Tiếp nhận chợ k...
Trần Sơn
2024-11-12 06:39:01
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn bật cười, khinh thường nhìn Cảnh Xuân Vũ:
- Ha ha ha! Cảnh Xuân Vũ, da mặt của ngươi thật dày, ngươi tu luyện nhiều năm, thực lực tăng trưởng không được tốt lắm nhưng độ dày da mặt thì tăng nhiều.
Nghe Cảnh Ngôn châm chọc, mặt già của Cảnh Xuân Vũ đỏ rần, người run rẩy cắn răng ken két.
Cảnh Ngôn đổi giọng, mắt nghiêm nghị hỏi:
- Ta hỏi ngươi, tộc trưởng Cảnh gia có phải là Cảnh Xuân Vũ nhà ngươi?
- Nhảm nhí, ngươi không biết tộc trưởng Cảnh gia ta là Cảnh Thành Dã sao?
Giờ phút này Cảnh Xuân Vũ rất muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng lão biết không thể làm như vậy. Nếu Cảnh Xuân Vũ cứ thế bỏ đi thì thật sự sẽ bị lấy mất địa vị đại trưởng lão.
Lão phải ở lại!
Các thành viên Cảnh gia có mặt tại đây có nhiều người thuộc mạch Cảnh Xuân Vũ, tộc trưởng muốn lấy vị trí đại trưởng lão của lão không phải nói một câu là được. Cần trưởng lão, chủ quản cùng nhau biểu quyết, Cảnh Xuân Vũ ở lại đây thì còn cơ hội.
Cảnh Ngôn nói một tràng:
- Vậy thì ta không rõ lúc ở phủ thành chủ ngay cả tộc trưởng còn không đồng ý giao ta ra, nhà ngươi hết sức muốn đẩy ta ra, không lẽ quyền lực của ngươi lớn hơn tộc trưởng sao? Ngươi luôn miệng nói là vì gia tộc, khi đó ngươi không hề để ý tới Cảnh gia mà chỉ muốn mình sống! Đa số trưởng lão, chủ quản nơi đây không thấy tận mắt trò hề lúc đó của ngươi, nhưng ngươi cảm thấy bộ mặt đã lộ ra trong phủ thành chủ có thể giấu diếm mọi người sao? Thứ người trong lòng chỉ có bản thân không có gia tộc như ngươi mà dám nói là vì gia tộc? Ta nói ngươi mặt dày chẳng lẽ đã nói oan cho ngươi? Ngươi đã quên lúc ở phủ thành chủ, ngươi còn chỉ trích quyết định của tộc trưởng đại nhân là sai lầm, không xứng đảm nhiệm tộc trưởng Cảnh gia đi?
Nguyên phòng họp lặng ngắt như tờ.
Cảnh Xuân Vũ không có cách nào phản bác một chữ, lão thầm hối hận lúc đó biểu hiện quá gấp gáp. Nếu sớm biết thành chủ Hoắc Xuân Dương đứng về phe Cảnh gia thì lão đã không nói lời ác như vậy.
Khi hối hận đã muộn.
Tộc trưởng Cảnh Thành Dã khẽ thở dài:
- Biểu quyết đi! Ta đề nghị Cảnh Xuân Vũ không đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão Cảnh gia nữa.
Nói thật thì không đến lúc bất đắc dĩ Cảnh Thành Dã thật tình không muốn phế chức vụ của Cảnh Xuân Vũ. Lão hơn một trăm tuổi, là cấp bậc nguyên lão, phế bỏ chức vụ của Cảnh Xuân Vũ không phải chuyện đáng tự hào cho Cảnh gia. Nhưng biểu hiện của Cảnh Xuân Vũ trong phủ thành chủ làm người ta thất vọng đau khổ, người như vậy tiếp tục đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão Cảnh gia là sỉ nhục của toàn gia tộc.
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh đồng ý ngay:
- Ta đồng ý đề nghị của tộc trưởng!
- Ta cũng đồng ý, Cảnh Xuân Vũ không thích hợp đảm nhiệm chức vụ quan trọng đại trưởng lão Cảnh gia.
- Ta ủng hộ tộc trưởng!
- ...
Phòng họp vang lên từng thanh âm.
Mặt Cảnh Xuân Vũ ngày càng tái, oán hận nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm. Cảnh Ngôn không chút e dè trừng lại.
Cảnh Xuân Vũ rất quá đáng, mấy năm nay luôn hằn học với Cảnh Ngôn, nhiều lần ngầm chèn ép. Cảnh Ngôn tuy tức giận nhưng chưa từng muốn kéo Cảnh Xuân Vũ xuống vị trí đại trưởng lão, nhưng biểu hiện của lão trong phủ thành chủ đã đụng vào lằn ranh giới hạn của hắn.
Các cao tầng Cảnh gia liên tục lên tiếng tỏ thái độ, người phe Cảnh Xuân Vũ cũng lên tiếng. Người cùng phái hệ lục tục đồng ý tộc trưởng trừ bỏ chức vụ đại trưởng lão của Cảnh Xuân Vũ.
Chức vụ đại trưởng lão bị cắt bỏ gây tổn thất cho ích lợi tổn thể của thành viên một phái hệ, nhưng trong lòng mọi người có lằn ranh giới hạn. Hành động của Cảnh Xuân Vũ khiến họ không cách nào vì bảo vệ chút ích lợi riêng mà vờ như không thấy.
Cảnh Thành Dã tuyên bố quyết định cuối cùng:
- Bắt đầu từ bây giờ Cảnh Xuân Vũ không còn đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão Cảnh gia nữa. Trong thời gian này Cảnh Xuân Vũ hãy ở trong gia tộc phản tỉnh đi!
Đa số người ủng hộ đề nghị của Cảnh Thành Dã, số ít từ bỏ biểu quyết, bao gồm ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường.
Lúc này Cảnh Dụ Tường vô cùng hối hận, nếu sớm biết Cảnh Xuân Vũ tiêu đời thì vừa rồi lão đã không đứng ra xông pha giùm đối phương.
Chết tiệt!
Nếu biết sớm Cảnh Dụ Tường đã im miệng không thốt ra một từ nào, giờ lão càng đắc tội Cảnh Ngôn nhiều hơn. Cảnh Ngôn như mặt trời ban trưa trong Cảnh gia, thậm chí trong Đông Lâm thành, lẽ ra Cảnh Dụ Tường không nên làm chim đầu đàn.
Cảnh Dụ Tường bắt đầu lo chức vị ngũ trưởng lão Cảnh gia của mình có thể làm được bao lâu. Lão phải tìm cơ hội làm dịu lại quan hệ với Cảnh Ngôn. Hành động này có khiến Cảnh Xuân Vũ bất mãn gì không thì Cảnh Dụ Tường bất chấp. Cảnh Xuân Vũ không phải là đại trưởng lão, lão cần gì quan tâm cảm xúc của Cảnh Xuân Vũ?
Tiếp theo Cảnh Ngôn được một khối đất ngàn thước vuông chợ khu nam, không ai đứng ra nói cái gì nữa.
Cuộc họp Cảnh gia lần này chấm dứt.
Hôm sau, Cảnh gia theo phó thành chủ Trần Binh dẫn dắt vệ đội mặc giáp phụ trợ thuận lợi tiếp nhận chợ khu nam, bao gồm các sản nghiệp cửa hàng của Thái gia, Triệu gia có trong chợ.
Những cửa hàng, thương lâu trên cơ bản không bị phá hoại.
Thành chủ Hoắc Xuân Dương sớm lên tiếng nếu những cơ cấu thương nghiệp này bị phá hoại, Cảnh gia có thể thống kê tổn thất sau đó hai gia tộc phải bồi thường. Hai gia tộc không ngốc, bọn họ biết không thể cho Cảnh gia có cơ hội nào, phá hỏng thứ gì một khối linh thạch rất có thể Cảnh gia bắt họ bồi thường hai khối.
Đương nhiên hai gia tộc đã lặng lẽ mang đi một số tài nguyên quý giá trong sản nghiệp, miễn không để lại chứng cứ thì Cảnh gia cũng không biết trong sản nghiệp có tài nguyên nào. Triệu gia, Thái gia mang đi thứ quý giá nhất, không để lại điểm yếu.
Cảnh gia quản lý chợ khu nam dẫn đến xáo động. Một số người tin tức nhanh nhạy trong ngày hôm qua đã biết chợ khu nam đổi chủ, nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt bọn họ không cách nào bình tĩnh. Đặc biệt những chủ tiệm không thuộc về Thái gia, Triệu gia càng khủng hoảng.
Các chủ tiệm lo Cảnh gia cứng rắn lấy đi sản nghiệp của họ. Bọn họ nghĩ nhiều, Cảnh gia không can thiệp quyền kinh doanh của họ, chỉ cần họ dựa theo cách kinh doanh cũ rồi nộp thuế, tiền thuê định kỳ là được.
Trạch viện Triệu gia, biệt viện tộc trưởng.
Thương Long sắc mặt âm trầm, mắt lấp lóe tia sắc bén nói:
- Triệu tộc trưởng, Thương Ngọc đệ đệ của ta đã đến Đông Lâm thành, không đầy nửa tháng sẽ đến đây.
Trong phòng, tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên, các vị trưởng lão tụ tập tại chỗ.
Triệu Chân Nghiêm nhi tử của Triệu Đương Nguyên bị Cảnh Ngôn giết, đây là đả kích lớn với Triệu gia. Người Triệu gia muốn ăn sống nuốt tươi Cảnh Ngôn. Nhưng bây giờ bọn họ không có cách nào, tổ chức Ám Dạ luôn truyền tin cũng tạm thời không hồi âm.
Tộc trưởng Triệu Đương Nguyên khách sáo chắp tay với Thương Long:
- Đa tạ Thương Long tiên sinh.
Một vị trưởng lão nói:
- Có Đan sư Thương Ngọc hỗ trợ, tin tưởng chẳng bao lâu sau chúng ta sẽ có thể khiến Cảnh gia nhường bước.
Trưởng lão khác âm trầm nói:
- Đúng vậy! Có Đan sư Thương Ngọc thì Cảnh gia tầm thường là cái thá gì?
Ai đều biết phát triển cái chợ không thể thiếu tiệm bán thuốc. Nơi như Đông Lâm thành thông thường tiệm thuốc bán đồ cơ bản là các loại dược tề, ít có đan dược.
Trong chợ sản nghiệp trụ cột quan trọng nhất là tiệm thuốc, buôn bán tốt thì các ngành kinh doanh khác cũng được kéo theo.
Vì Đông Lâm thành lưng dựa Hắc Thạch sơn mạch, trong thành phố này tụ tập nhiều mạo hiểm giả. Mạo hiểm giả muốn vào Hắc Thạch sơn mạch săn bắn tất nhiên cần chuẩn bị các loại dược tề, xác suất sống sót mới cao chút.
Một tiệm thuốc trong chợ bán dược tề phẩm chất cao, chủng loại đầy đủ thì sẽ rất phồn hoa.
Triệu gia Đông Lâm thành quản lý tiệm thuốc chợ khu đông có tiệm thuốc khổng lồ nhất trong bốn cái chợ. Dược tề sư của Triệu gia về số lượng và chất lượng đều tốt nhất. Nhưng tiệm thuốc Triệu gia tuy có thể lấn át bên Lâm gia, Cảnh gia cũng không cách nào đuổi tận giết tuyệt.
Người Triệu gia cho rằng có đan sư Thương Ngọc hỗ trợ thì tiệm thuốc sẽ nhẹ nhàng nghiền áp tiệm thuốc của Cảnh gia, Thái gia.
Tiệm thuốc không buôn bán được sẽ giảm số lượng mạo hiểm giả, nghành nghề khác cũng tụt dốc theo. Mạo hiểm giả không ghé chợ, cửa hàng bán thứ khác có thể bán đồ được sao?
Nghĩ đến đây đám người Triệu gia, bao gồm Triệu Đương Nguyên lòng rạo rực, càng cung kính với Thương Long hơn.
Thương Long đắc ý xua tay nói:
- Triệu tộc trưởng đừng quá khách khí, việc nhỏ thôi.
Thương Long rất hưởng thụ cảm giác được vây quanh tung hô thế này, đặc biệt trong đó có một cường giả Đạo Linh cảnh.
Thương Long đổi giọng cười âm hiểm, mắt sáng rực nói:
- He he, sáng nay ta thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ ở tiền viện, nom bộ dáng cũng ngon mắt.
Đám người Triệu Đương Nguyên thót tim.
Triệu Đương Nguyên nhìn Thương Long, chửi thầm:
- Đồ dê già!
Tên khốn này mới ở Triệu gia hai ngày đã vừa mắt bốn nữ thành viên Triệu gia.
Triệu Đương Nguyên dù tức giận nhưng ngoài mặt nở nụ cười ra lệnh cho lục trưởng lão:
- Lục trưởng lão hãy đi tìm thiếu nữ mà Thương Long tiên sinh vừa mắt, đưa vào phòng của tiên sinh.
Lục trưởng lão nhíu mày, gật đầu nói:
- Rõ thưa tộc trưởng.
***
Cảnh Ngôn bật cười, khinh thường nhìn Cảnh Xuân Vũ:
- Ha ha ha! Cảnh Xuân Vũ, da mặt của ngươi thật dày, ngươi tu luyện nhiều năm, thực lực tăng trưởng không được tốt lắm nhưng độ dày da mặt thì tăng nhiều.
Nghe Cảnh Ngôn châm chọc, mặt già của Cảnh Xuân Vũ đỏ rần, người run rẩy cắn răng ken két.
Cảnh Ngôn đổi giọng, mắt nghiêm nghị hỏi:
- Ta hỏi ngươi, tộc trưởng Cảnh gia có phải là Cảnh Xuân Vũ nhà ngươi?
- Nhảm nhí, ngươi không biết tộc trưởng Cảnh gia ta là Cảnh Thành Dã sao?
Giờ phút này Cảnh Xuân Vũ rất muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng lão biết không thể làm như vậy. Nếu Cảnh Xuân Vũ cứ thế bỏ đi thì thật sự sẽ bị lấy mất địa vị đại trưởng lão.
Lão phải ở lại!
Các thành viên Cảnh gia có mặt tại đây có nhiều người thuộc mạch Cảnh Xuân Vũ, tộc trưởng muốn lấy vị trí đại trưởng lão của lão không phải nói một câu là được. Cần trưởng lão, chủ quản cùng nhau biểu quyết, Cảnh Xuân Vũ ở lại đây thì còn cơ hội.
Cảnh Ngôn nói một tràng:
- Vậy thì ta không rõ lúc ở phủ thành chủ ngay cả tộc trưởng còn không đồng ý giao ta ra, nhà ngươi hết sức muốn đẩy ta ra, không lẽ quyền lực của ngươi lớn hơn tộc trưởng sao? Ngươi luôn miệng nói là vì gia tộc, khi đó ngươi không hề để ý tới Cảnh gia mà chỉ muốn mình sống! Đa số trưởng lão, chủ quản nơi đây không thấy tận mắt trò hề lúc đó của ngươi, nhưng ngươi cảm thấy bộ mặt đã lộ ra trong phủ thành chủ có thể giấu diếm mọi người sao? Thứ người trong lòng chỉ có bản thân không có gia tộc như ngươi mà dám nói là vì gia tộc? Ta nói ngươi mặt dày chẳng lẽ đã nói oan cho ngươi? Ngươi đã quên lúc ở phủ thành chủ, ngươi còn chỉ trích quyết định của tộc trưởng đại nhân là sai lầm, không xứng đảm nhiệm tộc trưởng Cảnh gia đi?
Nguyên phòng họp lặng ngắt như tờ.
Cảnh Xuân Vũ không có cách nào phản bác một chữ, lão thầm hối hận lúc đó biểu hiện quá gấp gáp. Nếu sớm biết thành chủ Hoắc Xuân Dương đứng về phe Cảnh gia thì lão đã không nói lời ác như vậy.
Khi hối hận đã muộn.
Tộc trưởng Cảnh Thành Dã khẽ thở dài:
- Biểu quyết đi! Ta đề nghị Cảnh Xuân Vũ không đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão Cảnh gia nữa.
Nói thật thì không đến lúc bất đắc dĩ Cảnh Thành Dã thật tình không muốn phế chức vụ của Cảnh Xuân Vũ. Lão hơn một trăm tuổi, là cấp bậc nguyên lão, phế bỏ chức vụ của Cảnh Xuân Vũ không phải chuyện đáng tự hào cho Cảnh gia. Nhưng biểu hiện của Cảnh Xuân Vũ trong phủ thành chủ làm người ta thất vọng đau khổ, người như vậy tiếp tục đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão Cảnh gia là sỉ nhục của toàn gia tộc.
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh đồng ý ngay:
- Ta đồng ý đề nghị của tộc trưởng!
- Ta cũng đồng ý, Cảnh Xuân Vũ không thích hợp đảm nhiệm chức vụ quan trọng đại trưởng lão Cảnh gia.
- Ta ủng hộ tộc trưởng!
- ...
Phòng họp vang lên từng thanh âm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Cảnh Xuân Vũ ngày càng tái, oán hận nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm. Cảnh Ngôn không chút e dè trừng lại.
Cảnh Xuân Vũ rất quá đáng, mấy năm nay luôn hằn học với Cảnh Ngôn, nhiều lần ngầm chèn ép. Cảnh Ngôn tuy tức giận nhưng chưa từng muốn kéo Cảnh Xuân Vũ xuống vị trí đại trưởng lão, nhưng biểu hiện của lão trong phủ thành chủ đã đụng vào lằn ranh giới hạn của hắn.
Các cao tầng Cảnh gia liên tục lên tiếng tỏ thái độ, người phe Cảnh Xuân Vũ cũng lên tiếng. Người cùng phái hệ lục tục đồng ý tộc trưởng trừ bỏ chức vụ đại trưởng lão của Cảnh Xuân Vũ.
Chức vụ đại trưởng lão bị cắt bỏ gây tổn thất cho ích lợi tổn thể của thành viên một phái hệ, nhưng trong lòng mọi người có lằn ranh giới hạn. Hành động của Cảnh Xuân Vũ khiến họ không cách nào vì bảo vệ chút ích lợi riêng mà vờ như không thấy.
Cảnh Thành Dã tuyên bố quyết định cuối cùng:
- Bắt đầu từ bây giờ Cảnh Xuân Vũ không còn đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão Cảnh gia nữa. Trong thời gian này Cảnh Xuân Vũ hãy ở trong gia tộc phản tỉnh đi!
Đa số người ủng hộ đề nghị của Cảnh Thành Dã, số ít từ bỏ biểu quyết, bao gồm ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường.
Lúc này Cảnh Dụ Tường vô cùng hối hận, nếu sớm biết Cảnh Xuân Vũ tiêu đời thì vừa rồi lão đã không đứng ra xông pha giùm đối phương.
Chết tiệt!
Nếu biết sớm Cảnh Dụ Tường đã im miệng không thốt ra một từ nào, giờ lão càng đắc tội Cảnh Ngôn nhiều hơn. Cảnh Ngôn như mặt trời ban trưa trong Cảnh gia, thậm chí trong Đông Lâm thành, lẽ ra Cảnh Dụ Tường không nên làm chim đầu đàn.
Cảnh Dụ Tường bắt đầu lo chức vị ngũ trưởng lão Cảnh gia của mình có thể làm được bao lâu. Lão phải tìm cơ hội làm dịu lại quan hệ với Cảnh Ngôn. Hành động này có khiến Cảnh Xuân Vũ bất mãn gì không thì Cảnh Dụ Tường bất chấp. Cảnh Xuân Vũ không phải là đại trưởng lão, lão cần gì quan tâm cảm xúc của Cảnh Xuân Vũ?
Tiếp theo Cảnh Ngôn được một khối đất ngàn thước vuông chợ khu nam, không ai đứng ra nói cái gì nữa.
Cuộc họp Cảnh gia lần này chấm dứt.
Hôm sau, Cảnh gia theo phó thành chủ Trần Binh dẫn dắt vệ đội mặc giáp phụ trợ thuận lợi tiếp nhận chợ khu nam, bao gồm các sản nghiệp cửa hàng của Thái gia, Triệu gia có trong chợ.
Những cửa hàng, thương lâu trên cơ bản không bị phá hoại.
Thành chủ Hoắc Xuân Dương sớm lên tiếng nếu những cơ cấu thương nghiệp này bị phá hoại, Cảnh gia có thể thống kê tổn thất sau đó hai gia tộc phải bồi thường. Hai gia tộc không ngốc, bọn họ biết không thể cho Cảnh gia có cơ hội nào, phá hỏng thứ gì một khối linh thạch rất có thể Cảnh gia bắt họ bồi thường hai khối.
Đương nhiên hai gia tộc đã lặng lẽ mang đi một số tài nguyên quý giá trong sản nghiệp, miễn không để lại chứng cứ thì Cảnh gia cũng không biết trong sản nghiệp có tài nguyên nào. Triệu gia, Thái gia mang đi thứ quý giá nhất, không để lại điểm yếu.
Cảnh gia quản lý chợ khu nam dẫn đến xáo động. Một số người tin tức nhanh nhạy trong ngày hôm qua đã biết chợ khu nam đổi chủ, nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt bọn họ không cách nào bình tĩnh. Đặc biệt những chủ tiệm không thuộc về Thái gia, Triệu gia càng khủng hoảng.
Các chủ tiệm lo Cảnh gia cứng rắn lấy đi sản nghiệp của họ. Bọn họ nghĩ nhiều, Cảnh gia không can thiệp quyền kinh doanh của họ, chỉ cần họ dựa theo cách kinh doanh cũ rồi nộp thuế, tiền thuê định kỳ là được.
Trạch viện Triệu gia, biệt viện tộc trưởng.
Thương Long sắc mặt âm trầm, mắt lấp lóe tia sắc bén nói:
- Triệu tộc trưởng, Thương Ngọc đệ đệ của ta đã đến Đông Lâm thành, không đầy nửa tháng sẽ đến đây.
Trong phòng, tộc trưởng Triệu gia Triệu Đương Nguyên, các vị trưởng lão tụ tập tại chỗ.
Triệu Chân Nghiêm nhi tử của Triệu Đương Nguyên bị Cảnh Ngôn giết, đây là đả kích lớn với Triệu gia. Người Triệu gia muốn ăn sống nuốt tươi Cảnh Ngôn. Nhưng bây giờ bọn họ không có cách nào, tổ chức Ám Dạ luôn truyền tin cũng tạm thời không hồi âm.
Tộc trưởng Triệu Đương Nguyên khách sáo chắp tay với Thương Long:
- Đa tạ Thương Long tiên sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một vị trưởng lão nói:
- Có Đan sư Thương Ngọc hỗ trợ, tin tưởng chẳng bao lâu sau chúng ta sẽ có thể khiến Cảnh gia nhường bước.
Trưởng lão khác âm trầm nói:
- Đúng vậy! Có Đan sư Thương Ngọc thì Cảnh gia tầm thường là cái thá gì?
Ai đều biết phát triển cái chợ không thể thiếu tiệm bán thuốc. Nơi như Đông Lâm thành thông thường tiệm thuốc bán đồ cơ bản là các loại dược tề, ít có đan dược.
Trong chợ sản nghiệp trụ cột quan trọng nhất là tiệm thuốc, buôn bán tốt thì các ngành kinh doanh khác cũng được kéo theo.
Vì Đông Lâm thành lưng dựa Hắc Thạch sơn mạch, trong thành phố này tụ tập nhiều mạo hiểm giả. Mạo hiểm giả muốn vào Hắc Thạch sơn mạch săn bắn tất nhiên cần chuẩn bị các loại dược tề, xác suất sống sót mới cao chút.
Một tiệm thuốc trong chợ bán dược tề phẩm chất cao, chủng loại đầy đủ thì sẽ rất phồn hoa.
Triệu gia Đông Lâm thành quản lý tiệm thuốc chợ khu đông có tiệm thuốc khổng lồ nhất trong bốn cái chợ. Dược tề sư của Triệu gia về số lượng và chất lượng đều tốt nhất. Nhưng tiệm thuốc Triệu gia tuy có thể lấn át bên Lâm gia, Cảnh gia cũng không cách nào đuổi tận giết tuyệt.
Người Triệu gia cho rằng có đan sư Thương Ngọc hỗ trợ thì tiệm thuốc sẽ nhẹ nhàng nghiền áp tiệm thuốc của Cảnh gia, Thái gia.
Tiệm thuốc không buôn bán được sẽ giảm số lượng mạo hiểm giả, nghành nghề khác cũng tụt dốc theo. Mạo hiểm giả không ghé chợ, cửa hàng bán thứ khác có thể bán đồ được sao?
Nghĩ đến đây đám người Triệu gia, bao gồm Triệu Đương Nguyên lòng rạo rực, càng cung kính với Thương Long hơn.
Thương Long đắc ý xua tay nói:
- Triệu tộc trưởng đừng quá khách khí, việc nhỏ thôi.
Thương Long rất hưởng thụ cảm giác được vây quanh tung hô thế này, đặc biệt trong đó có một cường giả Đạo Linh cảnh.
Thương Long đổi giọng cười âm hiểm, mắt sáng rực nói:
- He he, sáng nay ta thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ ở tiền viện, nom bộ dáng cũng ngon mắt.
Đám người Triệu Đương Nguyên thót tim.
Triệu Đương Nguyên nhìn Thương Long, chửi thầm:
- Đồ dê già!
Tên khốn này mới ở Triệu gia hai ngày đã vừa mắt bốn nữ thành viên Triệu gia.
Triệu Đương Nguyên dù tức giận nhưng ngoài mặt nở nụ cười ra lệnh cho lục trưởng lão:
- Lục trưởng lão hãy đi tìm thiếu nữ mà Thương Long tiên sinh vừa mắt, đưa vào phòng của tiên sinh.
Lục trưởng lão nhíu mày, gật đầu nói:
- Rõ thưa tộc trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro