Sóng gió khu qu...
Trần Sơn
2024-11-12 06:39:01
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Người xung quanh lao nhao giễu cợt hoặc ghen tỵ.
- Lão Ngũ, lần này ngươi thiệt thòi lớn!
- Thiếu niên kia thoạt trông trẻ tuổi đã có tu di giới chỉ thì không phải người bình thường. Hắn cố ý mua bia đá võ học khiếm khuyết chắc có lý do, xem ra quầy hàng của Lão Ngũ có thứ tốt bị phát hiện.
- Lão Ngũ, ngươi luôn khôn lanh lắm mà sao không biết quầy hàng của mình có đồ tốt?
Tin đồn khu quầy hàng xuất hiện trân bảo khoáng thế luôn được lưu truyền.
Lão Ngũ gầy gò hung dữ trừng Cảnh Ngôn:
- Ta phi! Ta chịu thiệt? Ha, Lão Ngũ ta là người nào? Đã bao giờ chịu thiệt? Hôm nay tiểu tử này không phun ra báu vật thì ta cho hắn nằm ra chợ!
Cảnh Ngôn nheo mắt lạnh lùng cười:
- Ta chống mắt xem ngươi làm sao khiến ta nằm ra khỏi chợ.
Một người lớn tiếng nói với Cảnh Ngôn:
- Thiếu niên, ngươi mua thứ tốt gì từ quầy hàng của Lão Ngũ? Lấy ra cho chúng ta nhìn xem? Nếu chỉ là thứ bình thường chúng ta sẽ giúp ngươi khuyên bảo Lão Ngũ, ngươi thêm chút linh thạch rồi bán cho ngươi.
Cảnh Ngôn lắc đầu nói:
- Không cần làm phiền, mặc kệ thứ này có giá trị lớn hay không đều đã là của ta, không cần mua lại lần hai, ta sẽ không cho hắn thêm một khối linh thạch nào.
Người kia thấy Cảnh Ngôn không lĩnh tình thì bĩu môi khinh thường nói:
- Người trẻ tuổi đừng không biết lòng người tốt!
Những người này bày quán trong chợ Lam Khúc đều không hiền lành gì, nếu dễ ăn hiếp đã sớm cuốn gói, sẽ không ở lại đây. Nên những chủ hàng này đa số là lưu manh, thực lực cá nhân của họ có lẽ không mạnh nhưng đều là tâm ngoan thủ lạt.
Nam nhân gầy gò Lão Ngũ thuộc loại người này.
Chợt một tiếng quát nặng nề từ bên ngoài vọng vào:
- Các ngươi ồn ào cái gì?
Đám chủ hàng nghe giọng quát kia thì tản ra một chút, hiển nhiên họ biết chủ nhân giọng nói này.
Lão Ngũ gầy gò mắt lóe tia sáng gian xảo, uất ức la lên:
- Vạn quản sự, Vạn quản sự đến vừa lúc, xin hãy phân xử cho ta!
Hai người từ bên ngoài đi vào.
Một nam nhân hơi mập cau mày liếc Lão Ngũ:
- Lão Ngũ, lại là ngươi!
Người này là một quản sự khu vực quầy hàng.
Khu quầy hàng có Quản Lý Xử, những quầy hàng phải nộp phí nhất định mới được bày quán tại đây. Nên Vạn quản sự là người có chút quyền thế.
Lão Ngũ chỉ vào Cảnh Ngôn tức giận quát:
- Vạn quản sự, đâu phải ta gây sự gì! Tiểu tử này thích báu vật trên quầy hàng của ta cứng rắn mua đi, Vạn quản sự phải phân xử giúp ta!
Vạn quản sự nhìn hướng Cảnh Ngôn:
- A? Ngươi là ai?
Vạn quản sự thấy Cảnh Ngôn ăn mặc bình thường, tuổi trẻ và lạ mặt thì thái độ lên mặt.
Trong Lam Khúc quận thành có nhiều người Vạn quản sự không thể chọc vào, nhưng gã có ấn tượng với hầu hết những người đó. Vạn quản sự không có ấn tượng với Cảnh Ngôn tức là hắn không nằm trong danh sách gã không thể trêu vào.
Cảnh Ngôn nhìn Vạn quản sự:
- Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn muốn xem Vạn quản sự giải quyết chuyện này thế nào.
- Cảnh Ngôn?
Vạn quản sự nghe tên này càng chắc chắn Cảnh Ngôn không là tử đệ gia tộc lớn của Lam Khúc quận thành.
Khóe môi Vạn quản sự cong lên hỏi:
- Ngươi không phải người Lam Khúc quận thành?
Cảnh Ngôn trả lời:
- Ta đến từ Đông Lâm thành, không phải người Lam Khúc quận thành.
- Đông Lâm thành?
Vạn quản sự trầm ngâm một chút, dường như đang nhớ lại Đông Lâm thành là ở đâu.
Lát sau Vạn quản sự nói:
- À, ta biết thành phố nhỏ Đông Lâm thành. Cảnh Ngôn phải không? Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi gây sự tại đây?
Vạn quản sự mở miệng liền chụp mũ Cảnh Ngôn gây sự.
Cảnh Ngôn nghe vậy bật cười, xem ra hy vọng Vạn quản sự làm theo lẽ công bằng là không thể nào. Từ lúc Vạn quản sự xuất hiện, nhìn biểu hiện của võ giả tên Lão Ngũ là Cảnh Ngôn đoán được hai người này thân nhau.
Cảnh Ngôn lạnh lùng cười:
- Vạn quản sự, không thể nói bậy bạ. Ngươi là quản sự chỗ này, nên điều tra đầu đuôi sự việc trước rồi mới xác nhận là ai gây sự đi?
Vạn quản sự thấy Cảnh Ngôn dám chống đối mình thì sầm mặt xuống tức giận quát:
- To gan, thái độ của ngươi vậy là sao? Muốn giương oai? Không nhìn xem đây là đâu? Không phải chỗ cho ngươi giương oai! Một võ giả từ thành phố nhỏ đến cũng dám càn rỡ trước mặt ta!
Cảnh Tử Kỳ cau mày liễu, lên tiếng:
- Vạn quản sự, chuyện này đúng là không phải lỗi của chúng ta. Cảnh Ngôn đã bàn bạc xong giá tiền với chủ hàng, với giá một trăm linh thạch mua mười khối bia đá võ học tàn khuyết từ quầy hàng. Chủ hàng đã đồng ý giao dịch, nhưng giao dịch xong, nhận linh thạch rồi hắn đổi ý, làm vậy là trái với quy định khu quầy hàng!
Vạn quản sự thấy Cảnh Tử Kỳ, ánh mắt dịu đi nhiều, mỉm cười hỏi:
- Còn nàng là ai?
Người đi bên cạnh Vạn quản sự biết Cảnh Tử Kỳ, hơi kinh ngạc hỏi:
- Cảnh Tử Kỳ, sao nàng ở đây?
Cảnh Tử Kỳ hơi khom người chào võ giả trung niên mặc đồ trắng đứng cạnh Vạn quản sự:
- Chào Phương chấp sự.
Cảnh Tử Kỳ giới thiệu võ giả trung niên áo trắng cho Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, đây là Phương chấp sự ngoại viện của Hồng Liên học viện chúng ta. Phương chấp sự, đây là Cảnh Ngôn, mới từ Đông Lâm thành đến.
Phương chấp sự tùy ý liếc Cảnh Ngôn một cái rồi nhìn sang Cảnh Tử Kỳ.
Vạn quản sự cười hỏi Phương chấp sự:
- Phương chấp sự quen tiểu cô nương này?
Phương chấp sự gật đầu nói:
- Nàng là đệ tử của Hồng Liên học viện ta.
Vạn quản sự cười tủm tỉm nhìn Cảnh Tử Kỳ:
- A, không ngờ là đệ tử của Hồng Liên học viện. Còn trẻ vậy đã vào Hồng Liên học viện, giỏi lắm, sau này tương lai tươi sáng.
Vạn quản sự lại nhe răng cười nói:
- Nhưng dù là đệ tử của Hồng Liên học viện cũng không thể gây sự trong địa bàn của ta, Phương chấp sự thấy sao?
Phương chấp sự nói thẳng như đang ra lệnh:
- Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Ngôn này chắc là người trong gia tộc của ngươi? Ngươi kêu hắn trả đồ lại cho chủ hàng, người ta không muốn bán thì ngươi không thể ép mua đúng không?
Phương chấp sự nói chuyện không thèm nhìn Cảnh Ngôn cái nào, kêu hắn giao ra đồ đã mua nhưng gã lại nói chuyện với Cảnh Tử Kỳ, thái độ ngạo mạn trên trời.
Đám đông đứng xem xì xầm:
- Xem ra người trẻ tuổi kia phải giao ra thứ mình mua rồi.
- Vạn quản sự nói đỡ cho Lão Ngũ, nghe đồn vì hắn là bà con xa của Vạn quản sự. Lão Ngũ bày quán tại đây không cần nộp phí quản lý.
- Chấp sự của Hồng Liên học viện cũng bắt người trẻ tuổi giao ra bia đá võ học.
- Vừa rồi ta còn tưởng chấp sự Hồng Liên học viện sẽ bênh thiếu nữ kia, nàng dù gì là người Hồng Liên học viện, ai ngờ hắn cũng kêu hai người giao ra bia đá võ học.
- Đúng rồi, dù trong những bia đá võ học này có đồ tốt hay không thiếu niên phải giao ra.
Bọn họ cho rằng Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ không cách nào giữ gìn vật phẩm mới mua được. Nếu chấp sự Hồng Liên học viện bênh bọn họ có lẽ còn cơ hội, Vạn quản sự phải nể mặt chấp sự Hồng Liên học viện ba phần. Nhưng hiển nhiên chấp sự Hồng Liên học viện không đứng về phía họ.
Cảnh Tử Kỳ nhíu mày nói:
- Nhưng đó không phải ép mua, chủ hàng đã nhận linh thạch, theo quy định vật phẩm Cảnh Ngôn mua đã thuộc về hắn.
Phương chấp sự thấy Cảnh Tử Kỳ không lập tức chấp hành mệnh lệnh của thì khó chịu, đen mặt quát:
- Cảnh Tử Kỳ, ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?
Cảnh Ngôn bật cười xen lời:
- Ha ha, chuyện này không liên quan Cảnh Tử Kỳ, là ta mua đồ, muốn ta trả lại là không thể nào.
Mắt Phương chấp sự lóe tia sắc bén hung tợn trừng Cảnh Ngôn, âm trầm quát:
- Tiểu bối, nơi này khi nào đến lượt ngươi nói chuyện? Hả?
Cảnh Ngôn giận, hắn không chút khách khí châm chọc:
- Ta không hiểu, ngươi là chấp sự Hồng Liên học viện mà đến chợ Lam Khúc như thể mình là chủ nhân chỗ này, ngươi là cái thứ gì? Làm chấp sự của Hồng Liên học viện, đệ tử Hồng Liên học viện có tranh chấp với bên ngoài, ngươi không xem rõ ai đúng ai sai mở miệng bắt đệ tử học viện mình cúi đầu. Ngươi cũng xứng là chấp sự học viện? Theo ta thấy người về nhà làm rùa đen rút đầu đi!
Đám đông sửng sốt nghe Cảnh Ngôn nói.
Ai ngờ võ giả trẻ tuổi mà lá gan quá to, châm chọc chấp sự Hồng Liên học viện như vậy, hắn chán sống sao?
Phương chấp sự tức xì khói:
- Tiểu bối, ngươi tìm cái chết?
Phương chấp sự không ngờ Cảnh Ngôn quá to gan dám mắng lại mình trước mặt nhiều người, chấp sự ngoại viện học viện như gã biết đút mặt vào đâu?
Đáng giận, chết tiệt!
Vạn quản sự độc ác liếc Cảnh Ngôn, cười âm trầm:
- Phương chấp sự bình tĩnh đừng nóng, nơi này là địa bàn của ta. Ha ha, tiểu tử này miệng bén lắm. Để ta xem tiểu súc sinh nhà ngươi có mấy cái mạng dám gây rối trong khu quầy hàng của ta!
Vạn quản sự trầm khí thế, vận chuyển nguyên khí, thò một tay chộp Cảnh Ngôn.
- Tiểu tử này xong đời, Vạn quản sự ra tay, dù hắn bị bắt sống cũng không sống nổi.
- Đúng rồi, hắn không biết thủ đoạn của Vạn quản sự. Tiểu tử này có vẻ giàu, bị Vạn quản sự mang đi thì tài nguyên trên người hắn... chậc chậc.
- Nghé con mới sinh không sợ hổ, mới nãy hắn nói từ Đông Lâm thành gì đó đến đây, chắc là tử đệ gia tộc lớn, quen thói oai phong ở quê hơng nên đến Lam Khúc quận thành một chốc khó thích ứng.
Đám đông vây xem cảm thấy Cảnh Ngôn tàn đời.
***
Người xung quanh lao nhao giễu cợt hoặc ghen tỵ.
- Lão Ngũ, lần này ngươi thiệt thòi lớn!
- Thiếu niên kia thoạt trông trẻ tuổi đã có tu di giới chỉ thì không phải người bình thường. Hắn cố ý mua bia đá võ học khiếm khuyết chắc có lý do, xem ra quầy hàng của Lão Ngũ có thứ tốt bị phát hiện.
- Lão Ngũ, ngươi luôn khôn lanh lắm mà sao không biết quầy hàng của mình có đồ tốt?
Tin đồn khu quầy hàng xuất hiện trân bảo khoáng thế luôn được lưu truyền.
Lão Ngũ gầy gò hung dữ trừng Cảnh Ngôn:
- Ta phi! Ta chịu thiệt? Ha, Lão Ngũ ta là người nào? Đã bao giờ chịu thiệt? Hôm nay tiểu tử này không phun ra báu vật thì ta cho hắn nằm ra chợ!
Cảnh Ngôn nheo mắt lạnh lùng cười:
- Ta chống mắt xem ngươi làm sao khiến ta nằm ra khỏi chợ.
Một người lớn tiếng nói với Cảnh Ngôn:
- Thiếu niên, ngươi mua thứ tốt gì từ quầy hàng của Lão Ngũ? Lấy ra cho chúng ta nhìn xem? Nếu chỉ là thứ bình thường chúng ta sẽ giúp ngươi khuyên bảo Lão Ngũ, ngươi thêm chút linh thạch rồi bán cho ngươi.
Cảnh Ngôn lắc đầu nói:
- Không cần làm phiền, mặc kệ thứ này có giá trị lớn hay không đều đã là của ta, không cần mua lại lần hai, ta sẽ không cho hắn thêm một khối linh thạch nào.
Người kia thấy Cảnh Ngôn không lĩnh tình thì bĩu môi khinh thường nói:
- Người trẻ tuổi đừng không biết lòng người tốt!
Những người này bày quán trong chợ Lam Khúc đều không hiền lành gì, nếu dễ ăn hiếp đã sớm cuốn gói, sẽ không ở lại đây. Nên những chủ hàng này đa số là lưu manh, thực lực cá nhân của họ có lẽ không mạnh nhưng đều là tâm ngoan thủ lạt.
Nam nhân gầy gò Lão Ngũ thuộc loại người này.
Chợt một tiếng quát nặng nề từ bên ngoài vọng vào:
- Các ngươi ồn ào cái gì?
Đám chủ hàng nghe giọng quát kia thì tản ra một chút, hiển nhiên họ biết chủ nhân giọng nói này.
Lão Ngũ gầy gò mắt lóe tia sáng gian xảo, uất ức la lên:
- Vạn quản sự, Vạn quản sự đến vừa lúc, xin hãy phân xử cho ta!
Hai người từ bên ngoài đi vào.
Một nam nhân hơi mập cau mày liếc Lão Ngũ:
- Lão Ngũ, lại là ngươi!
Người này là một quản sự khu vực quầy hàng.
Khu quầy hàng có Quản Lý Xử, những quầy hàng phải nộp phí nhất định mới được bày quán tại đây. Nên Vạn quản sự là người có chút quyền thế.
Lão Ngũ chỉ vào Cảnh Ngôn tức giận quát:
- Vạn quản sự, đâu phải ta gây sự gì! Tiểu tử này thích báu vật trên quầy hàng của ta cứng rắn mua đi, Vạn quản sự phải phân xử giúp ta!
Vạn quản sự nhìn hướng Cảnh Ngôn:
- A? Ngươi là ai?
Vạn quản sự thấy Cảnh Ngôn ăn mặc bình thường, tuổi trẻ và lạ mặt thì thái độ lên mặt.
Trong Lam Khúc quận thành có nhiều người Vạn quản sự không thể chọc vào, nhưng gã có ấn tượng với hầu hết những người đó. Vạn quản sự không có ấn tượng với Cảnh Ngôn tức là hắn không nằm trong danh sách gã không thể trêu vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Ngôn nhìn Vạn quản sự:
- Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn muốn xem Vạn quản sự giải quyết chuyện này thế nào.
- Cảnh Ngôn?
Vạn quản sự nghe tên này càng chắc chắn Cảnh Ngôn không là tử đệ gia tộc lớn của Lam Khúc quận thành.
Khóe môi Vạn quản sự cong lên hỏi:
- Ngươi không phải người Lam Khúc quận thành?
Cảnh Ngôn trả lời:
- Ta đến từ Đông Lâm thành, không phải người Lam Khúc quận thành.
- Đông Lâm thành?
Vạn quản sự trầm ngâm một chút, dường như đang nhớ lại Đông Lâm thành là ở đâu.
Lát sau Vạn quản sự nói:
- À, ta biết thành phố nhỏ Đông Lâm thành. Cảnh Ngôn phải không? Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi gây sự tại đây?
Vạn quản sự mở miệng liền chụp mũ Cảnh Ngôn gây sự.
Cảnh Ngôn nghe vậy bật cười, xem ra hy vọng Vạn quản sự làm theo lẽ công bằng là không thể nào. Từ lúc Vạn quản sự xuất hiện, nhìn biểu hiện của võ giả tên Lão Ngũ là Cảnh Ngôn đoán được hai người này thân nhau.
Cảnh Ngôn lạnh lùng cười:
- Vạn quản sự, không thể nói bậy bạ. Ngươi là quản sự chỗ này, nên điều tra đầu đuôi sự việc trước rồi mới xác nhận là ai gây sự đi?
Vạn quản sự thấy Cảnh Ngôn dám chống đối mình thì sầm mặt xuống tức giận quát:
- To gan, thái độ của ngươi vậy là sao? Muốn giương oai? Không nhìn xem đây là đâu? Không phải chỗ cho ngươi giương oai! Một võ giả từ thành phố nhỏ đến cũng dám càn rỡ trước mặt ta!
Cảnh Tử Kỳ cau mày liễu, lên tiếng:
- Vạn quản sự, chuyện này đúng là không phải lỗi của chúng ta. Cảnh Ngôn đã bàn bạc xong giá tiền với chủ hàng, với giá một trăm linh thạch mua mười khối bia đá võ học tàn khuyết từ quầy hàng. Chủ hàng đã đồng ý giao dịch, nhưng giao dịch xong, nhận linh thạch rồi hắn đổi ý, làm vậy là trái với quy định khu quầy hàng!
Vạn quản sự thấy Cảnh Tử Kỳ, ánh mắt dịu đi nhiều, mỉm cười hỏi:
- Còn nàng là ai?
Người đi bên cạnh Vạn quản sự biết Cảnh Tử Kỳ, hơi kinh ngạc hỏi:
- Cảnh Tử Kỳ, sao nàng ở đây?
Cảnh Tử Kỳ hơi khom người chào võ giả trung niên mặc đồ trắng đứng cạnh Vạn quản sự:
- Chào Phương chấp sự.
Cảnh Tử Kỳ giới thiệu võ giả trung niên áo trắng cho Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, đây là Phương chấp sự ngoại viện của Hồng Liên học viện chúng ta. Phương chấp sự, đây là Cảnh Ngôn, mới từ Đông Lâm thành đến.
Phương chấp sự tùy ý liếc Cảnh Ngôn một cái rồi nhìn sang Cảnh Tử Kỳ.
Vạn quản sự cười hỏi Phương chấp sự:
- Phương chấp sự quen tiểu cô nương này?
Phương chấp sự gật đầu nói:
- Nàng là đệ tử của Hồng Liên học viện ta.
Vạn quản sự cười tủm tỉm nhìn Cảnh Tử Kỳ:
- A, không ngờ là đệ tử của Hồng Liên học viện. Còn trẻ vậy đã vào Hồng Liên học viện, giỏi lắm, sau này tương lai tươi sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn quản sự lại nhe răng cười nói:
- Nhưng dù là đệ tử của Hồng Liên học viện cũng không thể gây sự trong địa bàn của ta, Phương chấp sự thấy sao?
Phương chấp sự nói thẳng như đang ra lệnh:
- Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Ngôn này chắc là người trong gia tộc của ngươi? Ngươi kêu hắn trả đồ lại cho chủ hàng, người ta không muốn bán thì ngươi không thể ép mua đúng không?
Phương chấp sự nói chuyện không thèm nhìn Cảnh Ngôn cái nào, kêu hắn giao ra đồ đã mua nhưng gã lại nói chuyện với Cảnh Tử Kỳ, thái độ ngạo mạn trên trời.
Đám đông đứng xem xì xầm:
- Xem ra người trẻ tuổi kia phải giao ra thứ mình mua rồi.
- Vạn quản sự nói đỡ cho Lão Ngũ, nghe đồn vì hắn là bà con xa của Vạn quản sự. Lão Ngũ bày quán tại đây không cần nộp phí quản lý.
- Chấp sự của Hồng Liên học viện cũng bắt người trẻ tuổi giao ra bia đá võ học.
- Vừa rồi ta còn tưởng chấp sự Hồng Liên học viện sẽ bênh thiếu nữ kia, nàng dù gì là người Hồng Liên học viện, ai ngờ hắn cũng kêu hai người giao ra bia đá võ học.
- Đúng rồi, dù trong những bia đá võ học này có đồ tốt hay không thiếu niên phải giao ra.
Bọn họ cho rằng Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ không cách nào giữ gìn vật phẩm mới mua được. Nếu chấp sự Hồng Liên học viện bênh bọn họ có lẽ còn cơ hội, Vạn quản sự phải nể mặt chấp sự Hồng Liên học viện ba phần. Nhưng hiển nhiên chấp sự Hồng Liên học viện không đứng về phía họ.
Cảnh Tử Kỳ nhíu mày nói:
- Nhưng đó không phải ép mua, chủ hàng đã nhận linh thạch, theo quy định vật phẩm Cảnh Ngôn mua đã thuộc về hắn.
Phương chấp sự thấy Cảnh Tử Kỳ không lập tức chấp hành mệnh lệnh của thì khó chịu, đen mặt quát:
- Cảnh Tử Kỳ, ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?
Cảnh Ngôn bật cười xen lời:
- Ha ha, chuyện này không liên quan Cảnh Tử Kỳ, là ta mua đồ, muốn ta trả lại là không thể nào.
Mắt Phương chấp sự lóe tia sắc bén hung tợn trừng Cảnh Ngôn, âm trầm quát:
- Tiểu bối, nơi này khi nào đến lượt ngươi nói chuyện? Hả?
Cảnh Ngôn giận, hắn không chút khách khí châm chọc:
- Ta không hiểu, ngươi là chấp sự Hồng Liên học viện mà đến chợ Lam Khúc như thể mình là chủ nhân chỗ này, ngươi là cái thứ gì? Làm chấp sự của Hồng Liên học viện, đệ tử Hồng Liên học viện có tranh chấp với bên ngoài, ngươi không xem rõ ai đúng ai sai mở miệng bắt đệ tử học viện mình cúi đầu. Ngươi cũng xứng là chấp sự học viện? Theo ta thấy người về nhà làm rùa đen rút đầu đi!
Đám đông sửng sốt nghe Cảnh Ngôn nói.
Ai ngờ võ giả trẻ tuổi mà lá gan quá to, châm chọc chấp sự Hồng Liên học viện như vậy, hắn chán sống sao?
Phương chấp sự tức xì khói:
- Tiểu bối, ngươi tìm cái chết?
Phương chấp sự không ngờ Cảnh Ngôn quá to gan dám mắng lại mình trước mặt nhiều người, chấp sự ngoại viện học viện như gã biết đút mặt vào đâu?
Đáng giận, chết tiệt!
Vạn quản sự độc ác liếc Cảnh Ngôn, cười âm trầm:
- Phương chấp sự bình tĩnh đừng nóng, nơi này là địa bàn của ta. Ha ha, tiểu tử này miệng bén lắm. Để ta xem tiểu súc sinh nhà ngươi có mấy cái mạng dám gây rối trong khu quầy hàng của ta!
Vạn quản sự trầm khí thế, vận chuyển nguyên khí, thò một tay chộp Cảnh Ngôn.
- Tiểu tử này xong đời, Vạn quản sự ra tay, dù hắn bị bắt sống cũng không sống nổi.
- Đúng rồi, hắn không biết thủ đoạn của Vạn quản sự. Tiểu tử này có vẻ giàu, bị Vạn quản sự mang đi thì tài nguyên trên người hắn... chậc chậc.
- Nghé con mới sinh không sợ hổ, mới nãy hắn nói từ Đông Lâm thành gì đó đến đây, chắc là tử đệ gia tộc lớn, quen thói oai phong ở quê hơng nên đến Lam Khúc quận thành một chốc khó thích ứng.
Đám đông vây xem cảm thấy Cảnh Ngôn tàn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro