Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 67

Tô Cảnh Nhàn

2024-11-19 02:37:55

Tối đó trở về, Sở Dụ đã nằm mơ một giấc mơ nội dung vô cùng phong phú.

Cảnh trong giấc mơ là ban ngày, trong phòng học không một bóng người, bảng đen dày đặc bài giảng, rèm cửa sổ bị gió thổi lay động, cậu và Lục Thời ngồi hôn nhau ở bàn cuối cùng trong phòng học.

Cậu rất căng thẳng, không ngừng có người đi qua bên ngoài cửa sổ cậu phân tâm, cố gắng phân biệt âm thanh, những người đi qua cửa hình như là có chủ nhiệm giáo dục, thầy Diệp, thậm chí còn có cả Mộng Ca và Chương Nguyệt Sơn.

Sở Dụ càng căng thẳng hơn, cậu cảm thấy như giây tiếp theo, những người này sẽ đẩy cửa phòng học đi vào.

Nhưng Lục Thời lại ôm chặt eo cậu, không có xu hướng buông lỏng chút nào.

Tiếng khóa cửa vang lên, lòng Sở Dụ căng như dây đàn, bắt đầu vùng vẫy.

“Sở Dụ?”

Mở mắt ra, nhìn khuôn mặt Lục Thời gần trong gang tấc, Sở Dụ mới phản ứng lại là cậu đang nằm mơ.

Cánh tay Lục Thời ôm sau eo cậu, hai người dựa vào rất gần.

Giọng Sở Dụ khô khốc, “Tôi, tôi nằm mơ.”

Có chút khó chịu, Sở Dụ khẽ cử động, trong lòng cầu nguyện Lục Thời đừng phát hiện.

Nhưng cầu nguyện cũng chẳng có tác dụng gì.

Lục Thời khép hờ mắt dùng mũi của mình cọ cọ cái mũi cao của Sở Dụ, “Mơ thấy gì mà phản ứng lớn như vậy?”

Bởi vì nửa đêm bị đánh thức, giọng nói của Lục Thời rất khàn, lại thấp, âm cuối ngắn ngủi, giống như nhánh cây quét qua nước lạnh, để lại gợn sóng thật lâu cũng không thể tan.

Sở Dụ nghĩ, bản thân nằm mơ giấc mơ như vậy hình như cũng không có gì kỳ quái cả. Lục Thời thế này, ai mà chống đỡ nổi!

“Tôi nằm mơ thấy chúng ta hôn nhau trong phòng học.”

Sở Dụ liếm đôi môi khô khốc, “Có rất nhiều người đi qua cửa phòng, tôi rất căng thẳng.”

Có chút nóng, Sở Dụ nhanh chóng chạm một cái lên môi Lục Thời, không tự chủ nhẹ giọng gọi, “Anh ơi.”

Cánh tay đang vỗ về eo Sở Dụ dừng lại, “Hửm?”

“Anh, anh hôn em đi.”

Đột nhiên, con ngươi Lục Thời trở nên thâm trầm, môi anh giật giật, nói câu gì đó, Sở Dụ không nghe rõ.

Cho tới khi Lục Thời liếm cắn môi cậu, Sở Dụ mới mơ hồ nhận ra, câu ban nãy mà Lục Thời nói, hình như là, muốn chết?

Ngày hôm sau, bắt đầu từ tiết tự học sớm, cả lớp đều rất nóng lòng.

Giáo viên tiếng Anh còn muốn giảng nội dung mới, cuối cùng đổi thành luyện nghe. Thầy Diệp càng trực tiếp hơn, “Biết là lòng dạ các em đã sớm bay tới hội trường rồi, lấy đâu ra tâm tư nghe lão già này lải nhải nữa? Tự học, tự học, nắm chắc thời gian làm xong bài tập, kỳ nghỉ tết Nguyên Đán có thể điên cuồng vui chơi!”

Nói xong, ông ngồi xuống ghế, mở cốc giữ nhiệt ra, vẻ mặt hưởng tụ chậm rãi uống trà hạt đười ươi cẩu kỷ.

Chương Nguyệt Sơn xoay người, nhỏ giọng hỏi Sở Dụ, “Lát nữa xem văn nghệ xong là có thể đi luôn phải không, tôi định dẫn bạn gái đi xem phim.”

Khi cậu ta nhắc tới hai từ “bạn gái” còn ngại ngùng, lại hỏi, “Tôi muốn dẫn cô ấy đi xem bộ phim trong series vẫn còn đang tiếp tục ấy, lần trước cậu đã đi xem rồi mà, có hay không?”

Sở Dụ cảm thấy câu hỏi này siêu khó.

Tuy rằng cậu ngồi ở trong rạp chiếu phim đủ hai tiếng đồng hồ, nhưng cậu thực sự không biết phim chiếu những gì.

Cậu dùng tay chọc chọc Lục Thời, “Lục Thời, bộ phim chúng ta đi xem lần trước có hay không?”

Lục Thời đưa ra đáp án, “Không biết.”

Lục Thời cũng không biết.

Sở Dụ cũng không kịp nghĩ, tùy ý lấy một lý do, “Chúng tôi đều ngủ gà ngủ gật, không chú ý tới rốt cuộc là phim chiếu những gì.”

Chương Nguyệt Sơn nghĩ ngợi, hai người đều ngủ gà ngủ gật, vậy chắc chắn là bộ phim kia không hay.

“Được, vậy tôi đổi sang bộ khác, để tôi đi nghiên cứu bình luận!”

Trời tối dần, radio của trường mở một đoạn nhạc giao hưởng “Đoàn kết chính là sức mạnh”, sau khi làm tai người ta chấn động tới tê dại, giọng chủ nhiệm giáo dục mới vang lên.

“Các em học sinh, bây giờ chúng ta theo thứ tự các lớp, lần lượt đi vào hội trường, tham gia hội diễn văn nghệ tết Nguyên Đán, các em học sinh nhất định phải tuân thủ trật tự….”

Trên tầng, dưới tầng đều là những âm thanh chấn động “rầm rầm rầm”, Lý Hoa nhìn chăm chú vào chiếc loa treo trên vách tường, “Phá được án rồi, chủ nhiệm giáo dục gần đây đổi khẩu vị, thích nghe những âm nhạc nhiệt huyết sôi trào.”

Mọi người nhớ tới khi trường học còn chưa sáng, tiếng chuông báo thức đã bắt đầu vang lên, đều thể hiện đồng cảm sâu sắc.

Hội trường của tư lập Gia Ninh thật sự rất lớn, trang hoàng cũng rất có tâm, có thể nói nguy nga lộng lẫy, dù sao từ trong ra ngoài đều lộ rõ hai từ – Có tiền.

Mỗi lần Sở Dụ đi vào trong, đều có một loại cảm giác sai lệch như mắt mình sẽ bị chói mù.

Bởi vì đi vào theo thứ tự khóa lớp, lớp 11 như Sở Dụ là những người đầu tiên đi vào hội trường, lớp 12 chắc có lẽ vẫn còn ở trong phòng học.

Người đông, tốc độ vào hội trường lại chậm, Sở Dụ đã đoán rằng có lẽ phải gần nửa tiếng mới có thể vào hết.

Trên màn hình lớn tại sân khấu, đang phát đi phát lại ca khúc của trường tư lập Gia Ninh. Trong hội trường lớn nhao nhao ồn ào, mấy thầy cô đang cố duy trì trật tự, nhưng chẳng hề có chút hiệu quả, cuối cùng đành dứt khoát từ bỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Học sinh đều vô cùng hưng phấn.

Kỳ thực không câu nệ là hoạt động gì, chỉ cần không cần ngồi trong phòng học nghe giảng, làm bài thi, bài tập, thì bọn họ chơi gì cũng vui, mọi người đều vô cùng phấn khởi.

Mộng Ca nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng tìm được vị trí mà bạn gái của cậu ta ngồi, vẻ mặt hạnh phúc nói, “Không phải chỉ ngồi ngốc ở đây nửa tiếng đồng hồ thôi sao, ông đây chịu được nỗi uất ức này!”

Lý Hoa lấy điện thoại ra, kéo người, “Các anh em, làm một ván không?”

Sở Dụ cho rằng là chơi game, trong lòng nghĩ thầm bản thân mình đã rất lâu rồi không chạm tới, còn có chút vướng bận, “Nào, nào, nào, tôi gia nhập!”

Chời đủ năm người rồi, Lý Hoa lật điện thoại lên, “Tới đây, tôi mở màn!”

Nhìn rõ hình ảnh màn hình, Mộng Ca mắng một câu thô tục, “Đậu má, tại sao lại là cờ caro?”

“Đạo lớn là giản dị nhất, khéo léo mà như vụng về, cờ caro, đó chính là tinh hoa cô đọng lại, tinh túy của kỳ nghệ!”

Lý Hoa thúc giục, “Mọi người tự mình nói muốn tham gia mà, không được nuốt lời!”

Mộng Ca cào cào gáy, “Được rồi, được rồi, cờ caro thì cờ caro, dù sao đều giết thời gian, chơi cái gì đều là chơi.”

Tải app xong, Lý Hoa kéo người vào phòng, Sở Dụ xung phong nhận việc, là người đầu tiên ra sân.

Chương Nguyệt Sơn lo lắng, “Giáo hoa, cậu biết chơi không? Gần đây Lý Hoa ngày ngày luyện trong phòng ngủ, có lẽ là rất giỏi.”

Sở Dụ nói thật, “Tôi không biết chơi mấy, tôi chỉ biết quy tắc năm quân cờ xếp thành hàng thôi.”

Cậu túm lấy cánh tay của Lục Thời ngồi bên cạnh, kiêu ngạo nói, “Nhưng mà tôi có vũ khí bí mật!”

Mộng Ca cười lớn, “Đậu, giáo hoa, cậu làm thế coi như gian lận! Đây quả thực là vũ khí hạt nhân!”

Chương Nguyệt Sơn cũng bị chọc cười, “Đâu phải là vũ khí bí mật, rõ ràng là ông lớn mà nhân vật chính trong tiểu thuyết tùy ý mang theo!”

Sở Dụ giả vờ như xắn tay áo, “Nào, nào, nào, hôm nay tôi sẽ đánh bạn ngồi bàn trước hoa rơi nước chảy!”

Nói xong, Sở Dụ dựa về sau, nhỏ giọng mang theo chờ mong, “Có thể hoa rơi nước chảy không?”

Tay Lục Thời khẽ vỗ vỗ eo Sở Dụ ở nơi mà người khác không nhìn thấy, “Được, có thể.”

Sở Dụ chính là một hố đen đánh cờ dở tệ tiêu chuẩn, nhưng nghe xong câu này, cậu sinh ra hào khí ngút trời bản thân mình nâng tay có thể nghiền áp đối phương toàn trận, “Chiến thôi!”

Bắt đầu, Sở Dụ chọn trắng, sau đó vô cùng tùy ý đặt quân cờ đầu tiên.

Lục Thời không nói gì, Sở Dụ vui vẻ muốn đặt đâu thì đặt đó, cho tới khi bị Lý Hoa chặn không ít cờ, Lục Thời mới mở miệng, “Đặt ở đây.”

Sở Dụ chẳng hề nghĩ ngợi, trực tiếp đặt cờ theo lời Lục Thời.

Cứ tiếp tục như thế, Mộng Ca nhìn thấy trận cờ, “Tôi không hiểu rốt cuộc Lục Thần muốn làm gì?”

Chương Nguyệt Sơn bị Lý Hoa khai sáng một khoảng thời gian, có thể xem hiểu một chút, “Lục Thần đang dùng một quân cờ chơi nước đôi. Dùng quân cờ trắng lợi dụng quy tắc cấm thủ, thông qua một nước cờ, có thể làm cho quân đen rơi vào hai hoàn cảnh khó khăn. Theo tình huống này, Lý Hoa sẽ không có cách nào phòng thủ hai bên nữa.”

“Bạn học Sở Dụ đúng là chơi cờ dở. Dưới tình huống nửa giang sơn sắp mất mà bạn học Lục Thời lập tức có thể lật lại thế cục, bạn học Lý Hoa nhất định phải cẩn thận chút!”

“Thì ra là như thế!”

Mộng Ca đột nhiên tỉnh táo lại, “Lão Diệp? Không phải, thầy Diệp, sao thầy lại ở đây?”

Thầy Diệp mang theo bình giữ nhiệt, thong thả khoan thai, “Chỉ cho phép các em nghỉ tết, không cho thầy vui vẻ cùng sao?”

Mộng Ca vô cùng sợ hãi thầy Diệp sẽ nói cả nửa tiếng đồng hồ, vội vàng nói, “Đương nhiên không phải! Em tuyệt đối không có ý này!”

Rất nhanh, kết thúc ván cờ, Lý Hoa cảm khái, “Tôi sắp nhìn thấu được nước cờ của Lục Thần, kết quả giáo hoa lại xuống mấy nước cờ dở! Giáo hoa, tôi có lí do nghi ngờ cậu cố ý quấy nhiễu suy nghĩ của tôi!”

Sở Dụ cực kỳ kiêu ngạo hất cằm, “Đoán xem!”

Phương Tử Kỳ kích động ngồi xem bên cạnh, “Ván tiếp theo để tôi!”

Lúc này, điện thoại Lục Thời vang lên âm thanh nhắc nhở.

Sở Dụ nhớ kỹ âm thanh này, vội vàng nói, “Các cậu chơi đi, tôi và Lục Thời nhân dịp vẫn chưa diễn đi WC chút!”

Nói như vậy nhưng hai người căn bản không đi tới nhà vệ sinh.

Rời khỏi sự ồn áo náo động, Sở Dụ quen đường đi từ cửa sau hội trường ra ngoài.

Đón đầu chính là một luồng gió lạnh thổi tới, Sở Dụ rụt rụt cổ, nhanh chóng tìm một nơi chắn gió để đứng.

Lục Thời lấy điện thoại ra, chia một bên tai nghe cho Sở Dụ.

Sở Dụ sờ sờ túi quần áo, phát hiện miếng dán giữ nhiệt hôm nay mang theo đã dùng hết, Sở Dụ dứt khoát vươn tay vào trong túi áo khoác Lục Thời, đút cùng nhau.

Xung quanh gió lạnh thổi vù vù, giọng của Phương Vi Vân truyền từ ống nghe điện thoại tới.

Phương Vi Vân lại mất khống chế cảm xúc.

“Bác sĩ Tôn, con tiện nhân kia! Con tiện nhân kia nhất định phải chết!”

Nghe thấy câu này, trái tim Sở Dụ rung lên, theo bản năng nhìn Lục Thời. Nhì thấy lông mi Lục Thời rũ xuống, vẻ mặt không hề có chút giao động nào, cậu mới tiếp tục nghe.

“Ông biết không, cô ta có thai rồi, a, có thai rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng của Phương Vi Vân có chút kỳ quái, rất khẽ, nhưng lại đè nặng thù hận và điên cuồng, làm cho người ta nghe vào tai luôn cảm thấy sợ hãi.

Bác sĩ Tôn rõ ràng đã rất quen với trạng thái cảm xúc lên xuống thất thường của Phương Vi Vân, vô cùng bình tĩnh hỏi, “Bà Lục, đã xảy ra chuyện gì? Iris có thai rồi?”

Phương Vi Vân cười lạnh, sau đó nói, “Trừ cô ta ra thì còn ai vào đây nữa? Tôi đã nói, làm sao cô ta có thể một lần lại một lần khiêu khích tôi, thì ra đã nắm được đàn ông trong tay, lừa gạt vòng vòng! Ông biết tại sao tôi chỉ có một đứa con không? Bởi vì mười bảy năm trước ông ta đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh! Ông ta tình nguyện đi thắt ống dẫn tinh! Cũng không muốn sinh một đứa con với tôi!”

Sở Dụ bị tin tức này làm kinh hãi.

Cậu thử lý giải rõ ràng.

Mười bảy năm trước, có lẽ là khi Lục Thời vừa mới sinh không lâu. Tại sao Lục Thiệu Chử lại đi làm thắt ống dẫn tinh? Nếu như nói vì ông ta yêu Giang Nguyệt Mạn, không phải Giang Nguyệt Mạn thì không thể, Sở Dụ cảm thấy, ý tưởng này căn bản không thể thành lập được.

Loại bỏ phỏng đoán này, vậy có thể là, Lục Thiệu Chử vì chuyện Phương Vi Vân giết người, trong lòng sinh ra ghê tởm, không muốn sinh con với Phương Vi Vân. Nhưng vì nguyên nhân hoặc quy định nào đó, ví dụ như phải làm ra vẻ vợ chồng hòa thuận với bên ngoài, lại không thể li hôn, cho nên mới trực tiếp làm phẫu thuật.

Lục Thời cũng đã từng nói, Lục Thiệu Chử thường xuyên thay tình nhân, từ trước tới giờ chưa từng lo lắng liệu có xuất hiện vấn đề con riêng hay không.

Rõ ràng bác sĩ Tôn cũng không nghĩ tới, tình huống lại như thế này, “Bà xác định là Iris mang thai, đúng là con của chồng bà?”

“Xác định, chính miệng ả tiện nhân Iris kia nói cho tôi, vì cô ta mà Lục Thiệu Chử lại làm phẫu thuật lần nữa, chỉ vì muốn sinh con với cô ta!”

Phương Vi Vân không biết lại nhớ tới điều gì, ngữ khí trở nên càng có tố chất thần kinh, “Con người Lục Thiệu Chử, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ tới mấy việc yêu đương! Khi ông ta còn trẻ đã như vậy rồi, vì cái gọi là tình yêu, ông ta……”

Ý thức được bản thân mình sẽ nói ra chuyện không nên nói, Phương Vi Vân ngừng lại, sau đó nói tiếp, “Iris nói chắc chắn đúng, chắc chắn là thế! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô ta đáng chết, cô ta đáng chết!”

Sở Dụ đột nhiên ngừng thở, quả nhiên, giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng nói chói tai của Phương Vi Vân, “Cô ta nên giống như người phụ nữ kia, chết ở đáy sông, làm nữ quỷ dưới cầu, vĩnh viễn không thể đầu thai!”

Bỗng dưng, ngón tay trong túi áo khoác của Sở Dụ bị Lục Thời nắm chặt lấy.

Sở Dụ cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.

Cậu nhớ lại, người mà Phương Vi Vân nói, có một trăm phần trăm là Giang Nguyệt Mạn.

Đáy sông, dưới cầu.

Điều này chỉ, Giang Nguyệt Mạn sau khi bị giết vào một đêm mưa lớn, bị vứt xuống dưới cầu. Hoặc là bị trói dưới một chân cầu nào đó, chết đuối dưới sông.

Nhưng Phương Vi Vân nói, vĩnh viễn không thể đầu thai là ý gì?

Tiếng trò chuyện trong điện thoại vẫn còn tiếp tục.

Phương Vi Vân không khắc chế cảm xúc oán độc nữa, nhưng bà ta phản ứng rất nhanh, lập tức nói một câu xóa đi dấu vết, “Con tiện nhân Iris kia, sẽ gặp báo ứng! Tình nhân mà nhà họ Trình nuôi ở bên ngoài, ban ngày vô duyên vô cớ lao cả người cả xe xuống sông! Ông xem, đó chính là báo ứng!”

Bác sĩ Tôn vô cùng có kinh nghiệm bắt đầu trấn an cảm xúc của Phương Vi Vân.

Một lúc sau, cuộc gọi kết thúc, Sở Dụ tháo tai nghe xuống.

Cậu nhìn Lục Thời, không nói gì.

Là Lục Thời mở miệng trước.

“Iris không mang thai, Lục Thiệu Chử cũng không làm phẫu thuật.”

Sở Dụ đoán, “Là cậu bảo Iris nói như vậy?”

“Cũng tương tự.”

Lục Thời vuốt ve ngón tay Sở Dụ, giọng nói dường như dính sương lạnh mùa đông, “Mục đích của cô ta rất lớn, cũng rất thông minh, biết làm thế nào đánh chính xác vào nhược điểm của Phương Vi Vân. Phương Vi Vân lại náo loạn với Lục Thiệu Chử một lần, Lục Thiệu Chử càng ngày càng ít về nhà.”

Sở Dụ nghe hiểu rõ ràng.

Chắc rằng bây giờ Phương Vi Vân đang lo ngay ngáy không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, sợ hãi thân phận “bà Lục” của mình sẽ bị thay thế, bị cướp đi. Càng hoảng hốt, càng sợ hãi, càng không thể suy nghĩ lý trí, càng dễ dàng lộ ra bí mật.

Lục Thời đi vững vàng từng bước một.

Anh giống như thợ săn đứng ở một nơi tối gần đó, cực kỳ kiên nhẫn.

Để Lục Thời tùy ý chơi đùa ngón tay cậu, Sở Dụ lại không nhịn được nói, “Nhưng mà, tôi nói là giả dụ.”

Cậu hơi mím môi, khó khăn nói, “Giả dụ như, chúng ta, chúng ta dùng mọi phương pháp, cũng không tìm được chứng cứ nào thì sao?”

Nếu như Giang Nguyệt Mạn bị Phương Vi Vân dìm chết dưới nước, vậy hôm nay sau mười mấy năm, rất có khả năng đã không còn tìm thấy xương cốt.

Mùi máu tươi bị bụi đất vùi lấp, thân thể bị nước sông chảy hòa tan, chẳng thể lưu lại chút dấu vết.

Trong bóng đêm, ánh mắt của Lục Thời phát sáng như đá quý.

Ngón tay của anh, khẽ chỉnh lại mái tóc rối của Sở Dụ, rất nghiêm túc.

“Tôi đã từng nghĩ tới. Thậm chí còn từng nghĩ rằng tất cả đều là phán đoán của tôi. Nhưng tôi không dễ dàng bỏ qua, có một phần vạn cũng không được, xương cốt của bà ấy còn chìm sâu dưới đáy sông lạnh lẽo, bị bùn đất vùi lấp. Tôi lại sống vẻ vang ở thế giới này, trong lòng không hề có gì vướng bận.”

Có tiếng nhạc từ hội trường truyền tới, nhẹ nhàng du đãng, nghe không rõ ràng.

Im lặng mấy giây, Sở Dụ ngẩng đầu đón gió, hôn lên đuôi mắt Lục Thời. Lại nắm chặt lấy tay Lục Thời, “Đi thôi anh Lục, hội diễn bên trong đã bắt đầu rồi.”

Kéo anh đi mấy bước, Sở Dụ xoay người lại, có vô số lời tới bên miệng, xoay chuyển mấy lần, sau cùng không thể thành câu.

Cuối cùng, Sở Dụ cười với Lục Thời nói, “Năm sau tất cả sẽ tốt hơn thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Số ký tự: 0