đùi hắn, ăn mất hơn nửa cái. Ngón tay cái hơi có lớp chai mỏng của hắn lướt qua má ta.
Nghiêm Cẩn Ngọc ngây người.
Có lẽ hắn chưa từng ở Nghiêm gia, trước mặt phụ thân, bị người khác làm ra chuyện vượt quá lễ nghĩa như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, ta dựa vào tư thế của hắn cắn một miếng nhỏ, sợ hắn hất ta ra, ngậm một miếng thịt nhỏ, nhanh chóng lui ra. Trên cái đùi gà ban đầu, bên cạnh một cái khuyết lớn lại xuất hiện thêm một cái khuyết nhỏ.
Ta nhai một cách thỏa mãn, chớp mắt với hắn, có một loại kh0ái cảm sau khi thực hiện được mưu kế.
Hắn nhàn nhạt nhìn ta, buông đũa xuống.
Ta vừa nhai vừa trừng mắt nhìn hắn đầy oán trách. Chỉ một miếng nhỏ thôi mà, cần gì phải ghét bỏ như vậy?
Nghiêm Cẩn Ngọc gọi: "Rửa tay."
Có người bưng chậu nước lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta càng tức giận hơn, chỉ chạm vào mặt ta một chút, hắn còn phải rửa tay! Ngày thường hắn chạm vào ta nhiều như vậy, sao không thấy hắn cầu kỳ!
Ta còn đang âm thầm tức giận, Nghiêm Cẩn Ngọc rửa tay xong, cúi đầu cầm đùi gà trong bát lên, những ngón tay thon dài thoăn thoắt, rất nhanh, một cái đùi gà hoàn chỉnh đã bị xé thành những sợi thịt nhỏ, chỉ tránh riêng chỗ ta và hắn đã cắn. Sau đó, những sợi thịt trắng nõn được xếp thành một ngọn núi nhỏ trong bát ta.
Ta nhìn ngây người, lửa giận chưa kịp bùng lên đã bị một cảm xúc khác thay thế, một chút vui mừng không thể nắm bắt được đang từ từ xoay tròn trong lòng ta.
Còn Nghiêm Cẩn Ngọc thì từ tốn ăn phần mà ta đã động vào.
Vì còn có Nghiêm lão ngự sử ở đây, ta đổi cách xưng hô, nhỏ giọng nói: "Phu quân... chỗ đó ta đã cắn rồi..."
Nghiêm Cẩn Ngọc nhàn nhạt nói: "Ăn không nói."
"Được rồi... ta biết..."
Ta ăn những sợi thịt gà hắn gỡ cho ta, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
Từ đầu đến cuối, Nghiêm lão ngự sử như bị mù, chỉ nhìn chằm chằm vào bát canh củ cải trước mặt, uống hết bát này đến bát khác.
Một bữa cơm trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh, lúc sắp ra khỏi cửa, Nghiêm lão ngự sử chỉ nói một câu, bảo Nghiêm Cẩn Ngọc "Tu thân khắc kỷ." (Khắc kỷ: kiềm chế mọi h@m muốn, gò mình theo một khuôn đạo đức khổ hạnh.)
Nghiêm Cẩn Ngọc cung kính nói: "Con xin tuân theo lời dạy của phụ thân."
Ta nghe mà nước mắt lưng tròng, rõ ràng Nghiêm lão ngự sử đã nhìn thấu hành động của Nghiêm Cẩn Ngọc, mượn lời này để cảnh cáo hắn. Có lúc ta tức giận, mắng Nghiêm Cẩn Ngọc là "Gian thần, tiểu nhân", Nghiêm Cẩn Ngọc sẽ nói: "Vi thần không phải là người ngồi yên không loạn, không dám tự cho mình là quân tử."
Khắc kỷ! Hắn đúng là cần khắc kỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro