Càn Khôn Kiếm Thần

Tín niệm biến c...

Trần Sơn

2024-11-12 06:39:01

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Ánh mắt Hoắc Xuân Dương lướt qua người Cảnh Ngôn. Hoắc Xuân Dương thấy khóe miệng Cảnh Ngôn có một tia máu nhưng cũng không vấn đề gì mới an tâm chút, lại đem ánh mắt hướng về phía Tam Anh Mỗ Mỗ.

- Tam Anh, ngươi không thể giết Cảnh Ngôn!

Hoắc Xuân Dương lắc đầu nói:

- Ngươi thân là một cường giả Đạo Linh cảnh lại ra tay đối phó một võ giả chưa tới hai mươi tuổi, này dường như không thỏa đáng cho lắm.

- Hoắc Xuân Dương, Cảnh Ngôn làm Vũ Nhi ta bị thương, ta muốn mạng của hắn thì có vấn đề gì? Lại nói, ta đã cho hắn cơ hội sống nhưng chính hắn không quý trọng. Bây giờ cho dù hắn hối hận ta cũng quyết muốn giết hắn! Hoắc Xuân Dương, ngươi không bảo vệ hắn được đâu, trừ khi ngươi luôn ở bên cạnh hắn nếu không cho dù hắn quay lại Cảnh gia ta cũng sẽ diệt Cảnh gia, lôi hắn ra giết!

Đôi mắt đục của Tam Anh Mỗ Mỗ lại nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, sát ý trong đó khiến người không rét mà run.

Tam Anh Mỗ Mỗ muốn giết Cảnh Ngôn, Hoắc Xuân Dương cũng không bảo vệ Cảnh Ngôn được!

Cho dù Cảnh Ngôn quay lại Cảnh gia, Tam Anh Mỗ Mỗ đều sẽ giết Cảnh gia!

Nhìn ý của Tam Anh Mỗ Mỗ thì ai dám ngăn trở Tam Anh Mỗ Mỗ đều phải chết!

Đây chính là chỗ cường hãn của cường giả Đạo Linh cảnh.

Dù Cảnh gia có dốc hết toàn lực cũng không thể ngăn việc Tam Anh Mỗ Mỗ ra tay với Cảnh Ngôn được.

Mà Hoắc Xuân Dương hiển nhiên không thể luôn ở bên cạnh Cảnh Ngôn.

Thoạt nhìn muốn bảo vệ Cảnh Ngôn phải khiến Cảnh Ngôn đến phủ thành chủ ở. Hơn nữa đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời!

Cảnh Ngôn không thể vĩnh viễn đều luôn ở trong phủ thành chủ, Hoắc Xuân Dương cũng không thể luôn không ra khỏi cửa.

Võ giả bốn phía đều nghiêm túc nhìn giữa sân.

Cảnh Ngôn dường như không thoát khỏi kiếp nạn hôm nay rồi. Cho dù hôm nay Hoắc Xuân Dương không tiếc đắc tội Tam Anh Mỗ Mỗ bảo vệ Cảnh Ngôn thì Hoắc Xuân Dương cũng không thể bảo vệ Cảnh Ngôn mãi được.

Tam Anh Mỗ Mỗ quả nhiên vô cùng cường thế, ngay cả mặt mũi thành thủ Hoắc Xuân Dương cũng không cho.

Nghe Tam Anh Mỗ Mỗ nói vậy nội tâm Cảnh Ngôn lạnh run, đồng thời cũng hơi thấy thất bại. Trước mặt cường giả Đạo Linh cảnh, Cảnh Ngôn vẫn nhỏ yếu, không chịu được một đòn. Thậm chí gia tộc Cảnh gia của hắn cũng không thể bảo vệ được hắn.

Tại thế giới này không có thực lực liền không có tiếng nói. Tam Anh Mỗ Mỗ muốn giết Cảnh Ngôn, ngay cả lí do cũng không cần, giết thì giết!

Nếu Cảnh Ngôn cũng là cường giả Đạo Linh cảnh thì Tam Anh Mỗ Mỗ dám nói vậy sao?

Ý muốn biến cường của Cảnh Ngôn càng mãnh liệt hơn.

Cho dù Cảnh Ngôn không vì báo thù cho gia gia thì vì mình Cảnh Ngôn cũng phải tranh thủ thời gian cố gắng khiến bản thân mạnh hơn.

Vừa thấy thất bại, Cảnh Ngôn cũng càng hận.

Tam Anh Mỗ Mỗ này quả thật không nói đạo lý.

Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều do Long Thần Vũ gây ra nhưng Tam Anh Mỗ Mỗ cũng không quan tâm điểm đó. Cảnh Ngôn làm Long Thần Vũ bị thương, Tam Anh Mỗ Mỗ liền giết Cảnh Ngôn.

Trong mắt Tam Anh Mỗ Mỗ, tính mạng Cảnh Ngôn còn xa mới bằng Long Thần Vũ.

Tam Anh Mỗ Mỗ không ngẫm lại nếu không phải Cảnh Ngôn thủ hạ lưu tình Long Thần Vũ bây giờ đã là xác chết!

Thanh âm Hoắc Xuân Dương cũng lạnh hơn:

- Tam Anh Mỗ Mỗ, ta ngăn cản ngươi cũng vì tốt cho ngươi!

Sắc mặt Hoắc Xuân Dương cũng hơi khó coi. Trước mặt nhiều người như vậy mà Tam Anh Mỗ Mỗ cũng không nể mặt y chút nào. Tam Anh Mỗ Mỗ hoàn toàn không đem thành chủ là y để vào mắt!

Tam Anh Mỗ Mỗ nở một nụ cười cực khó coi, nói:

- Tốt cho ta? Vậy ngươi nói xem tốt với ta thế nào?

Hoắc Xuân Dương hạ thấp giọng nói:

- Nếu ta không ngăn ngươi vậy ngươi đã gây đại họa! Ta chắc chắn ngươi sẽ hối hận!

Nguyên khí trong cơ thể Tam Anh Mỗ Mỗ sôi trào, thanh âm tựa sấm, có vẻ hơi mất kiên nhẫn nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Hừ! Cho dù hối hận ta cũng phải giết hắn! Hoắc Xuân Dương, ngươi không cần nói nhảm nữa, ngươi cứ nói thẳng đi, có phải muốn cản ta thật hay không!

- Tam Anh Mỗ Mỗ, nếu ngươi nghe xong những lời ta nói mà vẫn muốn giết Cảnh Ngôn, ta sẽ không cản ngươi!

Ánh mắt Hoắc Xuân Dương trầm trầm, nói:

- Ngươi tới đây một chút!

Tam Anh Mỗ Mỗ thấy Hoắc Xuân Dương bảo mình đi qua, tuy hơi nghi ngờ nhưng cũng lết cơ thể khô gầy đi về phía Hoắc Xuân Dương.

Tam Anh Mỗ Mỗ cho rằng Hoắc Xuân Dương hẳn sẽ không đùa giỡn quỷ kế gì với mình. Hơn nữa thực lực Hoắc Xuân Dương quả thật mạnh hơn Tam Anh Mỗ Mỗ. Nếu Hoắc Xuân Dương muốn ra tay thì cũng không cần đánh lén làm gì.

Huống chi, nơi này có rất nhiều võ giả đang nhìn, nếu Hoắc Xuân Dương thật sự muốn làm vậy cũng sẽ băn khoăn rất nhiều.

Dù sao Hoắc Xuân Dương cũng là thành chủ Đông Lâm thành!

Hoắc Xuân Dương hạ thấp giọng nói với Tam Anh Mỗ Mỗ đứng trước mặt mình:

- Tam Anh Mỗ Mỗ, chẳng lẽ ngươi không ngẫm lại tại sao ta nhất định phải bảo vệ Cảnh Ngôn sao? Nói cho ngươi biết, quan hệ của Cảnh Ngôn và quận vương đại nhân cũng không tầm thường. Nếu ngươi giết Cảnh Ngôn, quận vương đại nhân sẽ tức giận.

Những lời của Hoắc Xuân Dương cũng có chút quá nhưng cũng có thể xem như nói thật.

Hoắc Xuân Dương chỉ biết thành chủ Đoan Dương thành, Tuyết Bạch có quan hệ thân mật với Cảnh Ngôn. Nhưng Bạch Tuyết thành chủ là con gái quận vương, Bạch Tuyết thành chủ đối tốt với Cảnh Ngôn vậy y nói quan hệ giữa Cảnh Ngôn với quận vương không tầm thường cũng không vấn đề gì.

- Hử?

Tam Anh Mỗ Mỗ nghe Hoắc Xuân Dương nói thế vẻ mặt lập tức thay đổi.

Tam Anh Mỗ Mỗ có thể không quan tâm Hoắc Xuân Dương nhưng lại không thể không để ý quận vương Lam Khúc quận.

Tam Anh Mỗ Mỗ nhìn Hoắc Xuân Dương chăm chăm, giống như đang suy nghĩ mức độ chân thật trong lời Hoắc Xuân Dương nói. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, Tam Anh Mỗ Mỗ cảm thấy Hoắc Xuân Dương nói thật.

Bằng không, tại sao Hoắc Xuân Dương lại ưu đãi với Cảnh Ngôn như thế?

Hơn nữa, Tam Anh Mỗ Mỗ nghĩ Hoắc Xuân Dương cũng không dám nói lung tung như vậy.

Nếu Hoắc Xuân Dương dám mang quận vương đại nhân ra trêu đùa lung tung vậy một khi quận vương biết Hoắc Xuân Dương sẽ gặp phải kiếp nạn khó thoát.

Tam Anh Mỗ Mỗ thở ra một hơi:

- Phù!

Ánh mắt Tam Anh Mỗ Mỗ lại quét về phía Cảnh Ngôn đầy hung ác.

Vốn hôm nay Tam Anh Mỗ Mỗ phải giết Cảnh Ngôn nhưng bây giờ nghe Hoắc Xuân Dương nói Cảnh Ngôn có quan hệ không tầm thường với quận vương, nếu Tam Anh Mỗ Mỗ thật sự giết Cảnh Ngôn trước mắt bao người vậy hậu quả kia Tam Anh Mỗ Mỗ không thể nào gánh được.

Đừng nói Tam Anh Mỗ Mỗ, cho dù là Văn gia ở Lam Khúc Quận thành cũng không chịu được lửa giận của quận vương.

Lư gia diệt vong thế nào, Tam Anh Mỗ Mỗ cũng biết đôi chút.

Tam Anh Mỗ Mỗ âm trầm nói với Cảnh Ngôn:

- Tiểu súc sinh, coi như ngươi gặp may mắn!

- Hử?

- Không động thủ? Buông tha sao?

- Không phải ban nãy hận không thể giết chết Cảnh Ngôn sao, sao giờ lại đổi ý?

- Rốt cục thành chủ đại nhân đã nói gì?

Võ giả chung quanh đều ngây ra.

Thái độ ban nãy của Tam Anh Mỗ Mỗ có thể nói vô cùng cứng rắn, bá đạo. Bộ dáng Tam Anh Mỗ Mỗ như không giết Cảnh Ngôn thề không bỏ qua, mà bây giờ lại muốn tha mạng cho Cảnh Ngôn.

Này được nhiên có liên quan tới câu thành chủ Hoắc Xuân Dương nói với Tam Anh Mỗ Mỗ ban nãy.

Rốt cục thành chủ Hoắc Xuân Dương đã nói gì với Tam Anh Mỗ Mỗ mới khiến Tam Anh Mỗ Mỗ buông tha việc giết chết Cảnh Ngôn?

Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên, đến tận giờ Cảnh Ngôn mới vươn tay lau vết máu bên miệng đi.

Hôm nay thật vô cùng hung hiểm. Nếu không phải thành chủ Hoắc Xuân Dương đột ngột tới Cảnh Ngôn có thể đã chết trong tay Tam Anh Mỗ Mỗ.

Cho dù Cảnh Ngôn dùng thân pháp võ học Thiên Không Chi Dực chạy trốn thì cũng không thể trốn được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tam Anh Mỗ Mỗ là cường giả Đạo Linh cảnh. Tuy Tam Anh Mỗ Mỗ chỉ có thể ngự không phi hành trong thời gian ngắn nhưng thời gian đó cũng đủ để Tam Anh Mỗ Mỗ đuổi kịp Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn có thể đoán được điều Hoắc Xuân Dương nói với Tam Anh Mỗ Mỗ. Đơn giản chính là Hoắc Xuân Dương đem Bạch Tuyết thành chủ hoặc quận vương ra uy hiếp Tam Anh Mỗ Mỗ.

Tam Anh Mỗ Mỗ không phải không muốn giết Cảnh Ngôn mà là không dám giết. Bà già kia chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ không buông tha.

Long Thần Vũ lại nhịn không được nói:

- Bà ngoại…

Long Thần Vũ vốn chờ tận mắt thấy cảnh Cảnh Ngôn bị bà ngoại đánh chết, nhưng bà ngoại lại muốn buông tha Long Thần Vũ sao có thể tiếp tục trầm mặc được?

Không giết Cảnh Ngôn thật sự khiến Long Thần Vũ khó tiêu nỗi hận trong lòng.

Long Thần Vũ vặn vẹo, giống như làm nũng nói:

- Ta muốn hắn chết! Ta muốn hắn chết!

- Vũ nhi, bây giờ còn không thể giết hắn, nhưng nhất định có cơ hội.

Tam Anh Mỗ Mỗ nhìn Long Thần Vũ nói:

- Lần này bị khi dễ nên biết tiến tới đi? Về sau cố gắng tu luyện, không cần cả ngày chỉ biết đến nữ nhân. Tương lai ngươi tiến vào Đạo Linh cảnh, thậm chí trở thành cường giả Đạo Sư cảnh, muốn dạng nữ nhân nào lại không có? Đám nữ nhân kia sẽ chủ động bám vào ngươi.

- Bà ngoại, ta đã biết.

Long Thần Vũ cũng không ngốc. Long Thần Vũ cũng nhìn ra Tam Anh Mỗ Mỗ đang kiêng kị gì đó nên không dám giết Cảnh Ngôn.

Ánh mắt Long Thần Vũ lại âm độc nhìn Cảnh Ngôn.

Long Thần Vũ ác độc nguyền rủa nói:

- Tiểu súc sinh, lại để ngươi sống lâu vài ngày. Ta xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu.

Vẻ mặt Cảnh Ngôn đạm mạc cười, nhìn Tam Anh Mỗ Mỗ nói:

- Ha ha…

- Kẻ mạnh giết kẻ yếu không cần lí do, muốn giết cứ giết! Kẻ yếu chính là con kiến, kẻ mạnh muốn đạp thế nào cũng được!

- Tam Anh Mỗ Mỗ, phải không?

Cảnh Ngôn cũng không quan tâm Long Thần Vũ nguyền rủa thế nào.

Tam Anh Mỗ Mỗ nhíu mày nhìn Cảnh Ngôn.

Tiểu tử này muốn làm gì?

Mình đã tạm thời tha mạng không giết hắn, hắn còn muốn nói gì?

Thanh âm Cảnh Ngôn lộ ra lạnh lùng cùng sát ý:

- Tam Anh Mỗ Mỗ, một ngày nào đó ta sẽ đem mấy câu nói đó tự trả lại cho ngươi. Ngày ấy, sẽ không lâu lắm!

- Tiểu súc sinh, ta chờ ngươi tìm ta báo thù.

Tam Anh Mỗ Mỗ đương nhiên nghe ra Cảnh Ngôn muốn kiếm mình báo thù, nhưng Tam Anh Mỗ Mỗ cũng không quan tâm.

Tam Anh Mỗ Mỗ là cường giả Đạo Linh cảnh. Cảnh Ngôn trước mặt Tam Anh Mỗ Mỗ quả thật chính là con kiến!

Cảnh Ngôn muốn giết Tam Anh Mỗ Mỗ đầu tiên phải bước vào Đạo Linh cảnh đã! Nhưng Đạo Linh cảnh cũng không dễ đạt được như vậy.

Thiên tài thường có, nhưng cường giả Đạo Linh cảnh lại ít nhiều lắm.

Vô số thiên tài cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Thiên Thiên đỉnh cao, không thể bước vào Đạo Linh cảnh. Cho dù là thiên tài mấy trăm năm mới có ở Đông Lâm thành thì thế nào?

Nếu Đạo Linh cảnh dễ bước vào như thế, vậy toàn bộ Đông Lâm thành cũng không phải chỉ có bốn vị Đạo Linh. Hơn nữa, Tam Anh Mỗ Mỗ bà ta cũng mới từ Lam Khúc quận thành tới Đông Lâm thành hai ba mươi năm gần đây thôi.

Huống chi Tam Anh Mỗ Mỗ sẽ tìm cơ hội âm thầm giết chết Cảnh Ngôn. Chỉ cần không để lại chứng cớ là được.

Kẻ thù Cảnh Ngôn không ít, ai có thể xác định Cảnh Ngôn chết vào tay ai? Cho dù Cảnh Ngôn thật sự có quan hệ với quận vương đại nhân thì cũng không sao cả.

Thiên tài trưởng thành quả thật đáng sợ, nhưng thiên tài không lớn được ngay cả chó má cũng chẳng bằng!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Càn Khôn Kiếm Thần

Số ký tự: 0