Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Ghen
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-04-04 00:40:45
Cố Giản làm sao địch lại sức của hắn được, cứ thế bị hắn kéo tay lôi xềnh xệch, nháy mắt đã đi được một đoạn, bỏ lại một đám người nghệch mặt ra.
"Này..."
Kiều Mạch đã choáng váng từ lúc Hạng Nghiêm xuất hiện lúc này vẫn chưa nói được nên lời hoàn chỉnh, biểu tình vừa khó xử vừa đáng thương hết nhìn bóng lưng của hai người phía xa lại nhìn Đào Bạch vẫn ở bên cạnh. Nói gì thì Đào Bạch trông cũng có vẻ là bạn bè của Cố Giản, chắc cũng biết ít nhiều đi.
Đào Bạch lại rất muốn nói hắn một chút cũng không biết gì hết, cho dù hắn đã đoán ra được nguyên nhân lại thấy khó tin quá thể.
"Này bạn gái, cậu cũng thấy rồi đấy."
Đào Bạch nhìn Kiều Mạch, trong lòng loạn chuyển một chút, lại nói: "Nếu cậu vẫn còn muốn số điện thoại của Cố Giản thì tôi có thể cho. Cậu muốn không?"
"..."
...
Hạng Nghiêm đã kéo Cố Giản gần về tới cổng ký túc xá không hề hay biết bản thân dù đã nửa đường làm giặc cướp rồi mà vẫn để cho Omega kia lấy được số điện thoại của Cố Giản.
"Này! Cậu bị cái gì vậy?"
Cố Giản bị lôi kéo nãy giờ rốt cuộc có cơ hội giãy giụa ra, bực bội không chịu được nhìn hắn gặng hỏi.
Hạng Nghiêm âm u nhìn cậu một hồi lâu. Đến khi Cố Giản dưới ánh mắt của hắn đều cảm thấy cái nắng trên đầu nặng nề đến mức khó thở mới nghe hắn nói: "Một là anh theo tôi lên lầu, hai là tôi vác anh lên lầu. Anh chọn đi."
"..."
Mẹ! Đây là cái thói ngang tàng gì chứ!!
Vác vác! Cậu nghiện vác người rồi hả!?
Cố Giản tức xịt khói.
Lúc này là thời gian sinh viên ra vào ký túc xá không ngừng, đi ra có, đi vô có, Cố Giản đã có thể cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang đặt trên người họ mỗi khi đi ngang qua. Nếu để cho tên gấu tó này vác cậu đi, mặt mũi của cậu sẽ vứt hết.
Mà cậu vô cùng rõ ràng tên gấu tó này có thể vác nổi cậu tới tận tầng bốn!!!
"."
Dưới sự cường hãn của Enigma cộng thêm thái độ cường hào ác bá của hắn, Cố Giản xị mặt giậm chân theo hắn lên lầu trong "hòa bình".
Trong lòng Cố Giản nghĩ, đợi về đến phòng cậu nhất định sẽ battle với hắn ngay và luôn. Tên gấu tó này ỷ mình bự...
"Ưm ưm!"
Ý nghĩ muốn battle còn chưa kịp bay đi mất, Cố Giản vô thức trợn to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của người trước mặt mà nhất thời quên cả phản ứng.
"Hức ư..."
Đợi cậu hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì khớp hàm đã bị chế trụ, bị ép buộc ngửa mặt lên há miệng mặc cho đầu lưỡi của hắn luồn vào không ngừng xâm chiếm. Động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh bạo đến mức chỉ mới một chút đầu lưỡi và khoang miệng của cậu đều đã tê dại, không thể giữ được nước bọt... Mọi cảm xúc của cậu đều tập trung tại đó, đầu óc đã chết máy không thể nghĩ được cái gì nữa.
Cậu bị hắn ấn trên cửa, một tay bị giữ lấy, một lại chẳng làm gì được bức tường thịt trước mặt, một hồi lại thành cật lực bám lấy vạt áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi...
Pheromone phập phồng trong phòng không khác gì nhau, một đậm một nhạt không ngừng tán ra khắp nơi.
Từ lúc quen nhau đến giờ, họ đã từng làm những chuyện còn thân mật hơn nhưng đây lại là nụ hôn đầu tiên.
Thời điểm Cố Giản chợt nghĩ có khi mình sẽ chết trong nụ hôn này luôn không thì nó lại bỗng nhiên thay đổi. Từ bá đạo như gió bão trở nên chậm rãi, dịu dàng, ôn nhu...
"Ưm a..."
Cố Giản cảm thấy đầu óc mình thiếu oxi trầm trọng, cho nên vẫn luôn choáng váng như thể đang đạp trên mây.
Răng môi cậu không ngừng bị đầu lưỡi vừa nóng vừa lớn kia quét qua quét lại, từ mất cảm giác đến ngứa ngấy không chịu được đi chống trả lại. Sau đó...
Không có sau đó.
Cậu cảm thấy mình trượt xuống, rồi lại được một cánh tay giữ lấy, dán chặt vào một thân hình nóng đến bỏng da.
Đó nào phải thân thể của con người, đó là một bếp lửa. Mỗi phút mỗi giây cậu dán lên đó là không ngừng bị thiêu đốt.
Có khoảnh khắc vô tình nhìn vào mắt tên gấu tó kia, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩa rất hoang đường lại không khó chấp nhận: Hắn ghen.
Vô lý chưa?
Mắc gì ghen chứ? Họ còn chưa tới mức để ghen vì đối phương.
Nhưng đến lúc tỉnh táo lại, Cố Giản giống như lại hiểu được. Đó có thể là bản năng chiếm hữu của hắn quấy phá rồi.
Mười phút sau.
Cố Giản mơ màng nhìn trần nhà, tự nhiên cảm thấy cảnh này hơi quen.
À, không phải cách đây mấy tiếng cũng là cậu nằm thẳng băng trên giường, còn tên kia thì đang xả nước ào ào trong phòng tắm ư.
Lại nói, trước đó tên kia ấn cậu lên cửa hôn đến không thở nổi, Cố Giản có cảm giác không dịch được một đầu ngón tay thì bị tên gấu tó kia mang vào phòng tắm cực kỳ cẩn thận dội hết mồ hôi từ người hắn bám sang cho cậu. Sau đó hắn nắm cậu ra ngoài rồi bản thân tiếp tục tự xử lý cho mình... Nói ra cũng kỳ, đã bị hắn tự tay tắm rửa qua một lần, lần này cậu tự nhiên như ruồi chấp nhận hết.
Người ta nói không sai nhỉ, thói quen hoan lạc là được dưỡng mà ra.
Hắn vậy mà ghen... Vì cậu cho người khác số điện thoại hay vì cậu trò chuyện với Omega...
Cái sau thì không được có lý cho lắm, cái trước cũng không! Mẹ nó, cậu cũng là Omega, ghen cái tó!
"Này!"
Cộc cộc cộc!
Cố Giản không kịp suy nghĩ đã ngồi bật dậy đi gõ cửa phòng tắm như thể muốn đem ván cửa lột xuống luôn.
...
P/s: Để cho nó tắm cái đã con.
"Này..."
Kiều Mạch đã choáng váng từ lúc Hạng Nghiêm xuất hiện lúc này vẫn chưa nói được nên lời hoàn chỉnh, biểu tình vừa khó xử vừa đáng thương hết nhìn bóng lưng của hai người phía xa lại nhìn Đào Bạch vẫn ở bên cạnh. Nói gì thì Đào Bạch trông cũng có vẻ là bạn bè của Cố Giản, chắc cũng biết ít nhiều đi.
Đào Bạch lại rất muốn nói hắn một chút cũng không biết gì hết, cho dù hắn đã đoán ra được nguyên nhân lại thấy khó tin quá thể.
"Này bạn gái, cậu cũng thấy rồi đấy."
Đào Bạch nhìn Kiều Mạch, trong lòng loạn chuyển một chút, lại nói: "Nếu cậu vẫn còn muốn số điện thoại của Cố Giản thì tôi có thể cho. Cậu muốn không?"
"..."
...
Hạng Nghiêm đã kéo Cố Giản gần về tới cổng ký túc xá không hề hay biết bản thân dù đã nửa đường làm giặc cướp rồi mà vẫn để cho Omega kia lấy được số điện thoại của Cố Giản.
"Này! Cậu bị cái gì vậy?"
Cố Giản bị lôi kéo nãy giờ rốt cuộc có cơ hội giãy giụa ra, bực bội không chịu được nhìn hắn gặng hỏi.
Hạng Nghiêm âm u nhìn cậu một hồi lâu. Đến khi Cố Giản dưới ánh mắt của hắn đều cảm thấy cái nắng trên đầu nặng nề đến mức khó thở mới nghe hắn nói: "Một là anh theo tôi lên lầu, hai là tôi vác anh lên lầu. Anh chọn đi."
"..."
Mẹ! Đây là cái thói ngang tàng gì chứ!!
Vác vác! Cậu nghiện vác người rồi hả!?
Cố Giản tức xịt khói.
Lúc này là thời gian sinh viên ra vào ký túc xá không ngừng, đi ra có, đi vô có, Cố Giản đã có thể cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang đặt trên người họ mỗi khi đi ngang qua. Nếu để cho tên gấu tó này vác cậu đi, mặt mũi của cậu sẽ vứt hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cậu vô cùng rõ ràng tên gấu tó này có thể vác nổi cậu tới tận tầng bốn!!!
"."
Dưới sự cường hãn của Enigma cộng thêm thái độ cường hào ác bá của hắn, Cố Giản xị mặt giậm chân theo hắn lên lầu trong "hòa bình".
Trong lòng Cố Giản nghĩ, đợi về đến phòng cậu nhất định sẽ battle với hắn ngay và luôn. Tên gấu tó này ỷ mình bự...
"Ưm ưm!"
Ý nghĩ muốn battle còn chưa kịp bay đi mất, Cố Giản vô thức trợn to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của người trước mặt mà nhất thời quên cả phản ứng.
"Hức ư..."
Đợi cậu hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì khớp hàm đã bị chế trụ, bị ép buộc ngửa mặt lên há miệng mặc cho đầu lưỡi của hắn luồn vào không ngừng xâm chiếm. Động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh bạo đến mức chỉ mới một chút đầu lưỡi và khoang miệng của cậu đều đã tê dại, không thể giữ được nước bọt... Mọi cảm xúc của cậu đều tập trung tại đó, đầu óc đã chết máy không thể nghĩ được cái gì nữa.
Cậu bị hắn ấn trên cửa, một tay bị giữ lấy, một lại chẳng làm gì được bức tường thịt trước mặt, một hồi lại thành cật lực bám lấy vạt áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi...
Pheromone phập phồng trong phòng không khác gì nhau, một đậm một nhạt không ngừng tán ra khắp nơi.
Từ lúc quen nhau đến giờ, họ đã từng làm những chuyện còn thân mật hơn nhưng đây lại là nụ hôn đầu tiên.
Thời điểm Cố Giản chợt nghĩ có khi mình sẽ chết trong nụ hôn này luôn không thì nó lại bỗng nhiên thay đổi. Từ bá đạo như gió bão trở nên chậm rãi, dịu dàng, ôn nhu...
"Ưm a..."
Cố Giản cảm thấy đầu óc mình thiếu oxi trầm trọng, cho nên vẫn luôn choáng váng như thể đang đạp trên mây.
Răng môi cậu không ngừng bị đầu lưỡi vừa nóng vừa lớn kia quét qua quét lại, từ mất cảm giác đến ngứa ngấy không chịu được đi chống trả lại. Sau đó...
Không có sau đó.
Cậu cảm thấy mình trượt xuống, rồi lại được một cánh tay giữ lấy, dán chặt vào một thân hình nóng đến bỏng da.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó nào phải thân thể của con người, đó là một bếp lửa. Mỗi phút mỗi giây cậu dán lên đó là không ngừng bị thiêu đốt.
Có khoảnh khắc vô tình nhìn vào mắt tên gấu tó kia, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩa rất hoang đường lại không khó chấp nhận: Hắn ghen.
Vô lý chưa?
Mắc gì ghen chứ? Họ còn chưa tới mức để ghen vì đối phương.
Nhưng đến lúc tỉnh táo lại, Cố Giản giống như lại hiểu được. Đó có thể là bản năng chiếm hữu của hắn quấy phá rồi.
Mười phút sau.
Cố Giản mơ màng nhìn trần nhà, tự nhiên cảm thấy cảnh này hơi quen.
À, không phải cách đây mấy tiếng cũng là cậu nằm thẳng băng trên giường, còn tên kia thì đang xả nước ào ào trong phòng tắm ư.
Lại nói, trước đó tên kia ấn cậu lên cửa hôn đến không thở nổi, Cố Giản có cảm giác không dịch được một đầu ngón tay thì bị tên gấu tó kia mang vào phòng tắm cực kỳ cẩn thận dội hết mồ hôi từ người hắn bám sang cho cậu. Sau đó hắn nắm cậu ra ngoài rồi bản thân tiếp tục tự xử lý cho mình... Nói ra cũng kỳ, đã bị hắn tự tay tắm rửa qua một lần, lần này cậu tự nhiên như ruồi chấp nhận hết.
Người ta nói không sai nhỉ, thói quen hoan lạc là được dưỡng mà ra.
Hắn vậy mà ghen... Vì cậu cho người khác số điện thoại hay vì cậu trò chuyện với Omega...
Cái sau thì không được có lý cho lắm, cái trước cũng không! Mẹ nó, cậu cũng là Omega, ghen cái tó!
"Này!"
Cộc cộc cộc!
Cố Giản không kịp suy nghĩ đã ngồi bật dậy đi gõ cửa phòng tắm như thể muốn đem ván cửa lột xuống luôn.
...
P/s: Để cho nó tắm cái đã con.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro