Càn Khôn Kiếm Thần

Vào Thiên Trận

Trần Sơn

2024-11-12 06:39:01

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Mộ Liên Thiên nhìn quét mười mấy võ giả bên dưới:

- Mời võ giả muốn xông Thiên Trận tiến lên trước, các ngươi có mười giây suy nghĩ kỹ.

Mười giây!

Nếu sau mười giây không ai tiến lên xông Thiên Trận thì ba học viện lớn khảo hạch mùa này giống như mùa trước, không có người xông Thiên Trận.

Trên quảng trường, Văn Uyên Văn gia hung tợn trừng Cảnh Ngôn.

Hôm qua Cảnh Ngôn nói muốn xông Thiên Trận, kích tướng Văn Uyên theo mình. Khi đó Văn Uyên không trả lời, gã không dám, giờ ngẫm lại thật xấu hổ, gã bị võ giả nhỏ tuổi hơn mình nhiều hù sợ.

Gã không dám trả lời ngay!

Chết tiệt, Văn Uyên là thiên tài trong thế hệ trẻ Văn gia thuộc bốn thế gia lớn Lam Khúc quận thành, nhưng hôm qua gã mất hết mặt mũi. Điều này như mũi dao nhọn đâm vào ngực Văn Uyên, làm gã nghẹt thở.

Nỗi hận thiêu cháy trong người gã, đặc biệt Văn Uyên thấy Cảnh Ngôn không hề có ý xông Thiên Trận thì càng không chịu được.

Văn Uyên âm trầm nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:

- Tiểu tử, chẳng phải ngươi muốn xông Thiên Trận sao? Thế nào? Nói chuyện như phân chó? Hôm qua ai bảo xông Thiên Trận? Ngươi hèn rồi? Không nhúc nhích được?

Cảnh Ngôn liếc Văn Uyên, cười khẩy nói:

- A? Cái thứ hèn nhát nhà ngươi lại chui ra, xem ý của ngươi là muốn xông Thiên Trận phải không?

Văn Uyên nghiến răng nói:

- Nhãi ranh đừng đánh trống lảng! Hôm qua kết thúc Địa Trận chẳng phải ngươi nói sẽ xông Thiên Trận sao?

Cảnh Ngôn cười khẩy nói:

- Đúng rồi, ta có nói, ta thừa nhận. Nhưng ta còn nói ngươi có ngon thì cùng ta xông Thiên Trận, giờ ngươi muốn làm nam nhân hay muốn làm phế vật bất lực?

Mắt Văn Uyên tóe lửa:

- Ngươi...

Văn Uyên hít sâu nhìn võ giả xung quanh, nói:

- Tiểu tử, ngươi muốn nói người không dám xông Thiên Trận đều là phế vật bất lực phải không? Ha ha, ngươi nói lời này chẳng những mắng chúng ta còn tự chửi mình!

Cảnh Ngôn bĩu môi:

- Phế vật bất lực, ta lười nói nhảm với ngươi.

Cảnh Ngôn cất bước đi hướng Thiên Trận.

Văn Uyên xoe tròn mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cảnh Ngôn. Văn Uyên cứ nghĩ Cảnh Ngôn không dám xông Thiên Trận, giờ hắn đi ra ngoài còn gã đứng yên tại chỗ như trời trồng. Văn Uyên vẫn không dám đi ra, nỗi sợ cái chết khiến gã không dám bước ra theo Cảnh Ngôn.

Đám người Văn Uyên cùng nhìn Cảnh Ngôn, biểu tình rung động.

- A?

- Cái gì?

- Không lẽ hắn muốn xông Thiên Trận?

Đám người Thương Khúc trên đài cao vốn cười nói vui vẻ, khi Cảnh Ngôn đi ra thì thanh âm ngừng bặt như có thứ gì cắt ngang.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu tử này muốn làm gì?

Cảnh Ngôn đi ra ngoài khom người hướng Mộ Liên Thiên:

- Cảnh Ngôn Đông Lâm thành kính chào tổng quản đại nhân! Ta muốn xông Thiên Trận giành kim lệnh!

Giọng Cảnh Ngôn vang vọng toàn trường.

Mọi người biến sắc mặt, các ánh mắt nhìn Cảnh Ngôn. Họ biết Cảnh Ngôn bị ba học viện lớn phong sát, dù hắn giành được ngân lệnh cũng không thể vào ba học viện lớn tu luyện.

Giờ Cảnh Ngôn muốn xông Thiên Trận bày ra sự chống đối lệnh phong sát của ba học viện lớn?

Mộ Liên Thiên nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:

- Cảnh Ngôn, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?

Hôm qua trong Tụ Hoa tửu lâu Mộ Liên Thiên đã gặp Cảnh Ngôn, biết quyết tâm của hắn. Mộ Liên Thiên hỏi lại một lần nữa không phải muốn Cảnh Ngôn đổi ý mà theo thông lệ gã phải xác nhận lần cuối.

Cảnh Ngôn hơi khom người:

- Đúng vậy!

Mộ Liên Thiên nhẹ gật đầu:

- Ừm!

Mộ Liên Thiên lại nhìn mười mấy võ giả, hỏi:

- Còn ba giây, có ai muốn xông Thiên Trận nữa không?

Mộ Liên Thiên vừa dứt lời lại có một người bước ra khỏi đám đông. Người đó mặc trường bào màu trắng, bước ra đứng cạnh Cảnh Ngôn.

Nam nhân áo trắng khom người chào Mộ Liên Thiên:

- Lam Khúc quận thành, Ngô Thân xông Thiên Trận giành kim lệnh!

Ngô Thân, tử đệ Ngô gia Lam Khúc quận thành.

Ngô gia là gia tộc lớn Lam Khúc quận thành, tuy Ngô gia bây giờ đã không thể so sánh với bốn thế gia lớn nhưng cũng ngang ngửa Trần gia. Xem lịch sử thì Ngô gia lâu đời hơn Trần gia, Ngô gia cũng là một thế gia tồn tại qua ngàn năm dài.

Ngô gia là gia tộc nội tình thâm sâu.

Trên đài cao có trưởng lão Ngô gia, khi Ngô Thân nói muốn xông Thiên Trận, trưởng lão Ngô gia không lộ vẻ gì bất ngờ, hiển nhiên đã biết trước.

Mộ Liên Thiên hỏi:

- Ngô Thân, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?

Ngô Thân gật đầu nói:

- Đã nghĩ kỹ.

Mộ Liên Thiên gật đầu, trầm giọng chậm rãi nói:

- Đã đến lúc, bây giờ mở ra Thiên Trận. Cảnh Ngôn, Ngô Thân! Hai người có thể vào trận! Ghi nhớ, an toàn là số một, trong Thiên Trận nhiều nguy hiểm, phải chú ý cẩn thận. Các ngươi có ba canh giờ vượt qua Thiên Trận, khi đến giờ nếu không qua Thiên Trận thì sẽ bị truyền tống ra.

Vèo!

Trên Thiên Trận xuất hiện mười lối vào đen ngòm.

Cảnh Ngôn và Ngô Thân liếc nhau.

Ngô Thân cười nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cảnh Ngôn, ta không muốn bị ngươi nói là phế vật bất lực nên ta muốn xông Thiên Trận. Ha ha, nếu ta chết trong Thiên Trận thì ngươi nhớ là ngươi cũng có trách nhiệm. Được rồi, ta đi trước một bước!

Không đợi Cảnh Ngôn đáp lại Ngô Thân đã cất bước lao vào lối vào Thiên Trận, chớp mắt biến mất.

Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu, Ngô Thân rất tiêu sái. Cảnh Ngôn cũng không chậm trễ, vận chuyển nguyên khí nhanh như tia chớp vào lối vào Thiên Trận.

Ba học viện lớn khảo hạch mùa này có hai người xông Thiên Trận, một người là Cảnh Ngôn, người thứ hai là Ngô Thân.

Cảnh Ngôn là võ giả đến từ thành phố nhỏ Đông Lâm thành. Ngô Thân là tử đệ Ngô gia gia tộc lớn Lam Khúc quận thành.

Bốn thế gia lớn Lam Khúc quận thành không có tử đệ xông Thiên Trận. Trưởng lão bốn thế gia lớn đứng trên đài cao biểu tình khác nhau, có điểm chung là họ thấy mất mặt. Tử đệ bốn thế gia lớn nên là người dẫn đầu nhưng bị Cảnh Ngôn, Ngô Thân cướp nổi bật, cướp vinh quang vốn thuộc về bốn gia tộc lớn.

Trưởng lão Văn gia cười gượng nói với Thương Khúc:

- Thương Khúc chưởng viện, xem ra Cảnh Ngôn rất bất mãn lệnh phong sát của ba học viện lớn, muốn qua cách xông Thiên Trận bày tỏ bất mãn.

Trưởng lão Văn gia không nói Ngô Thân mà châm biếm Cảnh Ngôn. Ngô Thân tuy không phải tử đệ bốn thế gia lớn nhưng dù gì là tử đệ gia tộc lớn Lam Khúc quận thành. Cảnh Ngôn là cái gì mà dám cướp nổi bật của Văn gia?

Nên trưởng lão Văn gia nói câu này mặt ngoài không có gì lạ nhưng ngữ điệu đáng giá nghiền ngẫm.

Thương Khúc lạnh lùng cười:

- Ngu xuẩn, chết cũng chẳng đáng tiếc! Giờ xem ra ba học viện lớn hạ lệnh phong sát với hắn là quyết định hoàn toàn chính xác. Hắn cho rằng xông Thiên Trận có thể làm người ta nhớ kỹ, cảm thấy hắn rất gan dạ, thật ra đây là hành vi ngu xuẩn. Lẽ nào hắn không biết trong Thiên Trận nguy hiểm? Hắn có thực lực sống sót trong Thiên Trận sao? Biết rõ phải chết vẫn đi xông, ngu không ai bằng!

Thương Khúc đã phán tử hình cho Cảnh Ngôn.

Dù Cảnh Ngôn có sức chiến đấu võ giả Tiên Thiên hậu kỳ, hắn không có khả năng sống sót trong Thiên Trận. Võ giả Tiên Thiên đỉnh chưa chắc sống được chứ đừng nói võ giả sức chiến đấu Tiên Thiên hậu kỳ.

Chưởng viện ngoại viện Hồng Liên học viện Hoàng Lạc lắc đầu nói:

- Thương Khúc chưởng viện nói có lý. Năm nay Cảnh Ngôn chưa đến hai mươi tuổi, sau này hắn còn cơ hội. Lần này hắn không thể tham gia ba học viện lớn nhưng về sau có thể, vậy mà hắn chọn con đường không lối về, quá lỗ mãng! Chết trong Thiên Trận là lựa chọn của hắn!

Ba vị chưởng viện học viện chỉ có Thư Linh không nói, nàng hơi tiếc thương cho Cảnh Ngôn.

Thư Linh cảm thấy Thương Khúc nói quá đáng, nhưng phải công nhận lão nói thật. Cảnh Ngôn dù có sức chiến đấu võ giả Tiên Thiên hậu kỳ cũng khó sống sót trong Thiên Trận. Thư Linh cảm thấy Cảnh Ngôn là võ giả thiên tài, võ giả như vậy chết trong Thiên Trận rất tiếc. Nếu không phải ngày đầu tiên hạ lệnh phong sát thì Thư Linh hy vọng Cảnh Ngôn sẽ tham gia Đạo Nhất học viện, hắn cũng muốn vào Đạo Nhất học viện.

Thư Linh thầm thở dài:

- Hy vọng... Hắn có thể sống tiếp đi.

Thương Khúc nhìn sang trưởng lão Ngô gia, hỏi:

- Ngô trưởng lão, không lẽ Ngô Thân có cảnh giới Tiên Thiên đỉnh?

Hôm qua Thương Khúc có tiếp xúc với Ngô Thân, hy vọng gã tham gia Thần Phong học viện, nhưng Ngô Thân không tỏ thái độ ngay.

Trưởng lão Ngô gia liếc Thương Khúc, cười nói:

- Ngô Thân đúng là có tu vi Tiên Thiên đỉnh.

Ngô Thân là võ giả trẻ xuất sắc nhất Ngô gia mấy chục năm nay.

Thương Khúc khách sáo khen:

- Lợi hại! Ngô trưởng lão, xem ra Ngô Thân có hy vọng giành được kim lệnh. Đã ba mươi năm không võ giả nào giành được kim lệnh, ha ha, Ngô Thân có hy vọng rất lớn. Ngô trưởng lão, ta hy vọng Ngô Thân sẽ tham gia vào Thần Phong học viện, dù hắn có giành được kim lệnh hay không đều có thể vào Thần Phong học viện.

Trưởng lão Ngô gia cười nói:

- Thương Khúc chưởng viện, ta không thể quyết định thay Ngô Thân. Chờ hắn ra Thiên Trận rồi Thương Khúc chưởng viện hỏi ý hắn đi.

Thương Khúc cười gượng:

- Ha ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Càn Khôn Kiếm Thần

Số ký tự: 0