Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Ở trỏng rất lâu
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-04-04 00:40:45
Đan xen với tiếng nước xả rào rào từ vòi hoa sen là tiếng lách nhách được ẩn giấu dưới đáy của sự tận cùng nhưng lần nào cũng chuẩn xác rơi vào trong tai hai người trong phòng.
Rõ ràng Hạng Nghiêm không có tắm nhưng lại cảm giác toàn thân đều đã ướt. Đầu hắn cũng đầy mồ hôi vả ra như mưa.
Không biết từ lúc nào, quá trình rửa sạch trở nên biến chất.
Từ một ngón tay cẩn thận đào móc trở thành hai cánh tay như hai gọng kiềm ép chặt chủ nhân của cặp mông kia vào trong lòng, hai bàn tay cùng nắm lấy hai cánh mông, bốn ngón tay ra sức mở rộng cái miệng nhỏ đang phun ào ào toàn là mật ngọt và mùi hoa cam thảo quyến rũ chết người.
“Ư ha ha... Ức... Không cần a~... Không, căng lắm~!”
Xen giữa âm thanh chết người kia là tiếng thở hồng hộc như trâu, mỗi lần đều giống như muốn đem lồng ngực chèn ép bể nát.
Từ ngồi chòm hỏm Hạng Nghiêm đã ngồi bệt trên sàn nhà ướt đẫm trong phòng vệ sinh từ lúc nào. Lưng hắn tựa vào tường, hai chân vẫn banh rộng, khiến cho người ngồi bên trên không thể khép chân lại được, lại thành có lợi cho hắn chọt khuấy cái miệng kia.
Nó đã nở thành một đóa hoa ở nơi hắn không thấy, mềm mại tươi đẹp đủ sức để chứa đựng thứ nên chứa đựng.
Nhưng mặc cho hắn cảm thấy cậu em sắp nổ tung thành từng mảnh nhỏ trong đũng quần, từ đầu chí cuối vẫn không có ý định giải phóng nó.
Người trong ngực hắn giống như đã không còn tỉnh táo. Hơi thở phả bên hỏm cổ hắn nóng như lửa, tràn ngập ám muội trêu chọc cổ và tai hắn, lâu lâu còn vô tình dán đôi môi đang vô lực hé mở kia lên da hắn, miệng nói những lời chỉ cần tỉnh táo lại là sẽ thẹn đến bốc cháy. Đã quên mất phản kháng rồi.
Vài lời kia chẳng khác nào những câu ve vãn mang đậm hương vị tình dục khiêu khích hắn mà thôi.
Nhưng đó không phải lý do để hắn phóng túng bản thân.
Ít nhất lúc này không phải.
Năm phút sau...
Cố Giản toàn thân bị lột trụi vì quần áo đã ướt không thể mặc, được người vớt ra khỏi phòng tắm. Người bế cậu trông còn chật vật hơn cả cậu. Quần áo chỗ ướt chỗ không, hằn lên những dấu vết thẫm màu khiến người nghĩ lan man. Đũng quần còn phồng to lên như có thể phá tan mấy tầng lớp vải mà nhảy ra ngoài, dáng vẻ vô cùng khủng bố khiến người không dám nhìn thẳng.
Vậy mà so với lúc ở trong nhà vệ sinh, mặt hắn chỉ đầy đè nén chứ không có cảm giác không kham nổi.
Thản nhiên đem cậu đặt trên giường xong hắn mới trở lại trong phòng tắm.
Sau đó... Ở trỏng rất lâu.
Cố Giản ở bên ngoài lỗ tai sắp bốc khói khi âm thanh kia cứ lởn vởn bên tai.
Sao cậu lại không biết nhà vệ sinh trong ký túc xá của trường cách âm lại kém như vậy kia chứ.
Có lẽ do mất sức, Cố Giản nằm thẳng đơ trên giường cho đến khi cửa phòng tắm cạch một cái mở ra chừng nửa tiếng sau đó.
Như một phản xạ có điều kiện, Cố Giản quay đầu nhìn về hướng đó, rồi không chút bất ngờ chạm mắt với con gấu lớn kia.
Bên trong ánh mắt của Hạng Nghiêm có chút ánh sáng kỳ lạ chợt lóe Cố Giản không hiểu được. Nhưng cậu vẫn gian nan dời mắt đi, không nhìn thân hình không mặc quần áo không biết xấu hổ của tên nhóc kia nữa. Mặc dù có thể không cần gọi hắn là thằng nhóc, nhưng hắn chính là một thằng nhóc a. Một thằng nhóc thúi mười tám tuổi hại cậu lúng túng, hoang mang không biết nên làm gì bây giờ.
Cậu không biết, Hạng Nghiêm đã nghĩ lúc hắn ở trong phòng tắm cậu sẽ tranh thủ bỏ chạy lấy người. Cho dù trên người cậu chẳng còn mảnh vải.
Nhìn thấy cậu còn ở đây, hắn khó hiểu vừa lòng.
Tự nhiên như đang ở nhà... Đùa, đây chính là phòng của hắn, Hạng Nghiêm thản nhiên tòng ngòng đi qua đi lại, đến tủ quần áo lấy một cái quần tứ giác size XXXL mặc vào trước mặt cậu.
Không hiểu vì sao, Cố Giản cảm thấy mặc rồi so với không mặc khó hiểu càng khiến cho người ta không chịu nổi hơn.
Mãi đến khi Hạng Nghiêm mặc thêm một cái quần đùi dài tới đầu gối cùng một cái áo thun. Dáng vẻ chỉnh chỉnh tề tề đó mới không khiến cho Cố Giản né tránh không dám nhìn thẳng nữa.
Sau đó đối phương cũng lục tung tủ quần áo của mình lên, tìm cho cậu một bộ đồ cậu có thể mặc vừa đưa cho cậu thay vào.
Cố Giản nhìn đồ trên tay hắn, thật ra không có lúng túng như trước đó, dù có chút khó khăn nhưng vẫn thản nhiên ngồi dậy, ở trước mặt hắn chồng từ cái một vào người.
Mặc dù lớn hơn cậu một tới hai size nhưng Cố Giản mặc vào cũng không tính là rộng. Chủ yếu là do Hạng Nghiêm không đô con lắm, chỉ cao hơn cậu, miễn cưỡng xem như mặc vừa.
...
P/s: Thông báo, mười chương đầu mỗi chương đạt 70like cho bão 7 chương.
Rõ ràng Hạng Nghiêm không có tắm nhưng lại cảm giác toàn thân đều đã ướt. Đầu hắn cũng đầy mồ hôi vả ra như mưa.
Không biết từ lúc nào, quá trình rửa sạch trở nên biến chất.
Từ một ngón tay cẩn thận đào móc trở thành hai cánh tay như hai gọng kiềm ép chặt chủ nhân của cặp mông kia vào trong lòng, hai bàn tay cùng nắm lấy hai cánh mông, bốn ngón tay ra sức mở rộng cái miệng nhỏ đang phun ào ào toàn là mật ngọt và mùi hoa cam thảo quyến rũ chết người.
“Ư ha ha... Ức... Không cần a~... Không, căng lắm~!”
Xen giữa âm thanh chết người kia là tiếng thở hồng hộc như trâu, mỗi lần đều giống như muốn đem lồng ngực chèn ép bể nát.
Từ ngồi chòm hỏm Hạng Nghiêm đã ngồi bệt trên sàn nhà ướt đẫm trong phòng vệ sinh từ lúc nào. Lưng hắn tựa vào tường, hai chân vẫn banh rộng, khiến cho người ngồi bên trên không thể khép chân lại được, lại thành có lợi cho hắn chọt khuấy cái miệng kia.
Nó đã nở thành một đóa hoa ở nơi hắn không thấy, mềm mại tươi đẹp đủ sức để chứa đựng thứ nên chứa đựng.
Nhưng mặc cho hắn cảm thấy cậu em sắp nổ tung thành từng mảnh nhỏ trong đũng quần, từ đầu chí cuối vẫn không có ý định giải phóng nó.
Người trong ngực hắn giống như đã không còn tỉnh táo. Hơi thở phả bên hỏm cổ hắn nóng như lửa, tràn ngập ám muội trêu chọc cổ và tai hắn, lâu lâu còn vô tình dán đôi môi đang vô lực hé mở kia lên da hắn, miệng nói những lời chỉ cần tỉnh táo lại là sẽ thẹn đến bốc cháy. Đã quên mất phản kháng rồi.
Vài lời kia chẳng khác nào những câu ve vãn mang đậm hương vị tình dục khiêu khích hắn mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đó không phải lý do để hắn phóng túng bản thân.
Ít nhất lúc này không phải.
Năm phút sau...
Cố Giản toàn thân bị lột trụi vì quần áo đã ướt không thể mặc, được người vớt ra khỏi phòng tắm. Người bế cậu trông còn chật vật hơn cả cậu. Quần áo chỗ ướt chỗ không, hằn lên những dấu vết thẫm màu khiến người nghĩ lan man. Đũng quần còn phồng to lên như có thể phá tan mấy tầng lớp vải mà nhảy ra ngoài, dáng vẻ vô cùng khủng bố khiến người không dám nhìn thẳng.
Vậy mà so với lúc ở trong nhà vệ sinh, mặt hắn chỉ đầy đè nén chứ không có cảm giác không kham nổi.
Thản nhiên đem cậu đặt trên giường xong hắn mới trở lại trong phòng tắm.
Sau đó... Ở trỏng rất lâu.
Cố Giản ở bên ngoài lỗ tai sắp bốc khói khi âm thanh kia cứ lởn vởn bên tai.
Sao cậu lại không biết nhà vệ sinh trong ký túc xá của trường cách âm lại kém như vậy kia chứ.
Có lẽ do mất sức, Cố Giản nằm thẳng đơ trên giường cho đến khi cửa phòng tắm cạch một cái mở ra chừng nửa tiếng sau đó.
Như một phản xạ có điều kiện, Cố Giản quay đầu nhìn về hướng đó, rồi không chút bất ngờ chạm mắt với con gấu lớn kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong ánh mắt của Hạng Nghiêm có chút ánh sáng kỳ lạ chợt lóe Cố Giản không hiểu được. Nhưng cậu vẫn gian nan dời mắt đi, không nhìn thân hình không mặc quần áo không biết xấu hổ của tên nhóc kia nữa. Mặc dù có thể không cần gọi hắn là thằng nhóc, nhưng hắn chính là một thằng nhóc a. Một thằng nhóc thúi mười tám tuổi hại cậu lúng túng, hoang mang không biết nên làm gì bây giờ.
Cậu không biết, Hạng Nghiêm đã nghĩ lúc hắn ở trong phòng tắm cậu sẽ tranh thủ bỏ chạy lấy người. Cho dù trên người cậu chẳng còn mảnh vải.
Nhìn thấy cậu còn ở đây, hắn khó hiểu vừa lòng.
Tự nhiên như đang ở nhà... Đùa, đây chính là phòng của hắn, Hạng Nghiêm thản nhiên tòng ngòng đi qua đi lại, đến tủ quần áo lấy một cái quần tứ giác size XXXL mặc vào trước mặt cậu.
Không hiểu vì sao, Cố Giản cảm thấy mặc rồi so với không mặc khó hiểu càng khiến cho người ta không chịu nổi hơn.
Mãi đến khi Hạng Nghiêm mặc thêm một cái quần đùi dài tới đầu gối cùng một cái áo thun. Dáng vẻ chỉnh chỉnh tề tề đó mới không khiến cho Cố Giản né tránh không dám nhìn thẳng nữa.
Sau đó đối phương cũng lục tung tủ quần áo của mình lên, tìm cho cậu một bộ đồ cậu có thể mặc vừa đưa cho cậu thay vào.
Cố Giản nhìn đồ trên tay hắn, thật ra không có lúng túng như trước đó, dù có chút khó khăn nhưng vẫn thản nhiên ngồi dậy, ở trước mặt hắn chồng từ cái một vào người.
Mặc dù lớn hơn cậu một tới hai size nhưng Cố Giản mặc vào cũng không tính là rộng. Chủ yếu là do Hạng Nghiêm không đô con lắm, chỉ cao hơn cậu, miễn cưỡng xem như mặc vừa.
...
P/s: Thông báo, mười chương đầu mỗi chương đạt 70like cho bão 7 chương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro