Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 3

Tô Cảnh Nhàn

2024-11-19 02:37:55

Sở Dụ bị khát tỉnh.

Cổ họng nóng như lửa đốt, khô ngứa tới phát đau.

Sở Dụ đeo dép lê đế mềm xuống tầng, cậu mặc một bộ quần áo ngủ sợi bông màu lam nhạt, vừa đi vừa dụi mắt. Cậu mơ hồ nhớ lại, ban nãy dường như — đã nằm mơ thấy đại ca xã hội ban ngày kia?

Trước mắt lại hiện lên miệng vết thương đổ máu của người ấy, cùng với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Bóng ma lớn tới thế sao, không ngờ rằng lại có thể đi vào giấc mơ của mình...........

Sợ ồn làm dì Lan thức giấc, Sở Dụ nhẹ tay nhẹ chân rót nước, uống hết cả cốc, cổ họng không hề giảm bớt chút khô ngứa nào.

Sở Dụ lại rót đầy thêm một cốc nữa, không ngờ rằng uống xong cậu không những không đỡ khát, mà còn đói nữa.

Ánh đèn đường của khu biệt thự chiếu vào, Sở Dụ không bật đèn, chuyển qua nhà bếp dày vò chiếc tủ lạnh.

Vươn tay lấy sandwich trong ngăn mát ra, đột nhiên phát hiện, móng tay của mình dường như dài hơn một chút so với lúc tắm?

Nhớ sai rồi sao?

Đầu óc cậu còn mơ màng buồn ngủ, vừa mơ hồ có suy nghĩ ngày mai nên cắt móng tay, vừa ăn liền ba cái bánh bao.

Nửa đêm Sở Dụ nôn ra.

Động tĩnh không nhỏ, dì Lan bị ồn tỉnh, vội vội vàng vàng giúp cậu rót nước lấy khăn mặt, lại lo lắng nhắc mãi, "Đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe cũng không sạch sẽ, cậu chủ nhỏ của tôi à, cậu muốn ăn thịt bò thì bảo dì Lan làm cho cậu, không cần phải ra bên ngoài ăn. Bà chủ sinh cậu khi cậu chưa đủ tháng, khi đó cậu nhỏ tí tẹo, nhìn vô cùng đáng thương....."

Hai tay cậu ấn bả vai dì Lan, đẩy dì ra khỏi phòng ngủ, lầm bầm đáp lại, "Dì Lan, cháu thực sự không sao, tinh thần rất tốt, nôn ra rồi vẫn thoải mái, thực sự đấy!"

Dì Lan chăm sóc Sở Dụ từ bé tới lớn, tình cảm rất sâu nặng, bà vươn tay sờ trán Sở Dụ, xác định không phát sốt mới yên tâm một chút, "Còn may là không sốt, được, được, được, theo cậu, tôi đi ngủ, cậu cũng mau đi ngủ đi, nếu như lại khó chịu thì gọi tôi, ngày mai ăn thanh đạm thôi, thịt bò đóng gói mang về nhất định không thể ăn thêm nữa........"

Cửa phòng ngủ bị đóng lại, xung quanh lại trở nên yên tĩnh. Sở Dụ đứng yên tại chỗ một lúc, tìm nhiệt kế trong tủ thuốc, kiểm tra nhiệt độ.

36,5 độ, bình thường.

Cậu nhìn chằm chằm con số hiển thị trên nhiệt kế thất thần.

Dì Lan nói cậu không sốt, nhiệt kế cũng hiển thị bình thường, nhưng bắt đầu từ khi cậu nằm mơ tỉnh lại, vẫn luôn cảm thấy nóng.

Loại nóng rực như từ trong mạch máu, xương cốt thẩm thấu ra ngoài cơ thể, giống như trong cơ thể đang cháy rực.

Lẽ nào là nhiệt huyết sôi trào của thiếu niên trưởng thành, ngay cả điều hòa trung ương cũng không thể áp chế được?

Đặt nhiệt kế lại, Sở Dụ nằm trên giường lớn trong phòng, chân dài duỗi thẳng, cầm di động gửi tin nhắn wechat.

"Anh, em hỏi một câu hỏi thầm kín, khi anh thành niên, có khi nào nửa đêm không khắc chế được nhiệt huyết sôi sào của bản thân, toàn thân khô nóng không?"

Anh của cậu tên là Sở Huyên, là con cả, lớn hơn cậu mười tuổi, bây giờ đang ở nước ngoài, mở rộng bản đồ thương nghiệp của họ Sở.

Tin nhắn được trả lời lại rất nhanh.

Sở Huyên: Anh bây giờ vẫn còn rất trẻ.

Sở Huyên: Nửa đêm không ngủ được? Tắm nước lạnh, hoặc là tự mình động tay, cơm no áo ấm.

Xem đi xem lại mấy lần, Sở Dụ đột nhiên tỉnh ngộ, không ngờ rằng anh của cậu lại tự mình làm chuyện đó!

Nhưng mà dường như cũng rất có lý.

Trái tim đang treo lơ lửng ổn định trở lại, Sở Dụ quăng đi động, nhắm mắt ngủ.

Cách non nửa tháng, Sở Dụ lại một mình tới đường Thanh Xuyên.

Không biết có phải vì thời tiết quá nóng không, trong khoảng thời gian này cậu ăn gì đều uể oải không vừa miệng, nhưng nửa đêm lại bị đói tỉnh.

Buổi sáng nhìn cháo thở dài, đột nhiên nhớ tới, ở trong ngõ nhỏ đường Thanh Xuyên, dường như cậu ngửi được một mùi thơm vô cùng đặc biệt.

Vừa nghĩ tới mùi hương kia, liền không nhịn được, Sở Dụ mượn cớ ra ngoài chơi với bạn, lại chạy tới đường Thanh Xuyên.

Đáng tiếc hôm nay lịch vạn sự đã viết rằng 80% không thích hợp làm mọi việc.

Nhìn thấy ba thiếu niên bất lương cố ý chặn đường, bọn họ nhuộm tóc màu khô vàng, đeo một hàng khuyên tai, miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ lưu manh.

Mục đích của đối phương rất rõ ràng, "Nhìn thấy cậu lạ mắt, nhưng gặp mặt cũng coi như là có duyên, cho xin ít tiền lẻ để tiêu đi, thế nào?"



Sở Dụ mặc quần áo không nhìn ra nhãn hiệu, không ngờ rằng vẫn bị chặn đường. Cậu chớp mắt mấy cái, hơi nâng cằm, há miệng hỏi, "Các anh có quen Lục Thời không?"

Cậu chỉ vô ý thức nói ra cái tên này thử xem, dù sao cậu cũng chỉ quen mỗi một đại ca xã hội này thôi.

Không ngờ rằng, chỉ nghe thấy cái tên này thôi, vẻ mặt ba người đối diện kiêng kị vài phần, liếc nhìn nhau, nhỏ giọng thảo luận, "Tìm Lục Thời đấy? Lẽ nào là bạn của hung thần Lục Thời kia?"

Trong lòng bọn họ thầm kêu khổ, ba anh em họ thấy mặt Sở Dụ lạ, không phải là người ở đây, ăn mặc rất bình thường, nhưng vừa nhìn đã biết được nuôi dạy tử tế, liền nghĩ tới việc chặn đường, kiếm chút tiền tiêu.

Không ngờ rằng lại đụng phải quỷ.

Trong ba người, người có quả đầu dreadlock ở giữa mở miệng, "Cậu quen Lục Thời?"

"Quen, cậu ấy là bạn học của tôi, chúng tôi đều học lớp mười một, tôi tới đây tìm cậu ấy đi xem phim."

Tóc dreadlock nửa tin nửa ngờ.

Lục Thời quả thực học lớp mười một, còn là người lấy được học bổng toàn phần của một trường trung học phổ thông tư nhân, bọn họ ít nhiều đều nghe bố mẹ nói qua về "sự tích huy hoàng" của Lục Thời.

Nhưng Lục Thời trước giờ vẫn luôn một mình, trừ Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi, chưa từng thấy anh đi cùng với người khác.

Nhưng nếu như là thật —

"Con mẹ nó, thực sự gặp quỷ rồi!"

Tóc dreadlock bị người bên cạnh giẫm vào chân một cái, quay đầu, liền thấy Lục Thời và Ngụy Quang Lỗi đi ra từ chỗ rẽ tiến về đây, bàn tay Lục Thời tùy ý đút trong túi quần, đang khẽ cúi đầu nghe Ngụy Quang Lỗi nói chuyện.

Quá thảm rồi! Mẹ nó!

Tóc dreadlock theo bản năng nở nụ cười nịnh nọt, quăng thuốc lá giẫm tắt lửa, trong giọng nói mang chút lấy lòng, "Anh Lục, em đã nói sáng sớm ra tại sao trước cửa nhà lại có tiếng chim hỉ tước kêu, thì ra là ra ngoài gặp được anh!"

Lục Thời đeo một đôi giày thể thao màu trắng, mặc áo phông đen, quần bò, chân dài thẳng, vạt áo không kéo cẩn thận, để lộ ra dây lưng. Mặt mày anh lãnh đạm, đôi mắt đen sâu, nghe thấy có người gọi anh, anh hơi híp mắt nhìn qua, làm cho lòng người rét lạnh.

Lướt qua ba người chắn đằng trước, Lục Thời liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Dụ đứng đằng sau. Giống như ngọc trong suốt được ngâm qua nước suối, không ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh cả.

Tình huống này, không cần nghĩ cũng biết đang xảy ra chuyện gì.

Đằng sau lưng tóc dreadlock ra đầy mồ hôi lạnh, "Gặp bạn học của anh, cậu ấy nói muốn tìm anh đi xem phim, bọn em đang muốn đưa người tới chỗ anh, không ngờ rằng anh lại tới đây."

Bạn học, xem phim?

Lục Thời khẽ nhíu mày, lại nhìn Sở Dụ một cái, thu tầm mắt lại, nhỏ giọng gọi Ngụy Quang Lỗi, "Đi thôi, đi ăn."

Người thực sự đi rồi.

Sở Dụ lại thở dài trong lòng, ra ngoài không xem lịch vạn sự, cổ nhân thực sự không lừa dối mình.

Cậu giương mắt lên nhìn ba người đang chặn đường, không nói gì.

Tóc dreadlock sao có thể không hiểu rõ, anh ta bỏ đi nụ cười xu nịnh khi đối diện với Lục Thời, ánh mắt hung ác, "Giỏi lắm thằng nhóc con này, dám lừa bọn ông đây? Con mẹ nó là bạn học của Lục Thời sao? Vui vui vẻ vẻ hẹn nhau đi xem phim? Đang kể chuyện cười đấy hả?"

Nói xong, ba người điên cuồng cười lên.

Sở Dụ vẫn coi như trấn tĩnh, mở miệng, "Các anh muốn bao nhiêu?"

Tóc dreadlock bước lên phía trước, ép lại gần, trên người anh ta có mùi hôi của thuốc lá dày dặc, vô cùng ác ý, vươn tay đẩy Sở Dụ một cái, "Dám lừa các ông à, đưa tiền liền muốn đi? Con mẹ nó cho rằng dễ dàng như vậy sao? Dù sao cũng không xem phim, ở lại đây chơi thêm một lát?"

Sở Dụ bị mùi thuốc hôi xông tới, theo bản năng nhíu mày.

"Lại đây."

Nghe thấy tiếng nói có chút khàn khàn, Sở Dụ run lên một chút, cho rằng mình bị huyễn thính.

Giương mắt nhìn, liền thấy Lục Thời vừa mới đi đã quay trở lại, chỉ đi một mình, đứng ở cửa ngõ, áo phông đen dài tay tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay trắng gầy yếu.

Nhất thời Sở Dụ không biết nên phản ứng thế nào.

Tóc dreadlock phản ứng nhanh nhất, động tác khoa trương lùi về sau mấy bước, "A, anh Lục, bọn em —-"

Lục Thời không để ý, đuôi mắt hẹp dài xinh đẹp thể hiện sự không kiên nhẫn, lại nói với Sở Dụ, "Qua đây."

Tóc dreadlock cũng quay đầu lại, nhỏ giọng thúc giục Sở Dụ, "Không nghe thấy sao, nhanh, nhanh, nhanh, anh Lục đang gọi cậu qua đó kìa!"

Sở Dụ nhìn lướt qua ba thiếu niên bất lương, đứng về bên cạnh Lục Thời, tâm tình có chút phức tạp.



Đi theo Lục Thời một đoạn đường, Sở Dụ liền nhìn thấy, nam sinh ban nãy đi bên cạnh Lục Thời đang đứng đợi ở bên đường, dường như rất chăm chú nhìn tấm biển quảng cáo trên bức tường xi măng.

Thấy người đã trở lại, Ngụy Quang lỗi rất vui vẻ, "Đói chết rồi, đi thôi, tới nhà chú Dương ăn thịt bò!" Làn da cậu phơi nắng ngăm đen, ánh mắt sáng ngời, lại nhìn đánh giá Sở Dụ, vô cùng thân thiết, "Tôi đã nói với anh Lục rồi, chính là cậu chủ nhỏ lần trước ăn ở quán nhà chú Dương, xác định không nhận nhầm!"

Sở Dụ lễ phép nói một câu, "Xin chào", ánh mắt theo bản năng liếc về phía Lục Thời.

"Xin chào, xin chào," nhận ra động tác nhỏ của Sở Dụ, Ngụy Quang Lỗi cười hì hì, "Anh Lục bị cảm rồi, uống canh gừng hay uống thuốc đều không có tác dụng, viêm họng, đau nhức, lại càng không thích nói chuyện hơn."

Sở Dụ nghĩ thầm, chẳng trách hôm nay giọng vừa thấp vùa khàn.

Cậu nhanh trí, không nhiều lời, đi sau Lục Thời, nghe Ngụy Quang Lỗi nói chuyện, thỉnh thoảng phối hợp mấy tiếng, thể hiện mình vẫn đang nghe.

Cả đường đi tới cửa quán thịt bò Lão Dương, Ngụy Quang Lỗi gọi Sở Dụ, "Chắc cậu lại tới ăn thịt bò nhỉ? Bọn tôi cũng ăn, ngồi chung bàn nhé?"

Ấn tượng của cậu với Sở Dụ rất tốt, dù sao không giống như những cậu chủ nhỏ nhà giàu trong tưởng tượng của cậu, cũng vui vẻ giúp chú Dương thu hút buôn bán.

Sở Dụ nhìn Lục Thời trước.

Dường như cổ họng thực sự rất không thoải mái, cả đường đi Lục Thời không mở miệng, nghe thấy Ngụy Quang Lỗi nói hợp chung một bàn, biểu tình cũng không có thêm thay đổi gì.

Sở Dụ gật đầu, "Được."

Đi vào bên trong cửa hàng, một nam sinh cao gầy đeo kính vẫy tay, "Anh Lục, Thạch Đầu, ở đây! Đồ ăn đã gọi xong mang lên cả rồi!"

Thấy đằng sau Lục Thời và Ngụy Quang Lỗi còn có một người, Chúc Tri Phi đẩy gọng kính, "Thạch Đầu, bạn mày đấy hả?"

Ngụy Quang Lỗi ngồi xuống bên cạnh Chúc Tri Phi, vươn tay lấy đũa trong ống, trả lời, "Mày chắc chắn biết, là cậu chủ nhỏ gần nửa tháng trước tới ăn thịt bò ở quán chú Dương."

Chuyện này chú Dương đã lải nhải cả tám trăm lần rồi, Chúc Tri Phi phản ứng nhanh, "Là người đi Rolls-Royce!"

Sở Dụ có chút căng thẳng.

Người tên Thạch Đầu ngồi xuống bên cạnh nam sinh đeo kính, cậu chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Lục Thời.

Lục Thời nâng cốc lên uống nước, khi nuốt xuống, anh nhíu mày, dường như cổ họng đau.

Anh đưa lưng về phía cửa, ngồi ngược sáng, ngũ quan góc cạnh, màu mắt đậm, phối hợp với bóng râm, lại càng thêm cảm xúc không rõ ràng.

Sở Dụ quyết định nói ít đi, chuyên tâm ăm cơm.

Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi đang nói chuyện.

"Nghe nói khai giảng rồi, mày với anh lục sắp cùng nhau chuyển sang khu khác hả?"

Chúc Tri Phi nuốt xuống miếng thịt bò hầm thơm mềm ngon miệng, gật đầu, "Thông báo viết như vậy, vừa khai giảng lớp mười, trường học đã nói để bọn tao ở cơ sở phụ một năm, chờ khi nào cơ sở chính quy hoạch ổn định, sẽ kéo tất cả về đó. Hôm qua trong nhóm lớp, không ít người cũng nói tới chuyện này, mọi người đều rất hăng hái, muốn đi xem giáo hoa."

Ngụy Quang Lỗi hứng thú, "Giáo hoa trường tư nhân Gia Ninh của mày sao? Ai đấy, xinh không?"

Bọn họ không chú ý tới, ngón tay Sở Dụ cứng lại, suýt chút nữa không cầm chắc đũa.

"Đương nhiên xinh rồi! Năm lớp mười, ở cơ sở chính, toàn bộ học sinh đều tham gia, bầu từng phiếu một mới công nhận người đó." Chúc Tri Phi lại đẩy gọng kính, "Đằng sau chuyện này, còn có một câu chuyện thú vị!"

"Chú Dương, thêm một bát cơm nữa ạ!" Ngụy Quang Lỗi uống ngụm trà giải khát, "Mày nói tiếp đi, chuyện gì?"

Sở Dụ lặng lẽ cúi đầu thấp xuống.

Lục Thời nhìn cậu một cái.

Chúc Tri Phi bắt đầu nói.

"Câu chuyện phải bắt đầu từ lúc thi vào lớp mười. Đề thi văn của bọn tao có một câu, trình độ cũng thường thôi, đề bài là, "Tôi đã từng nhìn thấy mầm non ngày xuân, bóng cây ngày hè, lá đỏ ngày thu, tuyết rơi ngày đông, đều không so được với, gạch ngang, điền hoàn chỉnh câu này"."

Sau đó, có một người điền là, "Đều không so được với dung nhan xinh đẹp của tôi", làm cho mọi người ngạc nhiên, muốn xem ai tự tin ngạo mạn như vậy. Kết quả nhìn thấy rồi, người ta quả thực không chém gió, đặc biệt thành thật!

Vì thế, trong cuộc bình chọn giáo hoa, người anh em này giành được số phiếu siêu cao, được chọn làm giáo hoa trường tư Gia Ninh."

Ngụy Quang Lỗi líu lưỡi, "Là con trai à?"

Vẻ mặt Chúc Tri Phi thâm trầm, "Là con trai."

Ngụy Quang Lỗi cũng thâm trầm, "Hư cấu quá! Đè bẹp toàn bộ nữ sinh! Vậy phải xinh đẹp, dễ thương tới nhường nào?"

Người trong truyền thuyết, bạn học Sở Dụ, chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Số ký tự: 0