Giao dịch danh...
Trần Sơn
2024-11-12 06:39:01
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Từ biệt Cảnh Thiên Anh, Cảnh Thần Tinh, Cảnh Ngôn một mình rời khỏi chợ khu nam, hắn không trở về trạch viện Cảnh gia ngay mà đến Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Đã đến lúc bán ra tài nguyên tạm thời không cần.
Cảnh Ngôn có rất nhiều cái cần dùng linh thạch, khối đất trong chợ khu nam tuy không phải bỏ linh thạch ra mua nhưng xây đan lâu, luyện chế đan dược tiêu hao tài liệu đều cần một đống linh thạch. Cảnh Ngôn tu luyện cũng cần tài nguyên nhiều như biển.
Trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Tần Vũ nghe Cảnh Ngôn tìm mình liền đi ra đón:
- Cảnh Ngôn?
Cảnh Ngôn chắp tay chào:
- Chủ quản Tần Vũ!
Cảnh Ngôn bán ra tài nguyên số lượng rất nhiều, sau đó còn cần chọn mua nhiều linh thảo, tìm Tần Vũ hỗ trợ là nhanh gọn tiết kiệm thời gian. Hơn nữa Tần Vũ sẽ vô cùng hoan nghênh tiếp đãi Cảnh Ngôn.
Tần Vũ là chủ quản của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, với khách hộ nhỏ không cần y đích thân ra mặt tiếp đãi. Nhưng với khách hàng lớn thì Tần Vũ cực kỳ chú trọng, ngạch giao dịch càng lớn càng tốt cho y.
Đông Lâm Đệ Nhất Lâu là sản nghiệp của phủ thành chủ, Tần Vũ là nhân viên được thuê, thành tích công tác càng tốt càng được nhiều lợi. Tần Vũ tuy là chủ quản nhưng cũng có đối thủ cạnh tranh trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Tần Vũ khách sáo hỏi:
- Cảnh Ngôn, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Nói thật thì Tần Vũ hết sức giật mình với biểu hiện gần đây của Cảnh Ngôn. Tần Vũ và lão tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thiên khá thân nhau. Sau khi Cảnh Thiên qua đời, Tần Vũ ít qua lại với Cảnh gia, nhưng y luôn xem Cảnh Ngôn như vãn bối. Giờ vãn bối này trưởng thành vượt dự đoán của Tần Vũ, y thật tự nhiên xem hắn ở vị trí ngang hàng mình.
Mới không lâu trước Cảnh Ngôn đến Kỳ Trân Hiên mua tài nguyên, Tần Vũ còn xem hắn là vãn bối. Lần đó Cảnh Ngôn bị hộ vệ Kỳ Trân Hiên ngăn ở bên ngoài, là Tần Vũ hỗ trợ cho hắn vào. Trong thời gian ngắn thực lực cá nhân của Cảnh Ngôn đã đến trình độ giết cường giả Tiên Thiên hậu kỳ. Bản thân Tần Vũ chỉ có cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, y không dám nói mình có thể đánh bại Triệu Chân Nghiêm.
Triệu Chân Nghiêm chết trong tay Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Là có chuyện, ta muốn bán ra chút tài nguyên không cần dùng, sau đó mua một ít linh thảo.
Tần Vũ cau mày, nụ cười mất tự nhiên:
- A?
Tầng một Đông Lâm Đệ Nhất Lâu có quầy chuyên thu mua tài nguyên, thông thường võ giả bán tài nguyên chỉ cần đến quầy thu mua là được, mua linh thảo cũng không cần tìm chủ quản như y. Nếu không thì mỗi người đều tìm chủ quản hỗ trợ, y có ba đầu sáu tay cũng mệt thở.
Dù là cường giả Tiên Thiên bình thường không cần tìm chủ quản như y giao dịch.
Tuy hơi bực mình nhưng Tần Vũ vẫn đồng ý ngay:
- Không thành vấn đề.
Tần Vũ phải cho Cảnh Ngôn mặt mũi, dù lãng phí chút thời gian cũng không sao.
Tần Vũ đưa Cảnh Ngôn vào văn phòng của mình:
- Chúng ta vào trong bàn lại.
Cảnh Ngôn cảm giác Tần Vũ hơi khó chịu, hắn đoán ra ý nghĩ của y nhưng không để bụng. Cảnh Ngôn tin sau khi Tần Vũ thấy tài nguyên hắn bán ra sẽ không khó chịu nữa, ngược lại rất hưng phấn.
Cảnh Ngôn định bán tài nguyên ngạch giao dịch không phải mấy trăm mấy ngàn linh thạch mà cao vượt qua mười vạn. Đông Lâm Đệ Nhất Lâu tuy là cơ cấu giao dịch thương nghiệp tài nguyên lớn nhất Đông Lâm thành, nhưng ngạch giao dịch hàng ngày được bao nhiêu? Trung bình một ngày mấy vạn linh thạch đã ghê gớm. Cái này không tính vào giao dịch hội đấu giá mà Đông Lâm Đệ Nhất Lâu tổ chức.
Tần Vũ cười nói:
- Cảnh Ngôn muốn bán ra tài nguyên gì? Đưa ta xem chút rồi ta kêu người giải quyết.
Cảnh Ngôn đưa không gian giới chỉ màu đen cho Tần Vũ:
- Là tài nguyên trong nhẫn này.
Tần Vũ tùy tay nhận lấy, nguyên khí vận chuyển nhẹ.
Tần Vũ thấy đống tài nguyên trong nhẫn thì biến sắc mặt nói:
- A? Cái gì?
Các loại tài nguyên trong nhẫn số lượng nằm ngoài dự đoán của Tần Vũ.
Cảnh Ngôn ở Hắc Phong trấn giết đám người Tác Văn kiếm được tài nguyên vượt sức tưởng tượng với võ giả bình thường. Nếu không phải Cảnh Ngôn giữ lại chút tài nguyên cần thiết thì số lượng tài nguyên trong nhẫn càng thêm khổng lồ.
Tần Vũ lên tinh thần, mắt sáng rực nhìn Cảnh Ngôn hỏi:
- Cảnh Ngôn, những tài nguyên này đều bán hết sao?
Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Đúng, bao gồm không gian giới chỉ này.
Trừ không gian giới chỉ này ra Cảnh Ngôn còn hai chiếc khác, nhưng hắn cần dùng một cái, tuy có Càn Khôn không gian nhưng nếu hắn không đeo một chiếc không gian giới chỉ, đột nhiên lấy cái gì ra sẽ làm người ta nghi ngờ. Cảnh Ngôn cần một chiếc không gian giới chỉ che giấu tai mắt người.
Một chiếc khác Cảnh Ngôn định tặng cho Cảnh Thần Tinh dùng, nên hắn chỉ bán không gian giới chỉ đưa cho Tần Vũ. Mặc dù là không gian giới chỉ cấp thấp thì giá trị cũng hơn năm ngàn khối linh thạch, có lẽ lên đến bảy, tám ngàn. Thông thường muốn mua không gian giới chỉ chỉ có thể tìm thấy trong đấu giá ở Đông Lâm thành.
Tần Vũ kích động gật đầu nói:
- Tốt tốt!
Tần Vũ nhìn sơ phỏng chừng Cảnh Ngôn bán ra tài nguyên được trên mười vạn linh thạch, thậm chí tới hai mươi vạn. Đây là ngạch giao dịch lớn hiếm có trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Tần Vũ quyết định tự mình giao dịch với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, đi theo ta, chúng ta đi nhà kho.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Được.
Nhà kho của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu siêu khổng lồ, tài nguyên ở trong đó hình dung bằng từ biển mới đủ. Các loại tài nguyên muốn gì có cái đó, thậm chí có nhiều tài nguyên quý hiếm chỉ thấy trong đấu giá.
Kiến thức của Cảnh Ngôn rộng hơn trước kia nhiều, nhưng nhìn tài nguyên trong nhà kho Đông Lâm Đệ Nhất Lâu vẫn tặc lưỡi cảm thán. Bảo khố của Cảnh gia không cách nào so sánh với tài nguyên nơi này.
***
Trong một căn phòng ở Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Một nam nhân mặc trường bào màu đen cung kính hành lễ với nữ nhân mặc váy vàng:
- Chủ quản đại nhân!
Nữ nhân mặc váy vàng ngước mắt lên uy nghiêm hỏi:
- Có chuyện gì?
Nam nhân áo đen biểu tình cung kính nói:
- Bẩm chủ quản đại nhân, Tần Vũ mang Cảnh Ngôn đi trọng địa nhà kho.
Khí thế Vương Yến trầm xuống, đứng bật dậy, mắt lóe tia sáng:
- A?
Vương Yến là chủ quản Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, Tần Vũ cũng là chủ quản.
Ba tháng trước Vương Yến và Tần Vũ tuy không thân nhưng không có nhiều mâu thuẫn. Bây giờ thì khác, chức vụ phó lâu chủ Đông Lâm Đệ Nhất Lâu trống, Vương Yến và Tần Vũ đều là ứng cử viên. Hơn nữa chức vụ phó lâu chủ sẽ được quyết định trong thời gian gần đây.
Tần Vũ, Vương Yến không dám phạm sai lầm gì vào lúc này, vì nếu bị đối phương bắt được điểm yếu chẳng khác nào dâng chức phó lâu chủ cho đối phương.
Nam nhân áo đen đứng trước mặt Vương Yến là thân tín của nàng trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, có nhiệm vụ giám thị Tần Vũ. Vương Yến nắm rõ từng hành động của Tần Vũ như lòng bàn tay.
Nhà kho Đông Lâm Đệ Nhất Lâu không phải người bình thường có thể đi vào.
Trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu chỉ có số ít vài người có tư cách vào trọng địa nhà kho, giờ Tần Vũ mang người ngoài đi vào là sai lầm. Sai lầm này nói lớn không lớn, nếu không bị người bắt lấy, không xảy ra chuyện gì sai sót thì không thành vấn đề. Nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, trong giây phút then chốt này chút xíu sai lầm nào đều sẽ bị phóng lớn vô hạn.
Vương Yến cảm thấy cơ hội của nàng đã đến.
Bắt lấy sai lầm của Tần Vũ thì chức vụ phó lâu chủ rất có thể khả năng rơi vào tay nàng, Vương Yến như thấy chức vụ phó lâu chủ đang vẫy tay với nàng.
Mắt Vương Yến đăm đăm, nhếch mép cười nhạt:
- Cảnh Ngôn đó...
Vương Yến và Triệu gia rất thân thiết, Triệu gia mua hàng số tiền lớn đều qua tay nàng. Vương Yến có thể trở thành chủ quản Đông Lâm Đệ Nhất Lâu cũng nhờ Triệu gia. Làm sao Vương Yến không biết thái độ của Triệu gia với Cảnh Ngôn?
Vương Yến cảm thấy Cảnh Ngôn đến Đông Lâm Đệ Nhất Lâu lén tìm Tần Vũ, y mang hắn đi trọng đại nhà kho là muốn thông qua y dùng quyền riêng giá thấp mua chút tài nguyên hiếm khó mua về. Việc này nghiêm trọng làm trái nội quy Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Vương Yến chỉ cần, tìm đến lâu chủ đại nhân báo cáo chuyện này, vậy là chẳng những đối phó Tần Vũ còn làm Cảnh Ngôn tay trắng quay về. Nàng có cơ hội rất lớn trở thành phó lâu chủ, vừa nịnh Triệu gia, thật là cơ hội tốt một hòn đá ném hai chim.
Vương Yến khen nam nhân áo đen:
- Ngươi làm tốt lắm, đi xuống đi!
Nam nhân áo đen nghe Vương Yến khen thì cười toe:
- Đây là thuộc hạ nên làm.
Nam nhân áo đen lặng lẽ lui ra ngoài.
Mắt Vương Yến âm trầm nói nhỏ:
- Tần Vũ đồ ngu, đây là ngươi tự tìm, đừng trách ta lợi dụng cơ hội lần này. Chờ ta trở thành phó lâu chủ thì ngày lành của ngươi cũng hết!
Vương Yến ra khỏi phòng đi nhanh tới phòng của lâu chủ đại nhân.
Trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu khi khách hộ quan trọng giao dịch danh ngạch lớn có thể diễn ra trực tiếp trong bảo khố, nhưng Vương Yến tin Cảnh Ngôn tuyệt đối không phải là khách hàng lớn.
Khách hàng lớn thường là một gia tộc hoặc thế lực. Cảnh gia có thể tính là khách hàng lớn, nhưng Cảnh Ngôn có thể đại biểu Cảnh gia chọn mua sao? Không thể nào.
Đại biểu gia tộc mua tài nguyên số tiền lớn phải là tộc trưởng tự mình đến, mỗi lần Triệu gia mua số lượng lớn toàn là tộc trưởng Triệu Đương Nguyên đích thân đến.
***
Từ biệt Cảnh Thiên Anh, Cảnh Thần Tinh, Cảnh Ngôn một mình rời khỏi chợ khu nam, hắn không trở về trạch viện Cảnh gia ngay mà đến Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Đã đến lúc bán ra tài nguyên tạm thời không cần.
Cảnh Ngôn có rất nhiều cái cần dùng linh thạch, khối đất trong chợ khu nam tuy không phải bỏ linh thạch ra mua nhưng xây đan lâu, luyện chế đan dược tiêu hao tài liệu đều cần một đống linh thạch. Cảnh Ngôn tu luyện cũng cần tài nguyên nhiều như biển.
Trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Tần Vũ nghe Cảnh Ngôn tìm mình liền đi ra đón:
- Cảnh Ngôn?
Cảnh Ngôn chắp tay chào:
- Chủ quản Tần Vũ!
Cảnh Ngôn bán ra tài nguyên số lượng rất nhiều, sau đó còn cần chọn mua nhiều linh thảo, tìm Tần Vũ hỗ trợ là nhanh gọn tiết kiệm thời gian. Hơn nữa Tần Vũ sẽ vô cùng hoan nghênh tiếp đãi Cảnh Ngôn.
Tần Vũ là chủ quản của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, với khách hộ nhỏ không cần y đích thân ra mặt tiếp đãi. Nhưng với khách hàng lớn thì Tần Vũ cực kỳ chú trọng, ngạch giao dịch càng lớn càng tốt cho y.
Đông Lâm Đệ Nhất Lâu là sản nghiệp của phủ thành chủ, Tần Vũ là nhân viên được thuê, thành tích công tác càng tốt càng được nhiều lợi. Tần Vũ tuy là chủ quản nhưng cũng có đối thủ cạnh tranh trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Tần Vũ khách sáo hỏi:
- Cảnh Ngôn, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Nói thật thì Tần Vũ hết sức giật mình với biểu hiện gần đây của Cảnh Ngôn. Tần Vũ và lão tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thiên khá thân nhau. Sau khi Cảnh Thiên qua đời, Tần Vũ ít qua lại với Cảnh gia, nhưng y luôn xem Cảnh Ngôn như vãn bối. Giờ vãn bối này trưởng thành vượt dự đoán của Tần Vũ, y thật tự nhiên xem hắn ở vị trí ngang hàng mình.
Mới không lâu trước Cảnh Ngôn đến Kỳ Trân Hiên mua tài nguyên, Tần Vũ còn xem hắn là vãn bối. Lần đó Cảnh Ngôn bị hộ vệ Kỳ Trân Hiên ngăn ở bên ngoài, là Tần Vũ hỗ trợ cho hắn vào. Trong thời gian ngắn thực lực cá nhân của Cảnh Ngôn đã đến trình độ giết cường giả Tiên Thiên hậu kỳ. Bản thân Tần Vũ chỉ có cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, y không dám nói mình có thể đánh bại Triệu Chân Nghiêm.
Triệu Chân Nghiêm chết trong tay Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Là có chuyện, ta muốn bán ra chút tài nguyên không cần dùng, sau đó mua một ít linh thảo.
Tần Vũ cau mày, nụ cười mất tự nhiên:
- A?
Tầng một Đông Lâm Đệ Nhất Lâu có quầy chuyên thu mua tài nguyên, thông thường võ giả bán tài nguyên chỉ cần đến quầy thu mua là được, mua linh thảo cũng không cần tìm chủ quản như y. Nếu không thì mỗi người đều tìm chủ quản hỗ trợ, y có ba đầu sáu tay cũng mệt thở.
Dù là cường giả Tiên Thiên bình thường không cần tìm chủ quản như y giao dịch.
Tuy hơi bực mình nhưng Tần Vũ vẫn đồng ý ngay:
- Không thành vấn đề.
Tần Vũ phải cho Cảnh Ngôn mặt mũi, dù lãng phí chút thời gian cũng không sao.
Tần Vũ đưa Cảnh Ngôn vào văn phòng của mình:
- Chúng ta vào trong bàn lại.
Cảnh Ngôn cảm giác Tần Vũ hơi khó chịu, hắn đoán ra ý nghĩ của y nhưng không để bụng. Cảnh Ngôn tin sau khi Tần Vũ thấy tài nguyên hắn bán ra sẽ không khó chịu nữa, ngược lại rất hưng phấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Ngôn định bán tài nguyên ngạch giao dịch không phải mấy trăm mấy ngàn linh thạch mà cao vượt qua mười vạn. Đông Lâm Đệ Nhất Lâu tuy là cơ cấu giao dịch thương nghiệp tài nguyên lớn nhất Đông Lâm thành, nhưng ngạch giao dịch hàng ngày được bao nhiêu? Trung bình một ngày mấy vạn linh thạch đã ghê gớm. Cái này không tính vào giao dịch hội đấu giá mà Đông Lâm Đệ Nhất Lâu tổ chức.
Tần Vũ cười nói:
- Cảnh Ngôn muốn bán ra tài nguyên gì? Đưa ta xem chút rồi ta kêu người giải quyết.
Cảnh Ngôn đưa không gian giới chỉ màu đen cho Tần Vũ:
- Là tài nguyên trong nhẫn này.
Tần Vũ tùy tay nhận lấy, nguyên khí vận chuyển nhẹ.
Tần Vũ thấy đống tài nguyên trong nhẫn thì biến sắc mặt nói:
- A? Cái gì?
Các loại tài nguyên trong nhẫn số lượng nằm ngoài dự đoán của Tần Vũ.
Cảnh Ngôn ở Hắc Phong trấn giết đám người Tác Văn kiếm được tài nguyên vượt sức tưởng tượng với võ giả bình thường. Nếu không phải Cảnh Ngôn giữ lại chút tài nguyên cần thiết thì số lượng tài nguyên trong nhẫn càng thêm khổng lồ.
Tần Vũ lên tinh thần, mắt sáng rực nhìn Cảnh Ngôn hỏi:
- Cảnh Ngôn, những tài nguyên này đều bán hết sao?
Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Đúng, bao gồm không gian giới chỉ này.
Trừ không gian giới chỉ này ra Cảnh Ngôn còn hai chiếc khác, nhưng hắn cần dùng một cái, tuy có Càn Khôn không gian nhưng nếu hắn không đeo một chiếc không gian giới chỉ, đột nhiên lấy cái gì ra sẽ làm người ta nghi ngờ. Cảnh Ngôn cần một chiếc không gian giới chỉ che giấu tai mắt người.
Một chiếc khác Cảnh Ngôn định tặng cho Cảnh Thần Tinh dùng, nên hắn chỉ bán không gian giới chỉ đưa cho Tần Vũ. Mặc dù là không gian giới chỉ cấp thấp thì giá trị cũng hơn năm ngàn khối linh thạch, có lẽ lên đến bảy, tám ngàn. Thông thường muốn mua không gian giới chỉ chỉ có thể tìm thấy trong đấu giá ở Đông Lâm thành.
Tần Vũ kích động gật đầu nói:
- Tốt tốt!
Tần Vũ nhìn sơ phỏng chừng Cảnh Ngôn bán ra tài nguyên được trên mười vạn linh thạch, thậm chí tới hai mươi vạn. Đây là ngạch giao dịch lớn hiếm có trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Tần Vũ quyết định tự mình giao dịch với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, đi theo ta, chúng ta đi nhà kho.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Được.
Nhà kho của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu siêu khổng lồ, tài nguyên ở trong đó hình dung bằng từ biển mới đủ. Các loại tài nguyên muốn gì có cái đó, thậm chí có nhiều tài nguyên quý hiếm chỉ thấy trong đấu giá.
Kiến thức của Cảnh Ngôn rộng hơn trước kia nhiều, nhưng nhìn tài nguyên trong nhà kho Đông Lâm Đệ Nhất Lâu vẫn tặc lưỡi cảm thán. Bảo khố của Cảnh gia không cách nào so sánh với tài nguyên nơi này.
***
Trong một căn phòng ở Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Một nam nhân mặc trường bào màu đen cung kính hành lễ với nữ nhân mặc váy vàng:
- Chủ quản đại nhân!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ nhân mặc váy vàng ngước mắt lên uy nghiêm hỏi:
- Có chuyện gì?
Nam nhân áo đen biểu tình cung kính nói:
- Bẩm chủ quản đại nhân, Tần Vũ mang Cảnh Ngôn đi trọng địa nhà kho.
Khí thế Vương Yến trầm xuống, đứng bật dậy, mắt lóe tia sáng:
- A?
Vương Yến là chủ quản Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, Tần Vũ cũng là chủ quản.
Ba tháng trước Vương Yến và Tần Vũ tuy không thân nhưng không có nhiều mâu thuẫn. Bây giờ thì khác, chức vụ phó lâu chủ Đông Lâm Đệ Nhất Lâu trống, Vương Yến và Tần Vũ đều là ứng cử viên. Hơn nữa chức vụ phó lâu chủ sẽ được quyết định trong thời gian gần đây.
Tần Vũ, Vương Yến không dám phạm sai lầm gì vào lúc này, vì nếu bị đối phương bắt được điểm yếu chẳng khác nào dâng chức phó lâu chủ cho đối phương.
Nam nhân áo đen đứng trước mặt Vương Yến là thân tín của nàng trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, có nhiệm vụ giám thị Tần Vũ. Vương Yến nắm rõ từng hành động của Tần Vũ như lòng bàn tay.
Nhà kho Đông Lâm Đệ Nhất Lâu không phải người bình thường có thể đi vào.
Trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu chỉ có số ít vài người có tư cách vào trọng địa nhà kho, giờ Tần Vũ mang người ngoài đi vào là sai lầm. Sai lầm này nói lớn không lớn, nếu không bị người bắt lấy, không xảy ra chuyện gì sai sót thì không thành vấn đề. Nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, trong giây phút then chốt này chút xíu sai lầm nào đều sẽ bị phóng lớn vô hạn.
Vương Yến cảm thấy cơ hội của nàng đã đến.
Bắt lấy sai lầm của Tần Vũ thì chức vụ phó lâu chủ rất có thể khả năng rơi vào tay nàng, Vương Yến như thấy chức vụ phó lâu chủ đang vẫy tay với nàng.
Mắt Vương Yến đăm đăm, nhếch mép cười nhạt:
- Cảnh Ngôn đó...
Vương Yến và Triệu gia rất thân thiết, Triệu gia mua hàng số tiền lớn đều qua tay nàng. Vương Yến có thể trở thành chủ quản Đông Lâm Đệ Nhất Lâu cũng nhờ Triệu gia. Làm sao Vương Yến không biết thái độ của Triệu gia với Cảnh Ngôn?
Vương Yến cảm thấy Cảnh Ngôn đến Đông Lâm Đệ Nhất Lâu lén tìm Tần Vũ, y mang hắn đi trọng đại nhà kho là muốn thông qua y dùng quyền riêng giá thấp mua chút tài nguyên hiếm khó mua về. Việc này nghiêm trọng làm trái nội quy Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Vương Yến chỉ cần, tìm đến lâu chủ đại nhân báo cáo chuyện này, vậy là chẳng những đối phó Tần Vũ còn làm Cảnh Ngôn tay trắng quay về. Nàng có cơ hội rất lớn trở thành phó lâu chủ, vừa nịnh Triệu gia, thật là cơ hội tốt một hòn đá ném hai chim.
Vương Yến khen nam nhân áo đen:
- Ngươi làm tốt lắm, đi xuống đi!
Nam nhân áo đen nghe Vương Yến khen thì cười toe:
- Đây là thuộc hạ nên làm.
Nam nhân áo đen lặng lẽ lui ra ngoài.
Mắt Vương Yến âm trầm nói nhỏ:
- Tần Vũ đồ ngu, đây là ngươi tự tìm, đừng trách ta lợi dụng cơ hội lần này. Chờ ta trở thành phó lâu chủ thì ngày lành của ngươi cũng hết!
Vương Yến ra khỏi phòng đi nhanh tới phòng của lâu chủ đại nhân.
Trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu khi khách hộ quan trọng giao dịch danh ngạch lớn có thể diễn ra trực tiếp trong bảo khố, nhưng Vương Yến tin Cảnh Ngôn tuyệt đối không phải là khách hàng lớn.
Khách hàng lớn thường là một gia tộc hoặc thế lực. Cảnh gia có thể tính là khách hàng lớn, nhưng Cảnh Ngôn có thể đại biểu Cảnh gia chọn mua sao? Không thể nào.
Đại biểu gia tộc mua tài nguyên số tiền lớn phải là tộc trưởng tự mình đến, mỗi lần Triệu gia mua số lượng lớn toàn là tộc trưởng Triệu Đương Nguyên đích thân đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro