Ngươi không thể...
Trần Sơn
2024-11-12 06:39:01
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Cảnh Ngôn trên lôi đài phát hiện ánh mắt lạnh băng của Cảnh Sa Hà ở phía xa, hắn nhìn lại.
Ánh mắt hai người cách không trung giao nhau.
Cảnh Dụ Tường cười gượng:
- Ha ha, đúng là ta có ý này.
Cảnh Dụ Tường biết thực lực của Cảnh Ngôn vô cùng mạnh mẽ, lúc ở cảnh giới thất trọng thiên dám đấu với Lý Thiên Phúc tuyển thủ át chủ bài của Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến. Giờ Cảnh Ngôn đã vào cửu trọng thiên chắc chắn càng mạnh nữa.
Tôn tử của lão Cảnh Sa Hà mặc dù là võ giả cảnh giới cửu trọng thiên, nhưng bản thân Cảnh Dụ Tường cảm thấy khả năng gã có thể đánh bại Cảnh Ngôn không lớn.
Cảnh Dụ Tường nói tiếp:
- Sa Hà, ý ta là ngươi đi lên tranh tài một phen với Cảnh Ngôn, làm cho có là được, không nhất định phải đánh bại Cảnh Ngôn.
Cảnh Dụ Tường không muốn vì lấy lòng Cảnh Xuân Vũ đẩy tôn tử liều mạng đánh với Cảnh Ngôn, không đáng. Chỉ cần cho Cảnh Xuân Vũ thấy thái độ của lão là đủ rồi.
Cảnh Dụ Tường không tiện nói tỉ mỉ, lão biết tính cách của tôn tử, nếu lão nói rõ ra chắc chắn tôn tử sẽ nghĩ mình bị vũ nhục.
Cảnh Sa Hà thu về tầm mắt, gật đầu với Cảnh Dụ Tường:
- Ta biết.
Cảnh Dụ Tường không nói nhiều nữa:
- Tốt, ngươi xem tình hình rồi làm.
Cảnh Dụ Tường xoay người rời đi, trở lại đài cao quảng trường.
Đám người Cảnh Thành Dã thấy rõ hành động của Cảnh Dụ Tường.
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh cười lạnh nhìn Cảnh Dụ Tường, không nói chuyện. Mặc dù Cảnh Thiên Anh trơ trẽn hành vi của Cảnh Dụ Tường nhưng đó là tự do của người ta, lão thích vuốt mông ngựa Cảnh Xuân Vũ, tứ trưởng lão có muốn ngăn cản cũng không có lý do.
Sắc mặt Cảnh Xuân Vũ dịu lại, nói với Cảnh Dụ Tường:
- Dụ Tường, ngươi không cần làm như vậy.
Ngoài miệng nói không cần nhưng trong bụng Cảnh Xuân Vũ rất mát dạ, nếu Cảnh Dụ Tường không làm gì chắc chắn sẽ khiến lão lấn cấn trong lòng.
Cảnh Dụ Tường dõng dạc chính nghĩa nói:
- Đây là điều ta nên làm, đại trưởng lão. Cảnh Ngôn quá kiêu ngạo cuồng vọng, không thèm để trưởng bối vào mắt, sau này còn thế nào nữa?
Cảnh Xuân Vũ nhíu mày nói:
- Nhưng Sa Hà thực lực không tệ cũng khó đánh lại Cảnh Ngôn.
Cảnh Xuân Vũ nghe Cảnh Ngọc Cầm nói hai hộ vệ cửu trọng thiên trong chợ cộng thêm mấy hộ vệ bát trọng thiên hợp sức lại cũng không đánh thắng Cảnh Ngôn, từ đó thấy được hắn mạnh cỡ nào.
Cảnh Dụ Tường mỉm cười nói:
- Không sao, Sa Hà tự biết tính toán, nếu Cảnh Ngôn thật sự lợi hại như thế thì cũng hết cách. Nhưng Sa Hà cũng rất mạnh, gần đây đột phá một chút, cách Tiên Thiên cảnh rất gần.
Giai đoạn khiêu chiến tiếp tục diễn ra, thời gian ngắn dần.
Trên đài cao quảng trường, tộc trưởng Cảnh Thành Dã lớn tiếng tuyên bố thời gian còn lại của giai đoạn khiêu chiến:
- Còn nửa canh giờ cho giai đoạn khiêu chiến!
- Còn thời gian một nén nhang cho giai đoạn khiêu chiến!
- Còn thời gian một tách trà cho giai đoạn khiêu chiến!
Thời gian dần đến điểm cuối.
Cảnh Dụ Tường nhíu chặt mày:
- Có chuyện gì? Tại sao Sa Hà chưa khiêu chiến Cảnh Ngôn?
Sắp hết thời gian, chỉ còn cỡ một tách trà, nếu hai đối thủ lực lượng ngang nhau đối chiến thời gian một tách trà không đủ kết thúc.
Cảnh Dụ Tường thầm nghi ngờ tôn tử không định khiêu chiến Cảnh Ngôn.
Mặt Cảnh Xuân Vũ lại đen thui, nhiều lần liếc xéo Cảnh Dụ Tường, loáng thoáng lộ ra bất mãn.
Ngươi mới nói Cảnh Sa Hà tôn tử của ngươi sẽ khiêu chiến Cảnh Ngôn nhưng đến bây giờ còn chưa nhúc nhích, ngươi đang đùa với ta?
Đầu óc Cảnh Xuân Vũ suy nghĩ miên man.
Không trách Cảnh Xuân Vũ bất mãn, nếu ban đầu Cảnh Dụ Tường không làm hành động đó còn dễ nói. Giờ mọi người đều thấy Cảnh Dụ Tường làm gì, thế nhưng Cảnh Sa Hà không có biểu thị nào khác. Vậy chẳng phải đang nói Cảnh Dụ Tường quan hệ tốt nhất với Cảnh Xuân Vũ nhưng không thèm để lão vào mắt?
Cảnh Dụ Tường hơi lúng túng, lão không biết nên giải thích ra sao. Lúc này Cảnh Dụ Tường không tiện lại xuống đài cao tìm Cảnh Sa Hà, không còn nhiều thời gian, nếu lão ép gã khiêu chiến Cảnh Ngôn, lỡ hại gã không có thời gian khiêu chiến lôi chủ khác, đánh mất cơ hội vào giai đoạn chung kết thì sao?
Cảnh Dụ Tường không thể lấy tiền đồ của tôn tử ra đùa được.
Cảnh Ngôn động ý niệm:
- Cảnh Sa Hà này không tới khiêu chiến ta sao?
Lúc Cảnh Dụ Tường xuống đài cao tìm Cảnh Lạc Anh là Cảnh Ngôn đã đoán được ý của lão. Cảnh Ngôn đinh ninh Cảnh Sa Hà sẽ đến khiêu chiến mình, nhưng giai đoạn khiêu chiến sắp kết thúc mà không thấy gã có hành động gì.
Chợt con ngươi Cảnh Ngôn co rút:
- Hưm?
Khi Cảnh Ngôn cho rằng Cảnh Sa Hà từ bỏ khiêu chiến mình thì Cảnh Sa Hà nhúc nhích, còn đi hướng lôi đài chỗ hắn.
Cảnh Ngôn nở nụ cười:
- Rốt cuộc vẫn đến, nhưng tới hơi muộn, sợ là trận chiến này chưa chấm dứt đã hết giai đoạn khiêu chiến. Có vẻ Cảnh Sa Hà rất tự tin.
Cảnh Ngôn đã đoán được ý đồ của Cảnh Sa Hà.
Cảnh Sa Hà không cho rằng hành động này cắt đứt cơ hội vào chung kết gia tộc đại tái của mình, gã nghĩ làm vậy là cắt đứt cơ hội vào chung kết của Cảnh Ngôn.
Chỉ cần đánh bại Cảnh Ngôn trong trận chiến này là hắn không có cơ hội khiêu chiến lôi chủ khác, hắn sẽ dừng bước tại đây, không cách nào vào giai đoạn chung kết cuối cùng.
Cảnh Ngôn nheo mắt, khóe môi cong lên lạnh lùng:
- Ha ha, ác lắm, nhưng mà...
Cảnh Sa Hà trầm giọng nói với Cảnh Thời Vũ đứng ở mép lôi đài:
- Chủ quản, Cảnh Sa Hà ta muốn khiêu chiến Cảnh Ngôn!
Khi nói chuyện với Cảnh Thời Vũ nhưng Cảnh Sa Hà luôn nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm.
Cảnh Thời Vũ liếc Cảnh Sa Hà một cái, nói nhanh:
- Có thể! Cảnh Sa Hà, lên lôi đài đi.
Cảnh Thời Vũ phụ trách lôi đài này khá nhẹ nhàng, từ lúc bắt đầu đến bây giờ cộng thêm trận khiêu chiến này mới chỉ có hai trận.
Cảnh Thời Vũ nhìn Cảnh Ngôn, thầm phỏng đoán giữa hắn và Cảnh Sa Hà rốt cuộc ai đi vào giai đoạn chung kết.
Vèo!
Cảnh Sa Hà nhảy người lên vững vàng đáp xuống lôi đài, đối diện từ xa với Cảnh Ngôn.
Cảnh Sa Hà nhìn Cảnh Ngôn, lạnh lùng nói:
- Cảnh Ngôn, gia tộc đại tái lần này của ngươi đến đây chấm dứt!
Cảnh Sa Hà nói chắc như ăn bắp, tràn trề tự tin với bản thân.
Cảnh Ngôn cười cười:
- Vậy sao?
Cảnh Sa Hà hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Ngươi sẽ không biết thực lực của ta mạnh đến đâu. Ta nói cho ngươi biết nếu không phải vì gia tộc đại tái lần này ta đã sớm thử đột phá Tiên Thiên cảnh! Ngươi không thể nào là đối thủ của ta! Có một điều ngươi nên hiểu rõ, ta khiêu chiến với ngươi vào lúc sắp kết thúc giai đoạn khiêu chiến là cố ý, ta muốn cho ngươi không cách nào vào giai đoạn chung kết! Bây giờ bắt đầu cuộc đối chiến của chúng ta đi!
Cảnh Ngôn trên lôi đài phát hiện ánh mắt lạnh băng của Cảnh Sa Hà ở phía xa, hắn nhìn lại.
Ánh mắt hai người cách không trung giao nhau.
Cảnh Dụ Tường cười gượng:
- Ha ha, đúng là ta có ý này.
Cảnh Dụ Tường biết thực lực của Cảnh Ngôn vô cùng mạnh mẽ, lúc ở cảnh giới thất trọng thiên dám đấu với Lý Thiên Phúc tuyển thủ át chủ bài của Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến. Giờ Cảnh Ngôn đã vào cửu trọng thiên chắc chắn càng mạnh nữa.
Tôn tử của lão Cảnh Sa Hà mặc dù là võ giả cảnh giới cửu trọng thiên, nhưng bản thân Cảnh Dụ Tường cảm thấy khả năng gã có thể đánh bại Cảnh Ngôn không lớn.
Cảnh Dụ Tường nói tiếp:
- Sa Hà, ý ta là ngươi đi lên tranh tài một phen với Cảnh Ngôn, làm cho có là được, không nhất định phải đánh bại Cảnh Ngôn.
Cảnh Dụ Tường không muốn vì lấy lòng Cảnh Xuân Vũ đẩy tôn tử liều mạng đánh với Cảnh Ngôn, không đáng. Chỉ cần cho Cảnh Xuân Vũ thấy thái độ của lão là đủ rồi.
Cảnh Dụ Tường không tiện nói tỉ mỉ, lão biết tính cách của tôn tử, nếu lão nói rõ ra chắc chắn tôn tử sẽ nghĩ mình bị vũ nhục.
Cảnh Sa Hà thu về tầm mắt, gật đầu với Cảnh Dụ Tường:
- Ta biết.
Cảnh Dụ Tường không nói nhiều nữa:
- Tốt, ngươi xem tình hình rồi làm.
Cảnh Dụ Tường xoay người rời đi, trở lại đài cao quảng trường.
Đám người Cảnh Thành Dã thấy rõ hành động của Cảnh Dụ Tường.
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh cười lạnh nhìn Cảnh Dụ Tường, không nói chuyện. Mặc dù Cảnh Thiên Anh trơ trẽn hành vi của Cảnh Dụ Tường nhưng đó là tự do của người ta, lão thích vuốt mông ngựa Cảnh Xuân Vũ, tứ trưởng lão có muốn ngăn cản cũng không có lý do.
Sắc mặt Cảnh Xuân Vũ dịu lại, nói với Cảnh Dụ Tường:
- Dụ Tường, ngươi không cần làm như vậy.
Ngoài miệng nói không cần nhưng trong bụng Cảnh Xuân Vũ rất mát dạ, nếu Cảnh Dụ Tường không làm gì chắc chắn sẽ khiến lão lấn cấn trong lòng.
Cảnh Dụ Tường dõng dạc chính nghĩa nói:
- Đây là điều ta nên làm, đại trưởng lão. Cảnh Ngôn quá kiêu ngạo cuồng vọng, không thèm để trưởng bối vào mắt, sau này còn thế nào nữa?
Cảnh Xuân Vũ nhíu mày nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhưng Sa Hà thực lực không tệ cũng khó đánh lại Cảnh Ngôn.
Cảnh Xuân Vũ nghe Cảnh Ngọc Cầm nói hai hộ vệ cửu trọng thiên trong chợ cộng thêm mấy hộ vệ bát trọng thiên hợp sức lại cũng không đánh thắng Cảnh Ngôn, từ đó thấy được hắn mạnh cỡ nào.
Cảnh Dụ Tường mỉm cười nói:
- Không sao, Sa Hà tự biết tính toán, nếu Cảnh Ngôn thật sự lợi hại như thế thì cũng hết cách. Nhưng Sa Hà cũng rất mạnh, gần đây đột phá một chút, cách Tiên Thiên cảnh rất gần.
Giai đoạn khiêu chiến tiếp tục diễn ra, thời gian ngắn dần.
Trên đài cao quảng trường, tộc trưởng Cảnh Thành Dã lớn tiếng tuyên bố thời gian còn lại của giai đoạn khiêu chiến:
- Còn nửa canh giờ cho giai đoạn khiêu chiến!
- Còn thời gian một nén nhang cho giai đoạn khiêu chiến!
- Còn thời gian một tách trà cho giai đoạn khiêu chiến!
Thời gian dần đến điểm cuối.
Cảnh Dụ Tường nhíu chặt mày:
- Có chuyện gì? Tại sao Sa Hà chưa khiêu chiến Cảnh Ngôn?
Sắp hết thời gian, chỉ còn cỡ một tách trà, nếu hai đối thủ lực lượng ngang nhau đối chiến thời gian một tách trà không đủ kết thúc.
Cảnh Dụ Tường thầm nghi ngờ tôn tử không định khiêu chiến Cảnh Ngôn.
Mặt Cảnh Xuân Vũ lại đen thui, nhiều lần liếc xéo Cảnh Dụ Tường, loáng thoáng lộ ra bất mãn.
Ngươi mới nói Cảnh Sa Hà tôn tử của ngươi sẽ khiêu chiến Cảnh Ngôn nhưng đến bây giờ còn chưa nhúc nhích, ngươi đang đùa với ta?
Đầu óc Cảnh Xuân Vũ suy nghĩ miên man.
Không trách Cảnh Xuân Vũ bất mãn, nếu ban đầu Cảnh Dụ Tường không làm hành động đó còn dễ nói. Giờ mọi người đều thấy Cảnh Dụ Tường làm gì, thế nhưng Cảnh Sa Hà không có biểu thị nào khác. Vậy chẳng phải đang nói Cảnh Dụ Tường quan hệ tốt nhất với Cảnh Xuân Vũ nhưng không thèm để lão vào mắt?
Cảnh Dụ Tường hơi lúng túng, lão không biết nên giải thích ra sao. Lúc này Cảnh Dụ Tường không tiện lại xuống đài cao tìm Cảnh Sa Hà, không còn nhiều thời gian, nếu lão ép gã khiêu chiến Cảnh Ngôn, lỡ hại gã không có thời gian khiêu chiến lôi chủ khác, đánh mất cơ hội vào giai đoạn chung kết thì sao?
Cảnh Dụ Tường không thể lấy tiền đồ của tôn tử ra đùa được.
Cảnh Ngôn động ý niệm:
- Cảnh Sa Hà này không tới khiêu chiến ta sao?
Lúc Cảnh Dụ Tường xuống đài cao tìm Cảnh Lạc Anh là Cảnh Ngôn đã đoán được ý của lão. Cảnh Ngôn đinh ninh Cảnh Sa Hà sẽ đến khiêu chiến mình, nhưng giai đoạn khiêu chiến sắp kết thúc mà không thấy gã có hành động gì.
Chợt con ngươi Cảnh Ngôn co rút:
- Hưm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Cảnh Ngôn cho rằng Cảnh Sa Hà từ bỏ khiêu chiến mình thì Cảnh Sa Hà nhúc nhích, còn đi hướng lôi đài chỗ hắn.
Cảnh Ngôn nở nụ cười:
- Rốt cuộc vẫn đến, nhưng tới hơi muộn, sợ là trận chiến này chưa chấm dứt đã hết giai đoạn khiêu chiến. Có vẻ Cảnh Sa Hà rất tự tin.
Cảnh Ngôn đã đoán được ý đồ của Cảnh Sa Hà.
Cảnh Sa Hà không cho rằng hành động này cắt đứt cơ hội vào chung kết gia tộc đại tái của mình, gã nghĩ làm vậy là cắt đứt cơ hội vào chung kết của Cảnh Ngôn.
Chỉ cần đánh bại Cảnh Ngôn trong trận chiến này là hắn không có cơ hội khiêu chiến lôi chủ khác, hắn sẽ dừng bước tại đây, không cách nào vào giai đoạn chung kết cuối cùng.
Cảnh Ngôn nheo mắt, khóe môi cong lên lạnh lùng:
- Ha ha, ác lắm, nhưng mà...
Cảnh Sa Hà trầm giọng nói với Cảnh Thời Vũ đứng ở mép lôi đài:
- Chủ quản, Cảnh Sa Hà ta muốn khiêu chiến Cảnh Ngôn!
Khi nói chuyện với Cảnh Thời Vũ nhưng Cảnh Sa Hà luôn nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm.
Cảnh Thời Vũ liếc Cảnh Sa Hà một cái, nói nhanh:
- Có thể! Cảnh Sa Hà, lên lôi đài đi.
Cảnh Thời Vũ phụ trách lôi đài này khá nhẹ nhàng, từ lúc bắt đầu đến bây giờ cộng thêm trận khiêu chiến này mới chỉ có hai trận.
Cảnh Thời Vũ nhìn Cảnh Ngôn, thầm phỏng đoán giữa hắn và Cảnh Sa Hà rốt cuộc ai đi vào giai đoạn chung kết.
Vèo!
Cảnh Sa Hà nhảy người lên vững vàng đáp xuống lôi đài, đối diện từ xa với Cảnh Ngôn.
Cảnh Sa Hà nhìn Cảnh Ngôn, lạnh lùng nói:
- Cảnh Ngôn, gia tộc đại tái lần này của ngươi đến đây chấm dứt!
Cảnh Sa Hà nói chắc như ăn bắp, tràn trề tự tin với bản thân.
Cảnh Ngôn cười cười:
- Vậy sao?
Cảnh Sa Hà hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Ngươi sẽ không biết thực lực của ta mạnh đến đâu. Ta nói cho ngươi biết nếu không phải vì gia tộc đại tái lần này ta đã sớm thử đột phá Tiên Thiên cảnh! Ngươi không thể nào là đối thủ của ta! Có một điều ngươi nên hiểu rõ, ta khiêu chiến với ngươi vào lúc sắp kết thúc giai đoạn khiêu chiến là cố ý, ta muốn cho ngươi không cách nào vào giai đoạn chung kết! Bây giờ bắt đầu cuộc đối chiến của chúng ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro