Suy Nghĩ của Cả...
Trần Sơn
2024-11-12 06:39:01
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Thần Tinh vốn định dùng mười năm kinh doanh tiệm vũ khí Huy Hoàng thành tiệm vũ khí số một trong chợ khu tây. Nhưng trong chợ ngạch giao dịch của tiệm vũ khí quy mô lớn nhất, nhiều nhất khó sánh bằng tiệm thuốc bình thường. Hai cửa hàng vốn không cùng đẳng cấp.
Võ giả nào đều biết điều này, Cảnh Thần Tinh đương nhiên cũng rõ ràng.
Giờ Cảnh Ngôn định xây đan lâu chiếm diện tích ngàn thước vuông, cần đầu tư bao nhiêu linh thạch? Ít nhất cũng cỡ mấy chục vạn khối linh thạch đi?
Cảnh Ngôn trực tiếp giao đan lâu này cho Cảnh Thần Tinh quản lý, phải có niềm tin lớn lao cỡ nào dành cho gã?
Cảnh Thần Tinh lấy lại tinh thần liền từ chối:
- Làm vậy không ổn đâu Cảnh Ngôn.
Cảnh Thần Tinh sợ mình không thể kinh doanh tốt đan lâu.
Cảnh Ngôn mỉm cười nhìn Cảnh Thần Tinh:
- Thần Tinh thúc thúc hãy nghe ta nói đã. Ta xây tòa đan lâu này là cá nhân, không liên quan nhiều đến gia tộc. Dù tình hình kinh doanh thế nào Thần Tinh thúc thúc không cần có gánh nặng. Thần Tinh thúc thúc cũng biết ta đặt thời gian cá nhân vào tu luyện, không có nhiều tinh lực lo việc buôn bán của đan lâu. Ta kính nhờ Thần Tinh thúc thúc trông nom buôn bán đan lâu giùm.
Ánh mắt Cảnh Ngôn vô cùng chân thành nhìn Cảnh Thần Tinh, đây cũng là lời thật lòng của hắn.
Cảnh Ngôn tin đan lâu sẽ không bị lỗ vốn. Có cách phối chế dược tề của hắn, trong Đông Lâm thành làm gì có tiệm thuốc nào bán được nhiều hơn hắn?
Cảnh Ngôn đã thấy tình hình buôn bán tiệm vũ khí Huy Hoàng trong chợ khu tây, hắn tin thiên phú, năng lực kinh doanh của Cảnh Thần Tinh dư sức giúp hắn quản lý buôn bán đan lâu.
Cảnh Thần Tinh cau mày cảm thấy trách nghiệm quá lớn:
- Cái này...
Nếu là việc buôn bán mấy ngàn khối linh thạch thì Cảnh Thần Tinh còn nắm chắc, nhưng buôn bán mấy chục vạn linh thạch lỡ làm hỏng thì gã biết ăn nói sao với Cảnh Ngôn?
Cảnh Ngôn cười nói:
- Thần Tinh thúc thúc, chẳng phải Thanh Nham ca là dược tề sư sao? Thúc thúc kêu Thanh Nham ca trở về hỗ trợ trong đan lâu. Ta có chút nghiên cứu về phối chế dược tề, có thể giao lưu với Thanh Nham ca, tin tưởng sẽ giúp ích cho con đường sau này của Thanh Nham ca.
Cảnh Thần Tinh trợn to mắt hỏi:
- Cái gì? Cảnh Ngôn, ngươi cũng có nghiên cứu về phối chế dược tề?
Cảnh Thiên Anh không biết, chưa từng nghe Cảnh Ngôn có nghiên cứu về phối chế dược tề. Nếu người khác nói ra điều này Cảnh Thần Tinh sẽ cho rằng đối phương mạnh miệng nói bậy, nhưng Cảnh Ngôn nói thì lão cảm thấy là sự thật.
Từ khi nào Cảnh Ngôn nghiên cứu phối chế dược tề?
Cảnh Ngôn yêu nghiệt quá kinh người, chẳng những tu luyện siêu mau, thực lực khủng bố mà còn biết phối chế dược tề.
Dược tề sư không dễ làm!
Cảnh Ngôn cười nhìn tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh:
- Đúng, có một thời gian ta nghiên cứu chút cách phối chế dược tề, đã có nhiều tâm đắc.
Thật ra bản thân Cảnh Ngôn không nghiên cứu gì về phối chế dược tề, hắn nắm giữ được cách điều phối toàn dựa vào tin tức Càn Khôn Đan Đạo hấp thu trong Càn Khôn không gian. Cảnh Ngôn chưa nghiệm chứng dược liệu phối chế dược tề từ Càn Khôn Đan Đạo thế nào, nhưng ngẫm lại Thương Khung Đệ Nhất Thần Công nghịch thiên, Càn Khôn Đan Đạo có thể bình thường sao?
Cảnh Ngôn định bụng chờ quyết định xong vị trí đất sẽ đi Đông Lâm Đệ Nhất Lâu mua nhiều tài liệu, thử phối chế dược tề, xác định hiệu quả rồi định giá phân loại, hắn cần hiểu biết những chi tiết này.
Nghe Cảnh Ngôn nói mắt Cảnh Thần Tinh sáng rực.
Cảnh Thanh Nham nhi tử của Cảnh Thần Tinh đúng là dược tề sư, nhưng tình cảnh của Cảnh Thanh Nham rất lúng túng. Vì Cảnh Thanh Nham không có dược tề sư tư thâm dẫn dắt, gã không có nhiều tài nguyên để tiêu hao, đi đường dược tề sư rất khó khăn. Cảnh Thanh Nham hiện chỉ là dược tề sư cấp thấp nhất, miễn cưỡng phối chết một ít dược tề trị thương cấp thấp nhất, phẩm chất không tốt.
Mọi người đều biết dược tề sư không bằng đan sư nhưng vẫn cần nhiều tài nguyên đào tạo ra. Đừng nói võ giả bình thường, những dược tề sư tư thâm, thậm chí là đan sư dẫn dắt người mới học cần tiêu hao nhiều tài liệu từ từ lần mò ra kinh nghiệm.
Cảnh Thần Tinh nghe Cảnh Ngôn nói hắn có nghiên cứu về phối chế dược tề, còn dạy cho Cảnh Thanh Nham thì rất kích động. Nếu Cảnh Ngôn chỉ biết sơ sơ thì sẽ nói như thế sao? Không thể nào.
Cảnh Thanh Nham là nhi tử của gã! Cảnh Thần Tinh đương nhiên hy vọng nhi tử của mình có ngày tỏa sáng.
Mắt Cảnh Thần Tinh sáng như sau gật đầu, giọng run run kích động nói:
- Cảnh Ngôn, ta sẽ kêu Thanh Nham trở về!
Cảnh Thần Tinh lo lắng tiệm vũ khí ở chợ khu tây:
- Nhưng tiệm vũ khí Huy Hoàng...
Cảnh Ngôn cười nói:
- Thần Tinh thúc thúc, tiệm vũ khí Huy Hoàng thúc thúc chỉ cần cử người quản lý, không cần tự mình làm. Bỏ chút thời gian dạy mấy đồ đệ, nếu cần khuếch lớn quy mô có thể qua con đường khác trực tiếp mua chút vũ khí phẩm cấp cao hơn.
Cảnh Thần Tinh gật đầu lia:
- Vậy cũng được.
Trước đó Cảnh Thần Tinh đã dạy mấy học đồ rèn tạo vũ khí, gã muốn kinh doanh tiệm vũ khí Huy Hoàng lớn mạnh hơn, không thể trông chờ vào một mình gã rèn vũ khí. Dù Cảnh Thần Tinh không ăn không uống không ngủ ngày đêm không ngừng rèn tạo, chờ gã mệt chết cũng không rèn được bao nhiêu.
Đa số vũ khí mà tiệm vũ khí Huy Hoàng bán ra có một phần là mua từ vài con đường khác, một phần là học đồ rèn ra. Cảnh Thần Tinh rèn vũ khí chưa tới một phần mười lượng vũ khí tiệm đã bán. Sau này tiệm vũ khí không ngừng khuếch lớn quy mô, Cảnh Thần Tinh rèn tạo vũ khí càng thiếu nữa.
Cảnh Thiên Anh nheo mắt nói:
- Cảnh Ngôn, đi. Chúng ta đi tìm hai cửa hàng đó bàn việc với lão bản ngay.
Khoảnh đất Cảnh Ngôn chọn trừ kiến trúc sản nghiệp đã trở thành của Cảnh gia ra, còn hai cửa hàng người ngoài kinh doanh. Cảnh gia không thể cưỡng ép đuổi hai tiệm này đi, sẽ ảnh hưởng tiêu cực với chợ và gia tộc.
Đương nhiên với thực lực của Cảnh gia có thể cứng rắn đuổi họ đi, nhưng đây là hạ sách, không đến lúc bất đắc dĩ Cảnh Ngôn không đồng ý dùng cách này.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Được, đi bàn bạc.
Sớm bàn xong thì bước tiếp theo gỡ bỏ hết kiến trúc trên mảnh đất, xây đan lâu khí thế bàng bạc. Cảnh Ngôn muốn trong vòng hai, ba năm chế tạo đan lâu thành đan lâu lớn nhất Đông Lâm thành, không có cái thứ hai. Cảnh Ngôn muốn hoàn toàn nghiền áp Triệu gia.
***
Cảnh Thần Tinh vốn định dùng mười năm kinh doanh tiệm vũ khí Huy Hoàng thành tiệm vũ khí số một trong chợ khu tây. Nhưng trong chợ ngạch giao dịch của tiệm vũ khí quy mô lớn nhất, nhiều nhất khó sánh bằng tiệm thuốc bình thường. Hai cửa hàng vốn không cùng đẳng cấp.
Võ giả nào đều biết điều này, Cảnh Thần Tinh đương nhiên cũng rõ ràng.
Giờ Cảnh Ngôn định xây đan lâu chiếm diện tích ngàn thước vuông, cần đầu tư bao nhiêu linh thạch? Ít nhất cũng cỡ mấy chục vạn khối linh thạch đi?
Cảnh Ngôn trực tiếp giao đan lâu này cho Cảnh Thần Tinh quản lý, phải có niềm tin lớn lao cỡ nào dành cho gã?
Cảnh Thần Tinh lấy lại tinh thần liền từ chối:
- Làm vậy không ổn đâu Cảnh Ngôn.
Cảnh Thần Tinh sợ mình không thể kinh doanh tốt đan lâu.
Cảnh Ngôn mỉm cười nhìn Cảnh Thần Tinh:
- Thần Tinh thúc thúc hãy nghe ta nói đã. Ta xây tòa đan lâu này là cá nhân, không liên quan nhiều đến gia tộc. Dù tình hình kinh doanh thế nào Thần Tinh thúc thúc không cần có gánh nặng. Thần Tinh thúc thúc cũng biết ta đặt thời gian cá nhân vào tu luyện, không có nhiều tinh lực lo việc buôn bán của đan lâu. Ta kính nhờ Thần Tinh thúc thúc trông nom buôn bán đan lâu giùm.
Ánh mắt Cảnh Ngôn vô cùng chân thành nhìn Cảnh Thần Tinh, đây cũng là lời thật lòng của hắn.
Cảnh Ngôn tin đan lâu sẽ không bị lỗ vốn. Có cách phối chế dược tề của hắn, trong Đông Lâm thành làm gì có tiệm thuốc nào bán được nhiều hơn hắn?
Cảnh Ngôn đã thấy tình hình buôn bán tiệm vũ khí Huy Hoàng trong chợ khu tây, hắn tin thiên phú, năng lực kinh doanh của Cảnh Thần Tinh dư sức giúp hắn quản lý buôn bán đan lâu.
Cảnh Thần Tinh cau mày cảm thấy trách nghiệm quá lớn:
- Cái này...
Nếu là việc buôn bán mấy ngàn khối linh thạch thì Cảnh Thần Tinh còn nắm chắc, nhưng buôn bán mấy chục vạn linh thạch lỡ làm hỏng thì gã biết ăn nói sao với Cảnh Ngôn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Ngôn cười nói:
- Thần Tinh thúc thúc, chẳng phải Thanh Nham ca là dược tề sư sao? Thúc thúc kêu Thanh Nham ca trở về hỗ trợ trong đan lâu. Ta có chút nghiên cứu về phối chế dược tề, có thể giao lưu với Thanh Nham ca, tin tưởng sẽ giúp ích cho con đường sau này của Thanh Nham ca.
Cảnh Thần Tinh trợn to mắt hỏi:
- Cái gì? Cảnh Ngôn, ngươi cũng có nghiên cứu về phối chế dược tề?
Cảnh Thiên Anh không biết, chưa từng nghe Cảnh Ngôn có nghiên cứu về phối chế dược tề. Nếu người khác nói ra điều này Cảnh Thần Tinh sẽ cho rằng đối phương mạnh miệng nói bậy, nhưng Cảnh Ngôn nói thì lão cảm thấy là sự thật.
Từ khi nào Cảnh Ngôn nghiên cứu phối chế dược tề?
Cảnh Ngôn yêu nghiệt quá kinh người, chẳng những tu luyện siêu mau, thực lực khủng bố mà còn biết phối chế dược tề.
Dược tề sư không dễ làm!
Cảnh Ngôn cười nhìn tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh:
- Đúng, có một thời gian ta nghiên cứu chút cách phối chế dược tề, đã có nhiều tâm đắc.
Thật ra bản thân Cảnh Ngôn không nghiên cứu gì về phối chế dược tề, hắn nắm giữ được cách điều phối toàn dựa vào tin tức Càn Khôn Đan Đạo hấp thu trong Càn Khôn không gian. Cảnh Ngôn chưa nghiệm chứng dược liệu phối chế dược tề từ Càn Khôn Đan Đạo thế nào, nhưng ngẫm lại Thương Khung Đệ Nhất Thần Công nghịch thiên, Càn Khôn Đan Đạo có thể bình thường sao?
Cảnh Ngôn định bụng chờ quyết định xong vị trí đất sẽ đi Đông Lâm Đệ Nhất Lâu mua nhiều tài liệu, thử phối chế dược tề, xác định hiệu quả rồi định giá phân loại, hắn cần hiểu biết những chi tiết này.
Nghe Cảnh Ngôn nói mắt Cảnh Thần Tinh sáng rực.
Cảnh Thanh Nham nhi tử của Cảnh Thần Tinh đúng là dược tề sư, nhưng tình cảnh của Cảnh Thanh Nham rất lúng túng. Vì Cảnh Thanh Nham không có dược tề sư tư thâm dẫn dắt, gã không có nhiều tài nguyên để tiêu hao, đi đường dược tề sư rất khó khăn. Cảnh Thanh Nham hiện chỉ là dược tề sư cấp thấp nhất, miễn cưỡng phối chết một ít dược tề trị thương cấp thấp nhất, phẩm chất không tốt.
Mọi người đều biết dược tề sư không bằng đan sư nhưng vẫn cần nhiều tài nguyên đào tạo ra. Đừng nói võ giả bình thường, những dược tề sư tư thâm, thậm chí là đan sư dẫn dắt người mới học cần tiêu hao nhiều tài liệu từ từ lần mò ra kinh nghiệm.
Cảnh Thần Tinh nghe Cảnh Ngôn nói hắn có nghiên cứu về phối chế dược tề, còn dạy cho Cảnh Thanh Nham thì rất kích động. Nếu Cảnh Ngôn chỉ biết sơ sơ thì sẽ nói như thế sao? Không thể nào.
Cảnh Thanh Nham là nhi tử của gã! Cảnh Thần Tinh đương nhiên hy vọng nhi tử của mình có ngày tỏa sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt Cảnh Thần Tinh sáng như sau gật đầu, giọng run run kích động nói:
- Cảnh Ngôn, ta sẽ kêu Thanh Nham trở về!
Cảnh Thần Tinh lo lắng tiệm vũ khí ở chợ khu tây:
- Nhưng tiệm vũ khí Huy Hoàng...
Cảnh Ngôn cười nói:
- Thần Tinh thúc thúc, tiệm vũ khí Huy Hoàng thúc thúc chỉ cần cử người quản lý, không cần tự mình làm. Bỏ chút thời gian dạy mấy đồ đệ, nếu cần khuếch lớn quy mô có thể qua con đường khác trực tiếp mua chút vũ khí phẩm cấp cao hơn.
Cảnh Thần Tinh gật đầu lia:
- Vậy cũng được.
Trước đó Cảnh Thần Tinh đã dạy mấy học đồ rèn tạo vũ khí, gã muốn kinh doanh tiệm vũ khí Huy Hoàng lớn mạnh hơn, không thể trông chờ vào một mình gã rèn vũ khí. Dù Cảnh Thần Tinh không ăn không uống không ngủ ngày đêm không ngừng rèn tạo, chờ gã mệt chết cũng không rèn được bao nhiêu.
Đa số vũ khí mà tiệm vũ khí Huy Hoàng bán ra có một phần là mua từ vài con đường khác, một phần là học đồ rèn ra. Cảnh Thần Tinh rèn vũ khí chưa tới một phần mười lượng vũ khí tiệm đã bán. Sau này tiệm vũ khí không ngừng khuếch lớn quy mô, Cảnh Thần Tinh rèn tạo vũ khí càng thiếu nữa.
Cảnh Thiên Anh nheo mắt nói:
- Cảnh Ngôn, đi. Chúng ta đi tìm hai cửa hàng đó bàn việc với lão bản ngay.
Khoảnh đất Cảnh Ngôn chọn trừ kiến trúc sản nghiệp đã trở thành của Cảnh gia ra, còn hai cửa hàng người ngoài kinh doanh. Cảnh gia không thể cưỡng ép đuổi hai tiệm này đi, sẽ ảnh hưởng tiêu cực với chợ và gia tộc.
Đương nhiên với thực lực của Cảnh gia có thể cứng rắn đuổi họ đi, nhưng đây là hạ sách, không đến lúc bất đắc dĩ Cảnh Ngôn không đồng ý dùng cách này.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Được, đi bàn bạc.
Sớm bàn xong thì bước tiếp theo gỡ bỏ hết kiến trúc trên mảnh đất, xây đan lâu khí thế bàng bạc. Cảnh Ngôn muốn trong vòng hai, ba năm chế tạo đan lâu thành đan lâu lớn nhất Đông Lâm thành, không có cái thứ hai. Cảnh Ngôn muốn hoàn toàn nghiền áp Triệu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro