Gắt Gao Kình Ch...
Trần Sơn
2024-11-12 06:39:01
Trên ghế thượng khách, không chỉ một mình trưởng
lão Niên gia Niên Lan nhảy xuống, những đại nhân vật địa vị cao trong
Đoan Dương thành cũng nhảy xuống.
Có kịch hay không xem thì tiếc.
Nếu là trò hay bình thường thì thôi, nhưng đây là vở kịch liên quan da mặt Ngụy gia, phải nhìn kỹ mới được. Hơn nữa tiểu tử đến gây sự là tử đệ Cảnh gia, gia tộc lớn thứ ba Đông Lâm thành, xem thực lực của hắn phi phàm có lẽ là tử đệ hạch tâm.
Nhưng không biết tử đệ quan trọng như vậy tại sao Cảnh gia để một mình hắn đến Đoan Dương thành.
Tóm lại vở kịch này rất hấp dẫn.
Các đại nhân vật đi tới gần.
Trừ trưởng lão Niên gia Niên Lan ra những người khác chỉ đứng xem.
Mắt Niên Lan sáng rực nói:
- Ngụy Chấn Chí trưởng lão đừng vội nói vậy, ít nhất chưa nói rõ sự việc Ngụy Chấn Chí trưởng lão không nên xuống tay với người trẻ tuổi chưa đầy hai mươi đúng không? Ngụy Chấn Chí trưởng lão sắp một trăm tuổi nhỉ? Ha ha, để ta đếm xem Ngụy Chấn Chí trưởng lão lớn hơn tiểu tử Cảnh gia này bao nhiêu.
Ý Niên Lan là Ngụy Chấn Chí muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, một người gần trăm tuổi mà đòi đánh thanh niên mười mấy tuổi, da mặt thật dày.
Nghe Niên Lan nói làm Ngụy Chấn Chí ức chế nhưng không tiện phản bác.
Tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà sắc mặt âm trầm, chỉ có thể im lặng. Cảnh Ngôn đến rất trùng hợp, nếu không có đám người ngoài này thì Ngụy gia có thể giết hắn trong tích tắc, sau đó hủy thi diệt tích, phong tỏa tin tức. Bây giờ muốn phong tỏa tin tức là điều không thể.
Niên Lan thấy người Ngụy gia đều im lặng thì khóe môi nhếch cao, hỏi Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn tiểu huynh đệ, ta muốn hỏi tại sao ngươi xâm nhập Ngụy gia? Ngụy gia xem như gia tộc lớn của Đoan Dương thành chúng ta, ngươi xông vào như vậy thì Ngụy gia còn mặt mũi gì? Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi.
Niên Lan không lo lắng đắc tội Ngụy gia, quan hệ giữa Niên gia và Ngụy gia luôn không tốt. Hơn nữa gia tộc hạng nhất mà Niên gia dựa vào không cùng gia tộc hạng nhất Ngụy gia ỷ lại.
Niên Lan ước gì thấy Ngụy gia xấu mặt.
Cảnh Ngôn đầu tiên chào Niên Lan trước:
- Xin chào vị tiền bối này!
Mặc kệ nữ võ giả lớn tuổi này có ý đồ gì, nhưng hiển nhiên nàng đứng cùng chiến tuyến với Cảnh Ngôn, hắn phải cho đối phương mặt mũi.
Thấy Cảnh Ngôn cung kính với mình làm Niên Lan mát lòng mát dạ, mỉm cười gật đầu lại.
Cảnh Ngôn nói:
- Ta đến Ngụy gia vì Ngụy gia bắt một bằng hữu của ta, tên bằng hữu của ta là Lưu Hiểu Nguyệt, người Đoan Dương thành địa vực Đoan Dương thành.
Giọng Cảnh Ngôn rất lớn, võ giả xung quanh nghe rõ mồn một.
Cảnh Ngôn cười lạnh nhìn chằm chằm đám người tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà:
- Ha ha ha! Ngụy gia này mà là gia tộc lớn Đoan Dương thành gì? Nực cười, bọn họ vì buộc ta xuất hiện đi bắt bằng hữu của ta, còn xuống tay với nữ võ giả thực lực thấp. Gia tộc dùng thủ đoạn ti tiện như vậy xứng là gia tộc lớn sao? Không biết ngượng?
Niên Lan khoa trương kêu lên, mắt sáng lấp lánh:
- Hả? Có chuyện như vậy? Ôi chà, không nhìn ra Ngụy gia nhiều thủ đoạn dữ. Nhưng loại thủ đoạn này không được sáng rọi lắm.
Có cơ hội xem Ngụy gia đen mặt tất nhiên Niên Lan nắm chặt ngay.
Niên Lan nói với những người gia tộc lớn trong Đoan Dương thành đến xem lễ:
- Các vị nói xem Ngụy gia làm như thế có phải là khiến Đoan Dương thành mất mặt? Vì bắt Cảnh Ngôn mà bắt cóc bằng hữu của Cảnh Ngôn để uy hiếp, còn là nữ võ giả vô tội, chậc chậc. Niên gia của ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Đám người chau mày.
Loại thủ đoạn này nghe thì ti tiện, nhưng không ai bảo đảm gia tộc của mình chưa từng làm như thế. Có điều lén làm thì được, không thể bày ra ngoài sáng, vì nói sao thì người sống cần da.
Ngụy Chấn Chí nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu ước gì nuốt sống Niên Lan, Cảnh Ngôn:
- Chết tiệt! Tiểu súc sinh đáng chết!
Tộc trưởng Ngụy Lâu Hà sắc mặt âm trầm hỏi đại trưởng lão Ngụy Chấn Chí:
- Đại trưởng lão, chuyện này là sao?
Thật ra Ngụy Lâu Hà biết chuyện này, chủ quản Ngụy gia ở bên ngoài bị giết, gã là tộc trưởng sao không biết gì được?
Lúc Lưu Hiểu Nguyệt ở Hắc Phong trấn bị áp giải đến Ngụy gia thì Ngụy Lâu Hà biết ngay, nhưng làm bộ như không hay biết gì. Mặc kệ người ta có tin hay không Ngụy Lâu Hà phải giữ thái độ đó, để người khác ngượng miệng chỉ trích tộc trưởng đứng đầu Ngụy gia.
Mắt Ngụy Chấn Chí lấp lóe liếc Ngụy Lâu Hà, lắc đầu nói:
- Ta cũng không quá rõ ràng.
Ngụy Lâu Hà hỏi thành viên Ngụy gia đứng trong đám đông không xa:
- Ngụy Minh chủ quản nói xem chuyện này có không?
Người này tên Ngụy Minh, là chủ quản Ngụy gia. Tuy Ngụy Minh chỉ là chủ quản nhưng có quyền lực lớn nhất trong đám chủ quản, tu vi Tiên Thiên cảnh. Có thể nói một số trưởng lão Ngụy gia chưa chắc nắm quyền lớn bằng Ngụy Minh chủ quản.
Ngụy Minh đứng ra gật đầu nhìn đám người Ngụy Lâu Hà, chậm rãi nói:
- Có chuyện này. Không lâu trước trưởng trấn Cao Nham Hắc Phong trấn đưa đến một nữ võ giả tên Lưu Hiểu Nguyệt, nói Lưu Hiểu Nguyệt là nữ nhân của Cảnh Ngôn. Cảnh Ngôn giết chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương, nữ nhân này cũng có phần nên ta áp giải nữ nhân đó vào địa lao gia tộc, định chờ sau gia tộc đại tái mới bẩm báo cho tộc trưởng và các vị trưởng lão.
Ánh mắt Ngụy Chấn Chí sắc bén hung tợn lườm Cảnh Ngôn:
- Thì ra là vậy, nữ nhân này có liên quan đến cái chết của chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương, vậy thì cũng đáng chết!
Cảnh Ngôn cười phá lên:
- Ha ha ha! Đúng là gia tộc vô sỉ hết chỗ nói, trắng có thể nói thành đen, đen nói thành trắng. Đám chuột Ngụy gia kia, ta hỏi các ngươi, thực lực của Ngụy Trùng Dương là gì?
Khí thế Cảnh Ngôn dâng cao lớn tiếng quát hỏi:
- Võ giả cao cấp, tu vi cửu trọng thiên, các ngươi không phủ nhận đi? Lưu Hiểu Nguyệt là võ giả cấp thấp liên quan gì đến cái chết của Ngụy Trùng Dương? Hay các ngươi muốn nói một võ giả cấp thấp có thể giết võ giả cao cấp cửu trọng thiên? Ngụy gia các ngươi nghĩ người trong thiên hạ đều là đồ ngốc sao!?
Có kịch hay không xem thì tiếc.
Nếu là trò hay bình thường thì thôi, nhưng đây là vở kịch liên quan da mặt Ngụy gia, phải nhìn kỹ mới được. Hơn nữa tiểu tử đến gây sự là tử đệ Cảnh gia, gia tộc lớn thứ ba Đông Lâm thành, xem thực lực của hắn phi phàm có lẽ là tử đệ hạch tâm.
Nhưng không biết tử đệ quan trọng như vậy tại sao Cảnh gia để một mình hắn đến Đoan Dương thành.
Tóm lại vở kịch này rất hấp dẫn.
Các đại nhân vật đi tới gần.
Trừ trưởng lão Niên gia Niên Lan ra những người khác chỉ đứng xem.
Mắt Niên Lan sáng rực nói:
- Ngụy Chấn Chí trưởng lão đừng vội nói vậy, ít nhất chưa nói rõ sự việc Ngụy Chấn Chí trưởng lão không nên xuống tay với người trẻ tuổi chưa đầy hai mươi đúng không? Ngụy Chấn Chí trưởng lão sắp một trăm tuổi nhỉ? Ha ha, để ta đếm xem Ngụy Chấn Chí trưởng lão lớn hơn tiểu tử Cảnh gia này bao nhiêu.
Ý Niên Lan là Ngụy Chấn Chí muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, một người gần trăm tuổi mà đòi đánh thanh niên mười mấy tuổi, da mặt thật dày.
Nghe Niên Lan nói làm Ngụy Chấn Chí ức chế nhưng không tiện phản bác.
Tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà sắc mặt âm trầm, chỉ có thể im lặng. Cảnh Ngôn đến rất trùng hợp, nếu không có đám người ngoài này thì Ngụy gia có thể giết hắn trong tích tắc, sau đó hủy thi diệt tích, phong tỏa tin tức. Bây giờ muốn phong tỏa tin tức là điều không thể.
Niên Lan thấy người Ngụy gia đều im lặng thì khóe môi nhếch cao, hỏi Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn tiểu huynh đệ, ta muốn hỏi tại sao ngươi xâm nhập Ngụy gia? Ngụy gia xem như gia tộc lớn của Đoan Dương thành chúng ta, ngươi xông vào như vậy thì Ngụy gia còn mặt mũi gì? Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi.
Niên Lan không lo lắng đắc tội Ngụy gia, quan hệ giữa Niên gia và Ngụy gia luôn không tốt. Hơn nữa gia tộc hạng nhất mà Niên gia dựa vào không cùng gia tộc hạng nhất Ngụy gia ỷ lại.
Niên Lan ước gì thấy Ngụy gia xấu mặt.
Cảnh Ngôn đầu tiên chào Niên Lan trước:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Xin chào vị tiền bối này!
Mặc kệ nữ võ giả lớn tuổi này có ý đồ gì, nhưng hiển nhiên nàng đứng cùng chiến tuyến với Cảnh Ngôn, hắn phải cho đối phương mặt mũi.
Thấy Cảnh Ngôn cung kính với mình làm Niên Lan mát lòng mát dạ, mỉm cười gật đầu lại.
Cảnh Ngôn nói:
- Ta đến Ngụy gia vì Ngụy gia bắt một bằng hữu của ta, tên bằng hữu của ta là Lưu Hiểu Nguyệt, người Đoan Dương thành địa vực Đoan Dương thành.
Giọng Cảnh Ngôn rất lớn, võ giả xung quanh nghe rõ mồn một.
Cảnh Ngôn cười lạnh nhìn chằm chằm đám người tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà:
- Ha ha ha! Ngụy gia này mà là gia tộc lớn Đoan Dương thành gì? Nực cười, bọn họ vì buộc ta xuất hiện đi bắt bằng hữu của ta, còn xuống tay với nữ võ giả thực lực thấp. Gia tộc dùng thủ đoạn ti tiện như vậy xứng là gia tộc lớn sao? Không biết ngượng?
Niên Lan khoa trương kêu lên, mắt sáng lấp lánh:
- Hả? Có chuyện như vậy? Ôi chà, không nhìn ra Ngụy gia nhiều thủ đoạn dữ. Nhưng loại thủ đoạn này không được sáng rọi lắm.
Có cơ hội xem Ngụy gia đen mặt tất nhiên Niên Lan nắm chặt ngay.
Niên Lan nói với những người gia tộc lớn trong Đoan Dương thành đến xem lễ:
- Các vị nói xem Ngụy gia làm như thế có phải là khiến Đoan Dương thành mất mặt? Vì bắt Cảnh Ngôn mà bắt cóc bằng hữu của Cảnh Ngôn để uy hiếp, còn là nữ võ giả vô tội, chậc chậc. Niên gia của ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Đám người chau mày.
Loại thủ đoạn này nghe thì ti tiện, nhưng không ai bảo đảm gia tộc của mình chưa từng làm như thế. Có điều lén làm thì được, không thể bày ra ngoài sáng, vì nói sao thì người sống cần da.
Ngụy Chấn Chí nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu ước gì nuốt sống Niên Lan, Cảnh Ngôn:
- Chết tiệt! Tiểu súc sinh đáng chết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tộc trưởng Ngụy Lâu Hà sắc mặt âm trầm hỏi đại trưởng lão Ngụy Chấn Chí:
- Đại trưởng lão, chuyện này là sao?
Thật ra Ngụy Lâu Hà biết chuyện này, chủ quản Ngụy gia ở bên ngoài bị giết, gã là tộc trưởng sao không biết gì được?
Lúc Lưu Hiểu Nguyệt ở Hắc Phong trấn bị áp giải đến Ngụy gia thì Ngụy Lâu Hà biết ngay, nhưng làm bộ như không hay biết gì. Mặc kệ người ta có tin hay không Ngụy Lâu Hà phải giữ thái độ đó, để người khác ngượng miệng chỉ trích tộc trưởng đứng đầu Ngụy gia.
Mắt Ngụy Chấn Chí lấp lóe liếc Ngụy Lâu Hà, lắc đầu nói:
- Ta cũng không quá rõ ràng.
Ngụy Lâu Hà hỏi thành viên Ngụy gia đứng trong đám đông không xa:
- Ngụy Minh chủ quản nói xem chuyện này có không?
Người này tên Ngụy Minh, là chủ quản Ngụy gia. Tuy Ngụy Minh chỉ là chủ quản nhưng có quyền lực lớn nhất trong đám chủ quản, tu vi Tiên Thiên cảnh. Có thể nói một số trưởng lão Ngụy gia chưa chắc nắm quyền lớn bằng Ngụy Minh chủ quản.
Ngụy Minh đứng ra gật đầu nhìn đám người Ngụy Lâu Hà, chậm rãi nói:
- Có chuyện này. Không lâu trước trưởng trấn Cao Nham Hắc Phong trấn đưa đến một nữ võ giả tên Lưu Hiểu Nguyệt, nói Lưu Hiểu Nguyệt là nữ nhân của Cảnh Ngôn. Cảnh Ngôn giết chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương, nữ nhân này cũng có phần nên ta áp giải nữ nhân đó vào địa lao gia tộc, định chờ sau gia tộc đại tái mới bẩm báo cho tộc trưởng và các vị trưởng lão.
Ánh mắt Ngụy Chấn Chí sắc bén hung tợn lườm Cảnh Ngôn:
- Thì ra là vậy, nữ nhân này có liên quan đến cái chết của chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương, vậy thì cũng đáng chết!
Cảnh Ngôn cười phá lên:
- Ha ha ha! Đúng là gia tộc vô sỉ hết chỗ nói, trắng có thể nói thành đen, đen nói thành trắng. Đám chuột Ngụy gia kia, ta hỏi các ngươi, thực lực của Ngụy Trùng Dương là gì?
Khí thế Cảnh Ngôn dâng cao lớn tiếng quát hỏi:
- Võ giả cao cấp, tu vi cửu trọng thiên, các ngươi không phủ nhận đi? Lưu Hiểu Nguyệt là võ giả cấp thấp liên quan gì đến cái chết của Ngụy Trùng Dương? Hay các ngươi muốn nói một võ giả cấp thấp có thể giết võ giả cao cấp cửu trọng thiên? Ngụy gia các ngươi nghĩ người trong thiên hạ đều là đồ ngốc sao!?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro