Trở Lại Mạt Thế
2024-08-23 07:44:37
Còn có, người cảnh sát tên Phương Pháp chính là người mà cô đã gặp được trên đường chạy trốn. Trước đó, cô hoàn toàn không biết anh ta là ai, lúc đó, phản ứng của anh ta cũng là tuyệt đối không biết cô. Nhưng những vết sẹo lớn lớn bé bé trên người cô lại biến mất.
Cô bị tang thi cắn, lại hoàn toàn không có dấu hiệu bị biến đổi thành tang thi.
Nếu mọi thứ đều là giấc mơ, thì lời giải thích duy nhất là cô bị tâm thần phân liệt hoặc bị điên rồi.
Vô số câu hỏi được đặt ra trong tâm trí của Cố Ninh, nhưng cô không thể trả lời được.
Mẹ Cố lại nói: “Đúng rồi Ninh Ninh, mẹ đã gọi điện thông báo cho cậu mợ của con, họ hàng nhà mình, một số bạn bè của con nữa. Mọi người đều muốn tới đây thăm con. Mẹ bảo để hỏi ý kiến của con đã, con thấy sao?”
Cố Ninh nói: “Mẹ, con tạm thời không muốn gặp ai hết. Mẹ có thể bảo họ đừng đến được không?”
Mẹ Cố vội vàng nói: “Được được, mẹ đều nghe theo con. Mẹ sẽ bảo mọi người đừng đến, con cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”
Mẹ Cố vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Mẹ Cố liền sai ba Cố: “Anh, anh ra xem là ai tới.”
Ba Cố đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếp đến, một giọng nói từ bên ngoài cửa truyền vào trong: “Chú, dì, cháu nghe nói Ninh Ninh đã về, nên ghé qua thăm em ấy một chút.”
Nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, đầu Cố Ninh ong một tiếng, cả người có chút thẫn thờ.
“Gia Tử, Ninh Ninh nhà chú hiện tại không tiện…” Ba Cố vừa định cự tuyệt, liền nghe được Cố Ninh nói: “Ba, ba cứ để anh ấy vào đi.”
Ba Cố nghe vậy liền nghiêng người cho Gia Tử đi vào.
Đi vào là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, dịu dàng, lịch sự, đẹp trai. Là kiểu mà trước kia Cố Ninh thích, đúng vậy, là trước kia.
Mẹ Cố đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ nói: “Gia Tử, sao cháu lại đến đây?”
“Cháu nghe mọi người nói là Ninh Ninh đã trở lại. Vì vậy, cháu đến thăm em ấy.” Lục Gia Tử nói xong đặt giỏ hoa quả lên trên bàn, nhìn thấy Cố Ninh, nỗi lo lắng trong mắt biến thành ôn hòa: “Ninh Ninh, đã lâu không gặp. Em có khỏe không?”, vô cùng săn sóc, không hề nhắc đến việc cô mất tích.
Cố Ninh cười: “Em ổn, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Trả lời vừa lịch sự vừa xa cách.
Lục Gia Tử sửng sốt một chút, sau đó liền khôi phục nét mặt tự nhiên, nghĩ đến việc cô vừa về nhà, có chút hiểu rõ nói: “Anh thấy em có vẻ vẫn chưa khỏe hẳn, anh không làm phiền em nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì có thể gọi điện cho anh.”
Vẫn luôn là kiểu cư xử nhẹ nhàng, lịch sự khiến không ai có thể chỉ ra bất luận sai lầm nào.
Cố Ninh không có ý định tiễn anh ta, chỉ mỉm cười nói “Cảm ơn anh, em không tiễn.”
Lục Gia Tử nói: “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ba Cố liền tiễn Lục Gia Tử ra cửa.
Chờ cửa đóng lại, mẹ Cố không nhịn được nói: “Ninh Ninh, tại sao con lại lạnh lùng với Gia Tử như vậy, trước kia…”
“Mẹ.” Cố Ninh ngắt lời mẹ Cố: “Con hơi mệt, khi nào ăn cơm mẹ gọi con nhé.”
Mẹ Cố ngay lập tức bỏ Lục Gia Tử ra sau đầu, vội vàng nói: “Được được được, con nghỉ ngơi đi, tối mẹ sẽ gọi con.”
Chờ sau khi cửa phòng đóng lại, mẹ Cố chạy tới, hạ giọng nói với ba Cố: “Anh, anh có thấy Ninh Ninh khác với bình thường không? Anh xem, trước kia mỗi khi Gia Tử tới nhà, con bé liền hai mắt sáng bừng, miệng nói chuyện không ngừng. Nhưng hôm nay, con bé có vẻ rất lạnh lùng…”
Cô bị tang thi cắn, lại hoàn toàn không có dấu hiệu bị biến đổi thành tang thi.
Nếu mọi thứ đều là giấc mơ, thì lời giải thích duy nhất là cô bị tâm thần phân liệt hoặc bị điên rồi.
Vô số câu hỏi được đặt ra trong tâm trí của Cố Ninh, nhưng cô không thể trả lời được.
Mẹ Cố lại nói: “Đúng rồi Ninh Ninh, mẹ đã gọi điện thông báo cho cậu mợ của con, họ hàng nhà mình, một số bạn bè của con nữa. Mọi người đều muốn tới đây thăm con. Mẹ bảo để hỏi ý kiến của con đã, con thấy sao?”
Cố Ninh nói: “Mẹ, con tạm thời không muốn gặp ai hết. Mẹ có thể bảo họ đừng đến được không?”
Mẹ Cố vội vàng nói: “Được được, mẹ đều nghe theo con. Mẹ sẽ bảo mọi người đừng đến, con cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”
Mẹ Cố vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Mẹ Cố liền sai ba Cố: “Anh, anh ra xem là ai tới.”
Ba Cố đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếp đến, một giọng nói từ bên ngoài cửa truyền vào trong: “Chú, dì, cháu nghe nói Ninh Ninh đã về, nên ghé qua thăm em ấy một chút.”
Nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, đầu Cố Ninh ong một tiếng, cả người có chút thẫn thờ.
“Gia Tử, Ninh Ninh nhà chú hiện tại không tiện…” Ba Cố vừa định cự tuyệt, liền nghe được Cố Ninh nói: “Ba, ba cứ để anh ấy vào đi.”
Ba Cố nghe vậy liền nghiêng người cho Gia Tử đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi vào là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, dịu dàng, lịch sự, đẹp trai. Là kiểu mà trước kia Cố Ninh thích, đúng vậy, là trước kia.
Mẹ Cố đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ nói: “Gia Tử, sao cháu lại đến đây?”
“Cháu nghe mọi người nói là Ninh Ninh đã trở lại. Vì vậy, cháu đến thăm em ấy.” Lục Gia Tử nói xong đặt giỏ hoa quả lên trên bàn, nhìn thấy Cố Ninh, nỗi lo lắng trong mắt biến thành ôn hòa: “Ninh Ninh, đã lâu không gặp. Em có khỏe không?”, vô cùng săn sóc, không hề nhắc đến việc cô mất tích.
Cố Ninh cười: “Em ổn, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Trả lời vừa lịch sự vừa xa cách.
Lục Gia Tử sửng sốt một chút, sau đó liền khôi phục nét mặt tự nhiên, nghĩ đến việc cô vừa về nhà, có chút hiểu rõ nói: “Anh thấy em có vẻ vẫn chưa khỏe hẳn, anh không làm phiền em nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì có thể gọi điện cho anh.”
Vẫn luôn là kiểu cư xử nhẹ nhàng, lịch sự khiến không ai có thể chỉ ra bất luận sai lầm nào.
Cố Ninh không có ý định tiễn anh ta, chỉ mỉm cười nói “Cảm ơn anh, em không tiễn.”
Lục Gia Tử nói: “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ba Cố liền tiễn Lục Gia Tử ra cửa.
Chờ cửa đóng lại, mẹ Cố không nhịn được nói: “Ninh Ninh, tại sao con lại lạnh lùng với Gia Tử như vậy, trước kia…”
“Mẹ.” Cố Ninh ngắt lời mẹ Cố: “Con hơi mệt, khi nào ăn cơm mẹ gọi con nhé.”
Mẹ Cố ngay lập tức bỏ Lục Gia Tử ra sau đầu, vội vàng nói: “Được được được, con nghỉ ngơi đi, tối mẹ sẽ gọi con.”
Chờ sau khi cửa phòng đóng lại, mẹ Cố chạy tới, hạ giọng nói với ba Cố: “Anh, anh có thấy Ninh Ninh khác với bình thường không? Anh xem, trước kia mỗi khi Gia Tử tới nhà, con bé liền hai mắt sáng bừng, miệng nói chuyện không ngừng. Nhưng hôm nay, con bé có vẻ rất lạnh lùng…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro