Chương 41
Tô Cảnh Nhàn
2024-11-19 02:37:55
Sở Dụ thoáng cảm nhận được nguy hiểm.
Cậu phát hiện, từ khi mình đồng ý với Lục Thời chỉ hút máu của anh, người trước mặt này giống như đã thu bức tường cao lại, hành vi và cảm xúc đều trở nên thẳng thắn hơn, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cũng càng chân thực hơn.
“Cậu thất thần.”
Giọng nói khàn nhẹ xuyên vào tai cậu, nhanh chóng kéo lại tư duy đang phân tán của cậu trở lại.
Cậu cảm cậu có chút không thể ứng phó được với tình huống bây giờ.
Hơn nữa, nằm mơ thấy bản thân thành hoàng đế thì thôi đi, thế nhưng lại còn nằm mơ thấy Lục Thời chính là ái phi của bản thân! Còn mặc đồ nữ!
Sở Dụ mày thật biến thái!
Ấp a ấp úng một lúc lâu, Sở Dụ mới lắp bắp trả lời, “Tôi, tôi quên rồi! Đúng, tôi quên rồi! Tôi chỉ nhớ, tôi làm hoàng đế, ngồi ở trên long ỷ, lên buổi triều sớm. Ái phi ái phi cái gì, tôi không hề có một chút ấn tượng nào!”
Cậu cố gắng mở to đôi mắt, hi vọng Lục Thời có thể nhìn thấy sự chân thành thẳng thắn trong mắt của cậu.
“Quên rồi sao?”
Giọng nói Lục Thời rất nhẹ, nâng tay lên, đầu ngón tay vừa chậm vừa khẽ chạm lên vành tai trắng nõn của Sở Dụ, trượt dọc theo vành tai, trượt xuống theo đôi má, xương gò má, rồi vô cùng chậm rãi vuốt tới đuôi mắt.
“Thật sự đã quên?”
Sở Dụ giống như bị định thân chú, không dám cử động chút nào.
Cậu đối diện với đôi mắt đen của Lục Thời, cổ họng hơi ngứa, khó khăn phát ra tiếng, “Ừ, thực sự quên rồi.”
Lục Thời nhìn Sở Dụ một lát, đột nhiên đứng thẳng, thu tay về, lại đút vào trong túi quần bò, “Vậy bỏ đi.”
Trời càng ngày càng lạnh, Sở Dụ càng ngày càng khó dậy sớm.
Sau lần thứ ba giống như mộng du đi ra mở cửa cho Lục Thời, Sở Dụ cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Cậu lấy chiếc chìa khóa dự bị của ký túc xá trong ngăn kéo ra đưa cho Lục Thời, “Cho cậu, sáng cậu tự mở cửa đi vào, như vậy tôi có thể ngủ thêm được ba phút.”
Đối với giấc ngủ lại, ba phút, cũng vô cùng quý giá, khó có được!
Lục Thời nhận lấy chìa khóa, móc vào ngón tay, nắm chặt, “Được.”
Tối hôm đó, Sở Dụ phát hiện như vậy rất tiện. Quên mang chìa khóa, không sao, Lục Thời cũng có, sẽ không bị nhốt ở bên ngoài.
Qua ngày tiếp theo, Sở Dụ lười mang chìa khóa luôn, dù sao Lục Thời mang rồi, sẽ giúp cậu mở cửa, nice!
Ngày 1 tháng 11, đại hội thể dục thể thao.
Trước đó vài ngày, cả vườn trường tư lập Gia Ninh, đi tới nơi nào cũng treo biểu ngữ màu xanh, viết mấy dòng như “Thanh xuân phấn chấn không phụ tuổi trẻ tươi đẹp”, “Chạy bộ tôi, bạn, cậu ấy, sống tới chín mươi tám tuổi”.
Bảy rưỡi sáng tổ chức lễ khai mạc, yêu cầu bảy giờ tập hợp ở sân thể dục.
Sở Dụ đang khó khăn giằng co với chăn ấm.
Nghe thấy tiếng mở cửa “lạch cạch”, Sở Dụ mở nửa mắt, vươn tay về phía Lục Thời, mơ màng nói, “Mau giúp tôi một tay giúp tôi rời khỏi gối đầu………..”
Lục Thời nắm chặt tay Sở Dụ.
Sau đó Sở Dụ cứ lỏng lẻo nắm lấy, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tới khi chuông báo thức bám riết không tha vang lên, Sở Dụ mới cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy, theo thói quen nâng tay lên, để cho Lục Thời giúp cậu mặc quần áo.
Mặc xong, phát hiện Lục Thời thắt một cái cà vạt trên cổ cậu.
Sở Dụ ngáp một cái, mới nhớ ra, đây chính là ý mà Chương Nguyệt Sơn đã nghĩ ra.
Ngay từ đầu, Chương Nguyệt Sơn và ủy viên đã thương lượng xem có cần phải thống nhất đồng phục hay không, mọi người mặc tới lễ khai mạc, cả lớp ngồi chỉnh tề, rạng rỡ bao nhiêu, còn có thể trị chứng ám ánh cưỡng chế.
Nhưng quần áo quá xấu, chọn tới chọn lui cũng không chọn được cái nào vừa mắt, mọi người đều tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.
Cuối cùng Chương Nguyệt Sơn lười chọn nữa, dứt khoát phát cà vạt đen cùng với nơ con bướm xanh thẫm số lượng lớn, mỗi nam sinh một cà vạt, mỗi nữ sinh một nơ con bướm, mặc áo sơ mi trắng đồng phục.
Mọi người đều cảm thấy rất vừa lòng, được toàn bộ số phiếu.
Nhớ tới chuyện này, Sở Dụ mở mắt ra, xem xét Lục Thời.
Sau đó, chỉ mất vài giây cậu đã tỉnh táo hẳn.
Đồng phục của tư lập Gia Ninh được cắt may cẩn thận vừa người, bất cứ ai mặc vào đều có thể tản ra hơi thở thanh xuân.
Bình thường, Lục Thời có thói quen cởi bỏ một nút áo trên cổ, phanh cổ áo ra, giờ đây cũng không ngoại lệ, cho nên cà vạt cũng để nới lỏng, tùy ý thắt trên cổ.
Không chặt chẽ, không nghiêm chỉnh, không phù hợp lễ nghi.
Nhưng lại có một loại đẹp đẽ thờ ơ không chút để ý.
Hơn nữa trên người Lục Thời thường xuyên lộ ra loại khí chất nhàn nhạt lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi, hòa cùng với cảm giác thiếu niên, quả thực là vô cùng nguy hiểm.
Sở Dụ không thể rời mắt.
Ánh mắt, cái mũi, đôi môi, hầu kết, xương quai xanh lộ ra một đoạn……….
Sao người này lại đẹp tới như vậy.
Lục Thời cúi đầu, ngón tay linh hoạt thắt cà vạt cho Sở Dụ, hỏi cậu, “Nhìn cái gì?”
“Cậu.”
Đôi mắt thoáng xuất hiện ý cười, Lục Thời bỏ cà vạt đã thắt xong xuống, kiên nhẫn chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng cho Sở Dụ.
“Có đẹp không?”
Sở Dụ liêp tục gật đầu, “Đẹp!”
“Ừ, tự mình mặc quần đi, tới sân thể dục.”
Khi Sở Dụ và Lục Thời tới, trên sân thể dục có cả đống người.
Chương Nguyệt Sơn cầm theo tấm bảng “Lớp 11-A”, vừa nhìn thấy Sở Dụ, “Giáo hoa, cậu thực sự không thể đi đằng trước dẫn đoàn sao? Thực sự không suy nghĩ thêm sao?”
Bình thường việc này nếu không phải do người cao nhất lớp cầm, thì cũng tìm người đẹp nhất.
Sở Dụ đẹp nhất lớp A, công nhận.
Sở Dụ không muốn nhận lấy nhiệm vụ này, “Cầm bảng rất ngốc! Tôi không muốn!”
Chương Nguyệt Sơn thất vọng và đau khổ, “Giáo hoa, mấy ngày hôm trước cậu không nói như vậy!”
Sở Dụ hùng hồn nói, “Lớp trưởng, mấy hôm trước cậu cũng không nói như vậy! Rõ ràng đã nói là tới trường đua dắt một con ngựa tới, tôi mặc đồ kỵ sĩ, cưỡi ngựa cầm bảng lớp, vô cùng phong cách vô cùng đẹp trai! Bây giờ không có ngựa, cậu cũng mất đi tôi.”
Mộng Ca vươn tay đụng đụng Chương Nguyệt Sơn, hả hê khi người khác gặp họa, “Lớp trưởng, đúng vậy đúng vậy, lỗi này là do cậu!”
Chương Nguyệt Sơn chống bảng lớp trên đất, “Tôi cũng muốn dắt con ngựa tới, nhưng ngựa phải ị, đến lúc đó chúng ta đi nửa vòng rồi, phải làm gì với thứ để lại dưới mặt đất đây?”
Gãi gãi đầu, Chương Nguyệt Sơn quăng biển lớp đi, “Mộng Ca, nhiệm vụ quang vinh và nặng nề này, giao cho cậu vậy!”
Mộng Ca vẻ mặt kinh hãi, “Tôi?”
Chương Nguyệt Sơn chớp chớp mắt, đặt tay lên miệng, giả vờ che chắn, “Tôi nói với cậu này, tôi đã thăm dò rồi, cậu có biết người đi đầu của lớp B là ai không? Chính là tiên nữ mà cậu đang theo đuổi đó! Không muốn đứng cùng một hàng với cậu ấy sao? Không muốn thâm tình nhìn cậu ấy qua một cây cờ màu sao?”
“Muốn!”
Mộng Ca vui vẻ nhận lấy tấm bảng, “Cái này cứ để tôi cầm!”
Mộng Ca vừa đi rồi, Sở Dụ nhớ lại, “Lớp trưởng, không phải, người dẫn đầu lớp B không phải là cán sự môn thể dục cao một mét chín của lớp họ sao?”
Chương Nguyệt Sơn che chặt miệng Sở Dụ, “Nhỏ giọng, nhỏ giọng, nhỡ đâu để Mộng Ca nghe thấy thì sao, có thể lừa được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!”
Mặt cậu ta thâm trầm, “Ai, sao Mộng Ca lại còn dễ lừa hơn cậu như vậy nhỉ?”
Sở Dụ:??
Đợi lớp A đi vào trong sân, đứng ở vị trí chỉ định, Sở Dụ nhìn xuyên qua đám người, thấy Mộng Ca giống như một cây cột, đứng thẳng tắp, thỉnh thoảng lại nhìn về khoảng đất trống bên cạnh với ánh mắt chờ mong.
Theo khẩu hiệu của lớp B đi qua sân càng ngày càng gần, Mộng Ca có chút hưng phấn, nhưng vẫn là biểu tình cứng ngắc, mắt nhìn phía rước.
Lớp B đi từ dưới lên trên, đứng ở vị trí định sẵn.
Mộng Ca đã chuẩn bị tốt tâm lý, ánh mắt gợi tình nghiêng đầu qua nhìn.
Đập vào mắt chính là, một người da đen, còn cao lớn hơn cả cậu, là con trai???
Cán sự thể dục của lớp B lộ ra nụ cười trong sáng, hàm răng trắng sáng, hữu hảo gật đầu chào hỏi, hỏi Mộng Ca, “Anh em, cậu sao thế, mắt bị co giật hả?”
Mộng Ca lắc đầu, chỉ cảm thấy trái tim vỡ vụn, lại đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Chương Nguyệt Sơn.
Chương Nguyệt Sơn ngẩng đầu lên nhìn trời, kiên quyết không đón nhận tầm mắt chết chóc kia của Mộng Ca.
Tiếp theo chính là lời phát biểu của hiệu trưởng, phó hiệu trưởng nói chuyện, trọng tài tuyên thệ, vận động viên tuyên thệ.
Xong cả quá trình, Sở Dụ đứng mỏi rồi.
Cậu theo sau Lục Thời, đứng ở đoạn cuối cùng của hàng ngũ.
Đứng mềm cả chân, cậu hơi hơi dịch về phía Lục Thời, cảm thấy khoảng cách tạm ổn, bắt đầu dựa vào người Lục Thời.
Lục Thời phát hiện, không né tránh, ngược lại còn đứng thẳng, để Sở Dụ dựa thoải mái hơn một chút.
Sở Dụ rất tự mình biết mình nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai, Sở Dụ, mày thật yếu ớt.”
Lục Thời phối hợp với ngữ khí của cậu, “Cậu cũng biết vậy sao.”
Khó khăn lắm mới làm xong tất cả lưu trình, mỗi lớp đi đến khu vực của lớp mình ngồi.
Hai phút đầu còn yên tĩnh, chẳng mấy chốc giống như được bỏ lệnh cấm, hạt dưa, thịt khô, chocolate, đồ ăn vặt có thể ném từ hàng đầu tiên tới hàng cuối cùng.
Thầy Diệp vui hớn hở, cũng không quan tâm, còn cười híp mắt cảm khái nói, “Đây chính là thanh xuân phấn chấn!”
Tối hôm trước Sở Dụ đọc truyện tranh tới muộn, có chút buồn ngủ.
Cậu ngáp một cái, hỏi Lục Thời, “Khi nào cậu chạy ba nghìn mét?”
Chương Nguyệt Sơn cầm lấy tờ lịch thi đấu, giành trả lời, “Lập tức bắt đầu rồi! Ba nghìn mét nam là hạng mục thi đấu thứ hai, vẫn còn năm phút nữa, Lục thần có thể đi điểm danh được rồi.”
Cậu vô cùng tin tưởng, “Lục thần, từ hạng ba trở lên có thể có điểm số, tổng điểm của lớp trong top 5 là có thể có tiền thưởng! Khi tôi dự đoán điểm, đã tính cậu xếp hạng nhất.”
“Ừ, được.”
Đợi Lục Thời đi tới khu điểm danh, Sở Dụ nhìn theo đằng xa, có lẽ là gần tới thời gian, cậu bắt đầu tìm cặp sách của mình.
Chương Nguyệt Sơn giúp cậu lấy cặp sách bên cạnh qua, “Giáo hoa, sao thế?”
Sở Dụ nhận lấy cặp sách, dương dương tự đắc, “Tôi muốn cổ vũ cho Lục Thời!”
Nói xong, Sở Dụ ôm lấy túi lớn, đi tới đầu khu của lớp mình, kéo khóa kéo ra lấy ra ba hộp giấy dai.
Sở Dụ mở hộp, lấy đồ bên trong ra, đặt trên mặt đất.
Thầy Diệp chủ nhiệm rất hứng thú, nhìn thấy ba cái giá kim loại được đặt thành hàng dưới đất, bên trên còn có ba cái tên lửa mũi nhọn hướng lên trên, hỏi Sở Dụ, “Mô hình tên lửa? Em Sở Dụ, cái này có tác dụng gì?”
Sở Dụ rất hưng phấn, “Để cổ vũ cho Lục Thời, em làm ngay đây!”
Nói xong, cậu lấy chiếc bật lửa đã chuẩn bị sẵn trong túi kia ra, châm kíp nổ.
Chỉ nghe thấy “biu…….” một tiếng, tên lửa phóng lên không trung, đuôi kéo dài một dải đỏ thẫm, bên trên viết mấy chữ lớn, “Mọi người đều không cần giành.”
Toàn bộ ánh mắt ở sân vận động đều tập trung về hướng này.
Sở Dụ chạy tới châm tên lửa thứ hai, lại một tiếng “Biu…………” nữa vang lên, tên lửa nhỏ phóng lên không trung, lần này trên dải đỏ vết chữ, “Số một là của Lục Thời.”
Tiếng “Biu……..” cuối cùng.
Trên dải đỏ viết chữ: Cảm ơn, cảm ơn.
Vô cùng kiêu ngạo, bá đạo, có thể diện.
Tất cả mọi người đều bị động tác này làm bất ngờ.
Thầy Diệp ngẩng đầu nhìn ba dải đỏ bay trong gió, đánh giá, “Thái độ khiêm tốn, biết nói cảm ơn, ý tưởng cũng rất được, nhưng mà vế đối không quá chỉnh tề, em Sở Dụ, em cần phải cố gắng vận dụng ngôn ngữ hơn.”
Mộng Ca đang đứng bên cạnh đường chạy, cầm nước khoáng và kẹo Chocolate, chuẩn bị khi có bạn học nào bị ngã xuống đất sẽ cứu người ta một mạng.
Xa xa nhìn thấy tấm biểu ngữ bay trong gió, cậu không nhịn được, “Đậu má, giáo hoa thật kiêu ngạo, kỹ thuật kéo thù hận thế này tuyệt nhất!”
Lục Thời đứng ở vị trí xuất phát, nghe thấy vậy hỏi lại, “Có vấn đề gì sao?”
“Đoàng” một tiếng, tiếng súng lệnh vang lên, sau đó là tiếng cổ vũ ầm ầm.
Bên cạnh đường đua có không ít bạn nữ tập trung, tất cả đều tới xem Lục Thời.
Sở Dụ bắn xong tên lửa, chạy tới điểm cuối cùng, nhìn tình hình thi đấu của Lục Thời.
Dù sao hạng mục này cũng là cậu chọn, kế hoạch luyện tập cũng là do cậu lập, nhất định phải tới xem xem.
Nhìn xung quanh hai bên, Sở Dụ buồn bực, “Sự nhiệt tình của mọi người đối với thi đấu thể thao sao lại tăng vọt như thế?”
Mộng Ca: “Đều tới xem Lục thần cả.”
“Xem Lục Thời?”
“Đúng vậy,” Mộng Ca sâu sắc cảm nhận được chuyện này cậu không thể ngưỡng mộ nổi, nghĩ ngợi, lo lắng Sở Dụ buồn lại thêm một câu, “Giáo hoa không sao đâu, nếu như cậu lên sân chạy bộ cũng sẽ có rất nhiều bạn nữ tới xem! Nhân khí của cậu cũng rất cao!”
Sở Dụ gật đầu, không nói chuyện.
Thể lực của Lục Thời tốt, sức bật cũng tốt, luôn chạy ở vị trí dẫn đầu, bỏ xa vị trí thứ hai gần nửa vòng.
Chương Nguyệt Sơn cầm lấy lịch thi đấu, vừa căng thẳng vừa kích động, “Khẳng định Lục thần sẽ không có vấn đề gì đúng không? Có phải có thể lấy hạng nhất hay không? Có phải không, có phải không? Lớp ta nhất định sẽ có khởi đầu tốt đẹp!”
Sở Dụ nói, “Chắc chắn là hạng nhất, không cần hồi hộp.”
Nhưng trong lòng cậu vẫn có chút căng thẳng.
Cho tới vòng cuối cùng, hạng hai bắt đầu tăng tốc, Lục Thời cũng tăng tốc, hướng về phía vạch đích, giống như gió cuốn.
Chương Nguyệt Sơn hít vào một hơi, “Người vị trí số hai đằng sau kia, trừ phi đạp Phong Hỏa Luân, bằng không sẽ không thể đuổi kịp Lục thần!”
Mộng Ca đã chuẩn bị tốt khăn mặt, nước khoáng và Chocolate, hắng giọng hô, “Lục thần cố lên! Xông lên!”
Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, ma xui quỷ khiến đứng ở vị trí cuối cùng.
Giống như một cảnh quay dài, trong tầm mắt cậu, Lục Thời tiến lại gần, gần tới mức có thể nhìn thấy rõ đường cong cơ thể anh, làn da ướt sũng mồ hôi.
Cuối cùng cũng vượt qua vạch đích.
Trọng tài đứng bên cạnh báo thành tích, “Hạng nhất!”
Bởi vì quán tính, sau khi Lục Thời chạy qua vạch đích, tiếp tục chạy thêm một đoạn nữa, cuối cùng dừng lại trước mặt Sở Dụ, buông khí lực toàn thân xuống, ngã trên người cậu.
Sở Dụ lùi về sau nửa bước, chống đường nhựa đứng vững.
Hai tay đỡ lấy Lục Thời.
Dựa vào nhau quá gần, cậu có thể cảm giác được hơi nóng trên từng tấc da thịt Lục Thời, tóc ướt mồ hôi dính trên da, cùng với tiếng thở gấp bên tai.
Giống như người chạy ba nghìn mét trên sân là mình, tim Sở Dụ đập có chút nhanh.
Cổ họng Lục Thời mang theo nụ cười trầm thấp, “Ngoan như vậy, đứng ở đây đón tôi?”
“Ừ.”
Sở Dụ không biết nói gì.
Lục Thời cười khẽ, lại gọi tên của cậu, “Sở Dụ.”‘
“Cái gì?”
“Có muốn cắn tôi không?” Giọng của Lục Thời áp rất thấp, hơi thở rất nặng, “Tôi muốn rồi.”
Cậu phát hiện, từ khi mình đồng ý với Lục Thời chỉ hút máu của anh, người trước mặt này giống như đã thu bức tường cao lại, hành vi và cảm xúc đều trở nên thẳng thắn hơn, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cũng càng chân thực hơn.
“Cậu thất thần.”
Giọng nói khàn nhẹ xuyên vào tai cậu, nhanh chóng kéo lại tư duy đang phân tán của cậu trở lại.
Cậu cảm cậu có chút không thể ứng phó được với tình huống bây giờ.
Hơn nữa, nằm mơ thấy bản thân thành hoàng đế thì thôi đi, thế nhưng lại còn nằm mơ thấy Lục Thời chính là ái phi của bản thân! Còn mặc đồ nữ!
Sở Dụ mày thật biến thái!
Ấp a ấp úng một lúc lâu, Sở Dụ mới lắp bắp trả lời, “Tôi, tôi quên rồi! Đúng, tôi quên rồi! Tôi chỉ nhớ, tôi làm hoàng đế, ngồi ở trên long ỷ, lên buổi triều sớm. Ái phi ái phi cái gì, tôi không hề có một chút ấn tượng nào!”
Cậu cố gắng mở to đôi mắt, hi vọng Lục Thời có thể nhìn thấy sự chân thành thẳng thắn trong mắt của cậu.
“Quên rồi sao?”
Giọng nói Lục Thời rất nhẹ, nâng tay lên, đầu ngón tay vừa chậm vừa khẽ chạm lên vành tai trắng nõn của Sở Dụ, trượt dọc theo vành tai, trượt xuống theo đôi má, xương gò má, rồi vô cùng chậm rãi vuốt tới đuôi mắt.
“Thật sự đã quên?”
Sở Dụ giống như bị định thân chú, không dám cử động chút nào.
Cậu đối diện với đôi mắt đen của Lục Thời, cổ họng hơi ngứa, khó khăn phát ra tiếng, “Ừ, thực sự quên rồi.”
Lục Thời nhìn Sở Dụ một lát, đột nhiên đứng thẳng, thu tay về, lại đút vào trong túi quần bò, “Vậy bỏ đi.”
Trời càng ngày càng lạnh, Sở Dụ càng ngày càng khó dậy sớm.
Sau lần thứ ba giống như mộng du đi ra mở cửa cho Lục Thời, Sở Dụ cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Cậu lấy chiếc chìa khóa dự bị của ký túc xá trong ngăn kéo ra đưa cho Lục Thời, “Cho cậu, sáng cậu tự mở cửa đi vào, như vậy tôi có thể ngủ thêm được ba phút.”
Đối với giấc ngủ lại, ba phút, cũng vô cùng quý giá, khó có được!
Lục Thời nhận lấy chìa khóa, móc vào ngón tay, nắm chặt, “Được.”
Tối hôm đó, Sở Dụ phát hiện như vậy rất tiện. Quên mang chìa khóa, không sao, Lục Thời cũng có, sẽ không bị nhốt ở bên ngoài.
Qua ngày tiếp theo, Sở Dụ lười mang chìa khóa luôn, dù sao Lục Thời mang rồi, sẽ giúp cậu mở cửa, nice!
Ngày 1 tháng 11, đại hội thể dục thể thao.
Trước đó vài ngày, cả vườn trường tư lập Gia Ninh, đi tới nơi nào cũng treo biểu ngữ màu xanh, viết mấy dòng như “Thanh xuân phấn chấn không phụ tuổi trẻ tươi đẹp”, “Chạy bộ tôi, bạn, cậu ấy, sống tới chín mươi tám tuổi”.
Bảy rưỡi sáng tổ chức lễ khai mạc, yêu cầu bảy giờ tập hợp ở sân thể dục.
Sở Dụ đang khó khăn giằng co với chăn ấm.
Nghe thấy tiếng mở cửa “lạch cạch”, Sở Dụ mở nửa mắt, vươn tay về phía Lục Thời, mơ màng nói, “Mau giúp tôi một tay giúp tôi rời khỏi gối đầu………..”
Lục Thời nắm chặt tay Sở Dụ.
Sau đó Sở Dụ cứ lỏng lẻo nắm lấy, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tới khi chuông báo thức bám riết không tha vang lên, Sở Dụ mới cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy, theo thói quen nâng tay lên, để cho Lục Thời giúp cậu mặc quần áo.
Mặc xong, phát hiện Lục Thời thắt một cái cà vạt trên cổ cậu.
Sở Dụ ngáp một cái, mới nhớ ra, đây chính là ý mà Chương Nguyệt Sơn đã nghĩ ra.
Ngay từ đầu, Chương Nguyệt Sơn và ủy viên đã thương lượng xem có cần phải thống nhất đồng phục hay không, mọi người mặc tới lễ khai mạc, cả lớp ngồi chỉnh tề, rạng rỡ bao nhiêu, còn có thể trị chứng ám ánh cưỡng chế.
Nhưng quần áo quá xấu, chọn tới chọn lui cũng không chọn được cái nào vừa mắt, mọi người đều tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.
Cuối cùng Chương Nguyệt Sơn lười chọn nữa, dứt khoát phát cà vạt đen cùng với nơ con bướm xanh thẫm số lượng lớn, mỗi nam sinh một cà vạt, mỗi nữ sinh một nơ con bướm, mặc áo sơ mi trắng đồng phục.
Mọi người đều cảm thấy rất vừa lòng, được toàn bộ số phiếu.
Nhớ tới chuyện này, Sở Dụ mở mắt ra, xem xét Lục Thời.
Sau đó, chỉ mất vài giây cậu đã tỉnh táo hẳn.
Đồng phục của tư lập Gia Ninh được cắt may cẩn thận vừa người, bất cứ ai mặc vào đều có thể tản ra hơi thở thanh xuân.
Bình thường, Lục Thời có thói quen cởi bỏ một nút áo trên cổ, phanh cổ áo ra, giờ đây cũng không ngoại lệ, cho nên cà vạt cũng để nới lỏng, tùy ý thắt trên cổ.
Không chặt chẽ, không nghiêm chỉnh, không phù hợp lễ nghi.
Nhưng lại có một loại đẹp đẽ thờ ơ không chút để ý.
Hơn nữa trên người Lục Thời thường xuyên lộ ra loại khí chất nhàn nhạt lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi, hòa cùng với cảm giác thiếu niên, quả thực là vô cùng nguy hiểm.
Sở Dụ không thể rời mắt.
Ánh mắt, cái mũi, đôi môi, hầu kết, xương quai xanh lộ ra một đoạn……….
Sao người này lại đẹp tới như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thời cúi đầu, ngón tay linh hoạt thắt cà vạt cho Sở Dụ, hỏi cậu, “Nhìn cái gì?”
“Cậu.”
Đôi mắt thoáng xuất hiện ý cười, Lục Thời bỏ cà vạt đã thắt xong xuống, kiên nhẫn chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng cho Sở Dụ.
“Có đẹp không?”
Sở Dụ liêp tục gật đầu, “Đẹp!”
“Ừ, tự mình mặc quần đi, tới sân thể dục.”
Khi Sở Dụ và Lục Thời tới, trên sân thể dục có cả đống người.
Chương Nguyệt Sơn cầm theo tấm bảng “Lớp 11-A”, vừa nhìn thấy Sở Dụ, “Giáo hoa, cậu thực sự không thể đi đằng trước dẫn đoàn sao? Thực sự không suy nghĩ thêm sao?”
Bình thường việc này nếu không phải do người cao nhất lớp cầm, thì cũng tìm người đẹp nhất.
Sở Dụ đẹp nhất lớp A, công nhận.
Sở Dụ không muốn nhận lấy nhiệm vụ này, “Cầm bảng rất ngốc! Tôi không muốn!”
Chương Nguyệt Sơn thất vọng và đau khổ, “Giáo hoa, mấy ngày hôm trước cậu không nói như vậy!”
Sở Dụ hùng hồn nói, “Lớp trưởng, mấy hôm trước cậu cũng không nói như vậy! Rõ ràng đã nói là tới trường đua dắt một con ngựa tới, tôi mặc đồ kỵ sĩ, cưỡi ngựa cầm bảng lớp, vô cùng phong cách vô cùng đẹp trai! Bây giờ không có ngựa, cậu cũng mất đi tôi.”
Mộng Ca vươn tay đụng đụng Chương Nguyệt Sơn, hả hê khi người khác gặp họa, “Lớp trưởng, đúng vậy đúng vậy, lỗi này là do cậu!”
Chương Nguyệt Sơn chống bảng lớp trên đất, “Tôi cũng muốn dắt con ngựa tới, nhưng ngựa phải ị, đến lúc đó chúng ta đi nửa vòng rồi, phải làm gì với thứ để lại dưới mặt đất đây?”
Gãi gãi đầu, Chương Nguyệt Sơn quăng biển lớp đi, “Mộng Ca, nhiệm vụ quang vinh và nặng nề này, giao cho cậu vậy!”
Mộng Ca vẻ mặt kinh hãi, “Tôi?”
Chương Nguyệt Sơn chớp chớp mắt, đặt tay lên miệng, giả vờ che chắn, “Tôi nói với cậu này, tôi đã thăm dò rồi, cậu có biết người đi đầu của lớp B là ai không? Chính là tiên nữ mà cậu đang theo đuổi đó! Không muốn đứng cùng một hàng với cậu ấy sao? Không muốn thâm tình nhìn cậu ấy qua một cây cờ màu sao?”
“Muốn!”
Mộng Ca vui vẻ nhận lấy tấm bảng, “Cái này cứ để tôi cầm!”
Mộng Ca vừa đi rồi, Sở Dụ nhớ lại, “Lớp trưởng, không phải, người dẫn đầu lớp B không phải là cán sự môn thể dục cao một mét chín của lớp họ sao?”
Chương Nguyệt Sơn che chặt miệng Sở Dụ, “Nhỏ giọng, nhỏ giọng, nhỡ đâu để Mộng Ca nghe thấy thì sao, có thể lừa được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!”
Mặt cậu ta thâm trầm, “Ai, sao Mộng Ca lại còn dễ lừa hơn cậu như vậy nhỉ?”
Sở Dụ:??
Đợi lớp A đi vào trong sân, đứng ở vị trí chỉ định, Sở Dụ nhìn xuyên qua đám người, thấy Mộng Ca giống như một cây cột, đứng thẳng tắp, thỉnh thoảng lại nhìn về khoảng đất trống bên cạnh với ánh mắt chờ mong.
Theo khẩu hiệu của lớp B đi qua sân càng ngày càng gần, Mộng Ca có chút hưng phấn, nhưng vẫn là biểu tình cứng ngắc, mắt nhìn phía rước.
Lớp B đi từ dưới lên trên, đứng ở vị trí định sẵn.
Mộng Ca đã chuẩn bị tốt tâm lý, ánh mắt gợi tình nghiêng đầu qua nhìn.
Đập vào mắt chính là, một người da đen, còn cao lớn hơn cả cậu, là con trai???
Cán sự thể dục của lớp B lộ ra nụ cười trong sáng, hàm răng trắng sáng, hữu hảo gật đầu chào hỏi, hỏi Mộng Ca, “Anh em, cậu sao thế, mắt bị co giật hả?”
Mộng Ca lắc đầu, chỉ cảm thấy trái tim vỡ vụn, lại đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Chương Nguyệt Sơn.
Chương Nguyệt Sơn ngẩng đầu lên nhìn trời, kiên quyết không đón nhận tầm mắt chết chóc kia của Mộng Ca.
Tiếp theo chính là lời phát biểu của hiệu trưởng, phó hiệu trưởng nói chuyện, trọng tài tuyên thệ, vận động viên tuyên thệ.
Xong cả quá trình, Sở Dụ đứng mỏi rồi.
Cậu theo sau Lục Thời, đứng ở đoạn cuối cùng của hàng ngũ.
Đứng mềm cả chân, cậu hơi hơi dịch về phía Lục Thời, cảm thấy khoảng cách tạm ổn, bắt đầu dựa vào người Lục Thời.
Lục Thời phát hiện, không né tránh, ngược lại còn đứng thẳng, để Sở Dụ dựa thoải mái hơn một chút.
Sở Dụ rất tự mình biết mình nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai, Sở Dụ, mày thật yếu ớt.”
Lục Thời phối hợp với ngữ khí của cậu, “Cậu cũng biết vậy sao.”
Khó khăn lắm mới làm xong tất cả lưu trình, mỗi lớp đi đến khu vực của lớp mình ngồi.
Hai phút đầu còn yên tĩnh, chẳng mấy chốc giống như được bỏ lệnh cấm, hạt dưa, thịt khô, chocolate, đồ ăn vặt có thể ném từ hàng đầu tiên tới hàng cuối cùng.
Thầy Diệp vui hớn hở, cũng không quan tâm, còn cười híp mắt cảm khái nói, “Đây chính là thanh xuân phấn chấn!”
Tối hôm trước Sở Dụ đọc truyện tranh tới muộn, có chút buồn ngủ.
Cậu ngáp một cái, hỏi Lục Thời, “Khi nào cậu chạy ba nghìn mét?”
Chương Nguyệt Sơn cầm lấy tờ lịch thi đấu, giành trả lời, “Lập tức bắt đầu rồi! Ba nghìn mét nam là hạng mục thi đấu thứ hai, vẫn còn năm phút nữa, Lục thần có thể đi điểm danh được rồi.”
Cậu vô cùng tin tưởng, “Lục thần, từ hạng ba trở lên có thể có điểm số, tổng điểm của lớp trong top 5 là có thể có tiền thưởng! Khi tôi dự đoán điểm, đã tính cậu xếp hạng nhất.”
“Ừ, được.”
Đợi Lục Thời đi tới khu điểm danh, Sở Dụ nhìn theo đằng xa, có lẽ là gần tới thời gian, cậu bắt đầu tìm cặp sách của mình.
Chương Nguyệt Sơn giúp cậu lấy cặp sách bên cạnh qua, “Giáo hoa, sao thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Dụ nhận lấy cặp sách, dương dương tự đắc, “Tôi muốn cổ vũ cho Lục Thời!”
Nói xong, Sở Dụ ôm lấy túi lớn, đi tới đầu khu của lớp mình, kéo khóa kéo ra lấy ra ba hộp giấy dai.
Sở Dụ mở hộp, lấy đồ bên trong ra, đặt trên mặt đất.
Thầy Diệp chủ nhiệm rất hứng thú, nhìn thấy ba cái giá kim loại được đặt thành hàng dưới đất, bên trên còn có ba cái tên lửa mũi nhọn hướng lên trên, hỏi Sở Dụ, “Mô hình tên lửa? Em Sở Dụ, cái này có tác dụng gì?”
Sở Dụ rất hưng phấn, “Để cổ vũ cho Lục Thời, em làm ngay đây!”
Nói xong, cậu lấy chiếc bật lửa đã chuẩn bị sẵn trong túi kia ra, châm kíp nổ.
Chỉ nghe thấy “biu…….” một tiếng, tên lửa phóng lên không trung, đuôi kéo dài một dải đỏ thẫm, bên trên viết mấy chữ lớn, “Mọi người đều không cần giành.”
Toàn bộ ánh mắt ở sân vận động đều tập trung về hướng này.
Sở Dụ chạy tới châm tên lửa thứ hai, lại một tiếng “Biu…………” nữa vang lên, tên lửa nhỏ phóng lên không trung, lần này trên dải đỏ vết chữ, “Số một là của Lục Thời.”
Tiếng “Biu……..” cuối cùng.
Trên dải đỏ viết chữ: Cảm ơn, cảm ơn.
Vô cùng kiêu ngạo, bá đạo, có thể diện.
Tất cả mọi người đều bị động tác này làm bất ngờ.
Thầy Diệp ngẩng đầu nhìn ba dải đỏ bay trong gió, đánh giá, “Thái độ khiêm tốn, biết nói cảm ơn, ý tưởng cũng rất được, nhưng mà vế đối không quá chỉnh tề, em Sở Dụ, em cần phải cố gắng vận dụng ngôn ngữ hơn.”
Mộng Ca đang đứng bên cạnh đường chạy, cầm nước khoáng và kẹo Chocolate, chuẩn bị khi có bạn học nào bị ngã xuống đất sẽ cứu người ta một mạng.
Xa xa nhìn thấy tấm biểu ngữ bay trong gió, cậu không nhịn được, “Đậu má, giáo hoa thật kiêu ngạo, kỹ thuật kéo thù hận thế này tuyệt nhất!”
Lục Thời đứng ở vị trí xuất phát, nghe thấy vậy hỏi lại, “Có vấn đề gì sao?”
“Đoàng” một tiếng, tiếng súng lệnh vang lên, sau đó là tiếng cổ vũ ầm ầm.
Bên cạnh đường đua có không ít bạn nữ tập trung, tất cả đều tới xem Lục Thời.
Sở Dụ bắn xong tên lửa, chạy tới điểm cuối cùng, nhìn tình hình thi đấu của Lục Thời.
Dù sao hạng mục này cũng là cậu chọn, kế hoạch luyện tập cũng là do cậu lập, nhất định phải tới xem xem.
Nhìn xung quanh hai bên, Sở Dụ buồn bực, “Sự nhiệt tình của mọi người đối với thi đấu thể thao sao lại tăng vọt như thế?”
Mộng Ca: “Đều tới xem Lục thần cả.”
“Xem Lục Thời?”
“Đúng vậy,” Mộng Ca sâu sắc cảm nhận được chuyện này cậu không thể ngưỡng mộ nổi, nghĩ ngợi, lo lắng Sở Dụ buồn lại thêm một câu, “Giáo hoa không sao đâu, nếu như cậu lên sân chạy bộ cũng sẽ có rất nhiều bạn nữ tới xem! Nhân khí của cậu cũng rất cao!”
Sở Dụ gật đầu, không nói chuyện.
Thể lực của Lục Thời tốt, sức bật cũng tốt, luôn chạy ở vị trí dẫn đầu, bỏ xa vị trí thứ hai gần nửa vòng.
Chương Nguyệt Sơn cầm lấy lịch thi đấu, vừa căng thẳng vừa kích động, “Khẳng định Lục thần sẽ không có vấn đề gì đúng không? Có phải có thể lấy hạng nhất hay không? Có phải không, có phải không? Lớp ta nhất định sẽ có khởi đầu tốt đẹp!”
Sở Dụ nói, “Chắc chắn là hạng nhất, không cần hồi hộp.”
Nhưng trong lòng cậu vẫn có chút căng thẳng.
Cho tới vòng cuối cùng, hạng hai bắt đầu tăng tốc, Lục Thời cũng tăng tốc, hướng về phía vạch đích, giống như gió cuốn.
Chương Nguyệt Sơn hít vào một hơi, “Người vị trí số hai đằng sau kia, trừ phi đạp Phong Hỏa Luân, bằng không sẽ không thể đuổi kịp Lục thần!”
Mộng Ca đã chuẩn bị tốt khăn mặt, nước khoáng và Chocolate, hắng giọng hô, “Lục thần cố lên! Xông lên!”
Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, ma xui quỷ khiến đứng ở vị trí cuối cùng.
Giống như một cảnh quay dài, trong tầm mắt cậu, Lục Thời tiến lại gần, gần tới mức có thể nhìn thấy rõ đường cong cơ thể anh, làn da ướt sũng mồ hôi.
Cuối cùng cũng vượt qua vạch đích.
Trọng tài đứng bên cạnh báo thành tích, “Hạng nhất!”
Bởi vì quán tính, sau khi Lục Thời chạy qua vạch đích, tiếp tục chạy thêm một đoạn nữa, cuối cùng dừng lại trước mặt Sở Dụ, buông khí lực toàn thân xuống, ngã trên người cậu.
Sở Dụ lùi về sau nửa bước, chống đường nhựa đứng vững.
Hai tay đỡ lấy Lục Thời.
Dựa vào nhau quá gần, cậu có thể cảm giác được hơi nóng trên từng tấc da thịt Lục Thời, tóc ướt mồ hôi dính trên da, cùng với tiếng thở gấp bên tai.
Giống như người chạy ba nghìn mét trên sân là mình, tim Sở Dụ đập có chút nhanh.
Cổ họng Lục Thời mang theo nụ cười trầm thấp, “Ngoan như vậy, đứng ở đây đón tôi?”
“Ừ.”
Sở Dụ không biết nói gì.
Lục Thời cười khẽ, lại gọi tên của cậu, “Sở Dụ.”‘
“Cái gì?”
“Có muốn cắn tôi không?” Giọng của Lục Thời áp rất thấp, hơi thở rất nặng, “Tôi muốn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro