Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Xã hội nào chẳng có một hai tên gay
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-04-04 00:40:45
"Cậu đùa tôi đấy à?"
Hứa Văn từ trong đống hỗn loạn xông ra, trố mắt nhìn Hạng Nghiêm.
Hạng Nghiêm nhìn hắn kiểu, tôi đâu có thấy cậu nghĩ như vậy.
"Khụ!"
Hứa Văn bị ánh mắt của hắn làm chột dạ, tằng hắng một tiếng, lấy lại trang nghiêm nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Hạng Nghiêm quay đi ngay lập tức, không chút nào để ý tiếp tục đu xà ngang giữa cái nắng chang chát.
Nắng nóng ánh lên làn da trơn trượt vì mồ hôi của hắn một lớp dầu bóng loáng, ở trên thân hình đồ sộ kia lại thành phủ lên một lớp mị lực hấp dẫn. Cũng may lúc này xung quanh không có chúng Omega mềm mại mê trai, nếu không Hạng Nghiêm đã được lọt vào mắt xanh của mấy cô cậu rồi.
Hứa Văn nhìn thái độ của hắn mà tức cười, không nhịn được nói xổng: "Tôi thì thế nào cũng được hết, thời đại nào mà chẳng có vài tên gay*."
*Ở đây là thế giới abo nên AA yêu nhau không khác gì gay của thế giới thường cả nhé.
"Nhưng cậu thì khác."
Hạng Nghiêm không có ý kiến. Hắn chẳng thấy mình khác chỗ nào.
Nói ra thì trước khi biết Cố Giản, bởi vì tình trạng của mình mà Hạng Nghiêm không chú ý gì đến đám Omega xung quanh mình hết. Cho nên hắn cũng không biết so với A thì O có tốt hơn không.
Hiện tại lại càng không muốn nghĩ tới. Muốn nghĩ thì ở nhà có một người kìa, tha hồ nghĩ.
Ở đó còn vừa A vừa O, hiếm lắm đấy.
Nếu Cố Giản mà biết hắn nghĩ như vậy kiểu gì cũng đập bể đầu tó của hắn nữa. Hạng Nghiêm ngẫm đến đây thì vô thức bật cười một cái.
Hứa Văn ngớ ngẩn: "Cậu cười cái đếch gì thế?"
Đang nói chuyện nghiêm túc mà cười cười cái quần. Còn cười cái kiểu rù quyến nữa. Cho ai xem.
"Tôi khác chỗ nào?"
Hạng Nghiêm không để ý hắn, thản nhiên hỏi.
"Cậu còn hỏi."
Hứa Văn trợn mắt nhìn hắn: "Trước nay tôi có thấy cậu có sở thích đặc biệt đó đâu."
"Ồ."
Hạng Nghiêm nhìn hắn, cảm thán một tiếng rất chọc người ngứa gan.
"Thái độ của cậu là ý gì hả???"
Quả nhiên Hứa Văn có tật giật mình lập tức sừng sộ lên.
Hạng Nghiêm kiểu, có ý gì đâu.
Hứa Văn tức đến bật cười, đồ gấu tó này!
Nếu không phải cùng mặc một cái quần thủng đáy lớn lên thì hắn sẽ lặt cái đầu tó này xuống!
Bữa nay còn dám khịa anh em.
Hứa Văn tức cười nói một câu không rõ mỉa mai hay thật lòng: "Tôi xem từ khi cậu phân hóa thành công xong thì người cũng yêu đời hơn nhỉ."
Trào phúng! Nhất định là trào phúng.
Hạng Nghiêm không chấp hắn, lại "ừm" một tiếng.
Hứa Văn đờ ra.
Ừm là ý mịa gì.
Lúc này hắn rốt cuộc ý thức được gì mà thận trọng quan sát lại thằng bạn nối khố này. Ừm... Hình như có gì đó không giống trước đây. Cho nên nãy giờ Hạng Nghiêm là nói thật với hắn chứ không phải nói đùa à?
"Xem như vậy đi."
"!"
Vậy cái gì mà vậy??
Hứa Văn trố mắt nhìn hắn: "Ý cậu đừng nói là cậu thích A..."
"Không đúng! Chẳng lẽ cậu thích đàn anh kia!!?"
Chuyện quần gì đây?
"Không phải cậu bị anh ta đánh đến ngáo luôn rồi chứ?"
"..."
Hạng Nghiêm nghĩ nói nhiều như thế chẳng bằng tận mắt nhìn thấy. Thế là hắn không thèm để ý đến Hứa Văn nữa, hai ba cái đu xà ngang hoàn thành bài tập xong thì chào giáo viên của họ rồi giật lấy áo đang vắt trên cây xoay người đi thẳng.
Lúc đó Hứa Văn còn chưa nhận thức được hiện thực, đến khi nhìn thấy thằng bạn nối khố của mình có đôi có cặp với người ta hắn mới ngu cả người.
Còn lúc này Hạng Nghiêm sau khi kết thúc tiết học buổi sáng xong thì đi thẳng một mạch về ký túc xá.
Giữa cái nắng chang chát thân hình của hắn càng thêm cao lớn vĩ ngạn, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Lại thêm hormone Alpha tỏa đầy thân, làm một E, hắn có khả năng khống chế pheromone không dễ gì thoát ra ngoài cho dù vừa mới luyện tập đến một thân mồ hôi như mưa thì vẫn có rất nhiều nam nữ sinh O hay B quay lại nhìn hắn. Phải biết rằng mồ hôi, nước bọt... Điều là những thứ có nồng độ pheromone nhiều nhất. Cho dù họ chẳng rõ hắn có thể khống chế đến mức nào, liệu có thể ngửi được tí pheromone nào trên người hắn không thì họ vẫn muốn lại gần làm quen.
Đương lúc hắn muốn tăng nhanh bước chân muốn tránh qua những người này thì trong tầm mắt hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng.
Buổi sáng lúc cùng Đào Bạch đi ra ngoài đánh chìa khóa, vừa về đến trường Cố Giản đã bị đụng phải Kiều Mạch, cô bạn học hồi năm cao trung. Mặc dù trong ấn tượng cậu vẫn nhớ mặt cô nàng, mấy hôm trước còn đi họp lớp với nhau nhưng cậu cho rằng mình chẳng hề thân thiết đến mức khiến cô nàng lại gần bắt chuyện trong khi đang đi cùng người khác.
Đúng vậy, Kiều Mạch không phải sinh viên trường này, cô nàng cũng là theo bạn học ở đây mà đến, là để kiến thức quang cảnh nơi này hay vì cái gì khác chỉ có mình cô nàng biết.
"Cố Giản, thật trùng hợp!"
Kiều Mạch bắt gặp được Cố Giản thế này trong lòng quả thật rất vui, nụ cười bên môi cũng thật ngọt ngào.
...
P/s: Tình địch của anh Hạng xuất hiện.
Hứa Văn từ trong đống hỗn loạn xông ra, trố mắt nhìn Hạng Nghiêm.
Hạng Nghiêm nhìn hắn kiểu, tôi đâu có thấy cậu nghĩ như vậy.
"Khụ!"
Hứa Văn bị ánh mắt của hắn làm chột dạ, tằng hắng một tiếng, lấy lại trang nghiêm nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Hạng Nghiêm quay đi ngay lập tức, không chút nào để ý tiếp tục đu xà ngang giữa cái nắng chang chát.
Nắng nóng ánh lên làn da trơn trượt vì mồ hôi của hắn một lớp dầu bóng loáng, ở trên thân hình đồ sộ kia lại thành phủ lên một lớp mị lực hấp dẫn. Cũng may lúc này xung quanh không có chúng Omega mềm mại mê trai, nếu không Hạng Nghiêm đã được lọt vào mắt xanh của mấy cô cậu rồi.
Hứa Văn nhìn thái độ của hắn mà tức cười, không nhịn được nói xổng: "Tôi thì thế nào cũng được hết, thời đại nào mà chẳng có vài tên gay*."
*Ở đây là thế giới abo nên AA yêu nhau không khác gì gay của thế giới thường cả nhé.
"Nhưng cậu thì khác."
Hạng Nghiêm không có ý kiến. Hắn chẳng thấy mình khác chỗ nào.
Nói ra thì trước khi biết Cố Giản, bởi vì tình trạng của mình mà Hạng Nghiêm không chú ý gì đến đám Omega xung quanh mình hết. Cho nên hắn cũng không biết so với A thì O có tốt hơn không.
Hiện tại lại càng không muốn nghĩ tới. Muốn nghĩ thì ở nhà có một người kìa, tha hồ nghĩ.
Ở đó còn vừa A vừa O, hiếm lắm đấy.
Nếu Cố Giản mà biết hắn nghĩ như vậy kiểu gì cũng đập bể đầu tó của hắn nữa. Hạng Nghiêm ngẫm đến đây thì vô thức bật cười một cái.
Hứa Văn ngớ ngẩn: "Cậu cười cái đếch gì thế?"
Đang nói chuyện nghiêm túc mà cười cười cái quần. Còn cười cái kiểu rù quyến nữa. Cho ai xem.
"Tôi khác chỗ nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạng Nghiêm không để ý hắn, thản nhiên hỏi.
"Cậu còn hỏi."
Hứa Văn trợn mắt nhìn hắn: "Trước nay tôi có thấy cậu có sở thích đặc biệt đó đâu."
"Ồ."
Hạng Nghiêm nhìn hắn, cảm thán một tiếng rất chọc người ngứa gan.
"Thái độ của cậu là ý gì hả???"
Quả nhiên Hứa Văn có tật giật mình lập tức sừng sộ lên.
Hạng Nghiêm kiểu, có ý gì đâu.
Hứa Văn tức đến bật cười, đồ gấu tó này!
Nếu không phải cùng mặc một cái quần thủng đáy lớn lên thì hắn sẽ lặt cái đầu tó này xuống!
Bữa nay còn dám khịa anh em.
Hứa Văn tức cười nói một câu không rõ mỉa mai hay thật lòng: "Tôi xem từ khi cậu phân hóa thành công xong thì người cũng yêu đời hơn nhỉ."
Trào phúng! Nhất định là trào phúng.
Hạng Nghiêm không chấp hắn, lại "ừm" một tiếng.
Hứa Văn đờ ra.
Ừm là ý mịa gì.
Lúc này hắn rốt cuộc ý thức được gì mà thận trọng quan sát lại thằng bạn nối khố này. Ừm... Hình như có gì đó không giống trước đây. Cho nên nãy giờ Hạng Nghiêm là nói thật với hắn chứ không phải nói đùa à?
"Xem như vậy đi."
"!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy cái gì mà vậy??
Hứa Văn trố mắt nhìn hắn: "Ý cậu đừng nói là cậu thích A..."
"Không đúng! Chẳng lẽ cậu thích đàn anh kia!!?"
Chuyện quần gì đây?
"Không phải cậu bị anh ta đánh đến ngáo luôn rồi chứ?"
"..."
Hạng Nghiêm nghĩ nói nhiều như thế chẳng bằng tận mắt nhìn thấy. Thế là hắn không thèm để ý đến Hứa Văn nữa, hai ba cái đu xà ngang hoàn thành bài tập xong thì chào giáo viên của họ rồi giật lấy áo đang vắt trên cây xoay người đi thẳng.
Lúc đó Hứa Văn còn chưa nhận thức được hiện thực, đến khi nhìn thấy thằng bạn nối khố của mình có đôi có cặp với người ta hắn mới ngu cả người.
Còn lúc này Hạng Nghiêm sau khi kết thúc tiết học buổi sáng xong thì đi thẳng một mạch về ký túc xá.
Giữa cái nắng chang chát thân hình của hắn càng thêm cao lớn vĩ ngạn, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Lại thêm hormone Alpha tỏa đầy thân, làm một E, hắn có khả năng khống chế pheromone không dễ gì thoát ra ngoài cho dù vừa mới luyện tập đến một thân mồ hôi như mưa thì vẫn có rất nhiều nam nữ sinh O hay B quay lại nhìn hắn. Phải biết rằng mồ hôi, nước bọt... Điều là những thứ có nồng độ pheromone nhiều nhất. Cho dù họ chẳng rõ hắn có thể khống chế đến mức nào, liệu có thể ngửi được tí pheromone nào trên người hắn không thì họ vẫn muốn lại gần làm quen.
Đương lúc hắn muốn tăng nhanh bước chân muốn tránh qua những người này thì trong tầm mắt hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng.
Buổi sáng lúc cùng Đào Bạch đi ra ngoài đánh chìa khóa, vừa về đến trường Cố Giản đã bị đụng phải Kiều Mạch, cô bạn học hồi năm cao trung. Mặc dù trong ấn tượng cậu vẫn nhớ mặt cô nàng, mấy hôm trước còn đi họp lớp với nhau nhưng cậu cho rằng mình chẳng hề thân thiết đến mức khiến cô nàng lại gần bắt chuyện trong khi đang đi cùng người khác.
Đúng vậy, Kiều Mạch không phải sinh viên trường này, cô nàng cũng là theo bạn học ở đây mà đến, là để kiến thức quang cảnh nơi này hay vì cái gì khác chỉ có mình cô nàng biết.
"Cố Giản, thật trùng hợp!"
Kiều Mạch bắt gặp được Cố Giản thế này trong lòng quả thật rất vui, nụ cười bên môi cũng thật ngọt ngào.
...
P/s: Tình địch của anh Hạng xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro