Có Lai Lịch Lớn...
2024-11-20 13:35:02
Mặc dù là ba người, nhưng biểu hiện của Thẩm Ước lại luôn giống như ẩn thân. Rõ ràng Hải Minh Châu bắt đầu thích ứng vai diễn thư ký, cố ý kéo gần khoảng cách với cố vấn.
“Nơi anh ấy đi bình thường thang máy đều hỏng.” Kim Hâm trả lời thay Thẩm Ước, ấn nút thang máy.
Tiếng “Tinh” vang lên, thang máy mở ra, một cô gái đón khách thang máy ăn mặc gọn gàng cung kính làm động tác mời, chờ ba người vào trong sau đó chủ động hỏi: “Xin hỏi tầng mấy?”
“66.” Kim Hâm không chậm trễ mà nói.
Cô nhân viên thang máy lơ đãng vén tóc dài, nhưng thật ra là đụng vào tai nghe trong tai, một lát sau tươi cười nói: “Xin lỗi, tầng sáu mươi sáu tạm thời không có ai hẹn trước.”
Thẩm Ước biết cao ốc Cự Nhân cao tám mươi tám tầng, bắt đầu từ tầng sáu mươi đều là nơi chuyên dụng của nhân viên quản lý cao cấp trong Công Thương Nghiệp Cự Nhân, mà tiến vào tầng số chỉ định, ví dụ tầng sáu mươi sáu, tám mươi tám, rõ ràng phải trải qua xác nhận của nữ nhân viên trong thang máy lần nữa.
Mặc dù Kim Hâm thích nói bậy nói bạ, nhưng Thẩm Ước lại biết Kim Hâm có một điều không nói sai, chỗ chi tiết của cao ốc Cự Nhân đa phần đều cho thấy dấu vết phong thủy.Ví dụ như phòng làm việc của nhân viên quản lý quan trọng ở tầng có số cát lợi, đồ trang trí ở hành lang đều có chú trọng riêng, mà thang máy họ vừa đi, đèn thang máy tầng 13 hiển nhiên chưa bao giờ sáng.
Trong đầu thoáng qua nội dung tài liệu mà Kim Hâm đưa, Qua Lâm, thầy phong thủy nổi tiếng nhất đảo Nhật Bất Lạc. Năm đó Lý Cự Nhân xây cao ốc, tốn nhiều tiền mời Qua Lâm tới thiết kế cao ốc Cự Nhân, cũng phụ trách sắp xếp xây dựng bố cục phong thủy của cao ốc Cự Nhân.
Từ khi tiến vào cao ốc, người ngoài có lẽ chỉ cảm thấy hơi lạnh, Thẩm Ước lại vẫn cảm nhận được áp lực vô hình mà toàn bộ cao ốc mang đến từ đầu đến cuối.
“Không có ư? Ông Uông đúng là mau quên.” Kim Hâm nghe ra nghi ngờ của nhân viên đón khách, không hề khó xử, ngược lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nhân viên giữa thang máy: “Cô mới tới không bao lâu nhỉ? Biết ông Uông chứ?”
Nụ cười của cô nhân viên không giảm: “Tôi tới nơi này mười năm rồi.” Ý nói chính là anh không có cửa lừa gạt vượt qua kiểm tra.
Kim Hâm không chớp mắt: “Mười năm mà cô còn không biết tính cách của ông Uông? Tôi và ông bạn đó là bạn nối khố. Ông bạn đó có sở thích khác biệt, tối hôm qua uống với tôi say bí tỉ, hẹn tôi hôm nay tới.”
Cô nhân viên nở nụ cười công nghiệp: “Nhưng tôi không nhận được chỉ thị. xin lỗi anh, không có chỉ thị... tôi sẽ không mời anh đến tầng nào cả.”
Thật ra cô ta rất nghi ngờ lời của Kim Hâm, bởi vì nhìn thế nào Kim Hâm cũng chưa tới ba mươi tuổi, ông Uông mà Kim Hâm nói, tuổi đã hơn năm mươi, hai người này rất khó là bạn nối khố. Nhưng mà vì nghiệp vụ dày công tu dưỡng, tất nhiên cô ta sẽ không nói xấu khách đến thăm. Nhưng mà nỗi oan dẫn nhầm khách, tất nhiên cô ta sẽ không gánh.
“Không cần xin lỗi, chuyện này không liên quan tới ông. Sợ là ông bạn đó say rượu quên rồi, mời tôi gặp mặt tôi không lên được, mới cho tôi tấm thẻ đi lại.” Kim Hâm cũng trơ tráo lấy ra một tấm thẻ từ trong ngực.
Hình ảnh và chữ viết phía trên thẻ đen là thiết kế nửa ẩn, mặc dù khiến người ta nhìn không rõ, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thần bí sẽ làm người ta cảm thấy tấm thẻ hiếm hoi cùng với sự không tầm thường của gười cầm thẻ.
Cô nhân viên thang máy mặc dù lễ phép, nhưng dù sao không phải người dễ gạt, vừa nghe Kim Hâm lải nhải, vốn dĩ cảm thấy người này càng giống tên lường gạt chào hàng muốn lừa đảo qua ải, nhưng khoảnh khắc thấy thẻ đen, cuối cùng trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Tất nhiên cô ta nhận ra loại thẻ này, người trong Công Thương Nghiệp Cự Nhân có thể cầm được thẻ đi lại này, tuyệt đối không vượt qua mười người.
“Cũng không biết tấm thẻ này có dùng được không.” Khi Kim Hâm nói đùa, đưa thẻ lên máy cảm ứng. Sau khi kêu “tinh”, đèn chỉ thị của máy cảm ứng đổi sang xanh, ngay sau đó Kim Hâm ấn con số tầng “66”, lạnh nhạt nói: “Xem ra là dùng được!”
“Nơi anh ấy đi bình thường thang máy đều hỏng.” Kim Hâm trả lời thay Thẩm Ước, ấn nút thang máy.
Tiếng “Tinh” vang lên, thang máy mở ra, một cô gái đón khách thang máy ăn mặc gọn gàng cung kính làm động tác mời, chờ ba người vào trong sau đó chủ động hỏi: “Xin hỏi tầng mấy?”
“66.” Kim Hâm không chậm trễ mà nói.
Cô nhân viên thang máy lơ đãng vén tóc dài, nhưng thật ra là đụng vào tai nghe trong tai, một lát sau tươi cười nói: “Xin lỗi, tầng sáu mươi sáu tạm thời không có ai hẹn trước.”
Thẩm Ước biết cao ốc Cự Nhân cao tám mươi tám tầng, bắt đầu từ tầng sáu mươi đều là nơi chuyên dụng của nhân viên quản lý cao cấp trong Công Thương Nghiệp Cự Nhân, mà tiến vào tầng số chỉ định, ví dụ tầng sáu mươi sáu, tám mươi tám, rõ ràng phải trải qua xác nhận của nữ nhân viên trong thang máy lần nữa.
Mặc dù Kim Hâm thích nói bậy nói bạ, nhưng Thẩm Ước lại biết Kim Hâm có một điều không nói sai, chỗ chi tiết của cao ốc Cự Nhân đa phần đều cho thấy dấu vết phong thủy.Ví dụ như phòng làm việc của nhân viên quản lý quan trọng ở tầng có số cát lợi, đồ trang trí ở hành lang đều có chú trọng riêng, mà thang máy họ vừa đi, đèn thang máy tầng 13 hiển nhiên chưa bao giờ sáng.
Trong đầu thoáng qua nội dung tài liệu mà Kim Hâm đưa, Qua Lâm, thầy phong thủy nổi tiếng nhất đảo Nhật Bất Lạc. Năm đó Lý Cự Nhân xây cao ốc, tốn nhiều tiền mời Qua Lâm tới thiết kế cao ốc Cự Nhân, cũng phụ trách sắp xếp xây dựng bố cục phong thủy của cao ốc Cự Nhân.
Từ khi tiến vào cao ốc, người ngoài có lẽ chỉ cảm thấy hơi lạnh, Thẩm Ước lại vẫn cảm nhận được áp lực vô hình mà toàn bộ cao ốc mang đến từ đầu đến cuối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có ư? Ông Uông đúng là mau quên.” Kim Hâm nghe ra nghi ngờ của nhân viên đón khách, không hề khó xử, ngược lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nhân viên giữa thang máy: “Cô mới tới không bao lâu nhỉ? Biết ông Uông chứ?”
Nụ cười của cô nhân viên không giảm: “Tôi tới nơi này mười năm rồi.” Ý nói chính là anh không có cửa lừa gạt vượt qua kiểm tra.
Kim Hâm không chớp mắt: “Mười năm mà cô còn không biết tính cách của ông Uông? Tôi và ông bạn đó là bạn nối khố. Ông bạn đó có sở thích khác biệt, tối hôm qua uống với tôi say bí tỉ, hẹn tôi hôm nay tới.”
Cô nhân viên nở nụ cười công nghiệp: “Nhưng tôi không nhận được chỉ thị. xin lỗi anh, không có chỉ thị... tôi sẽ không mời anh đến tầng nào cả.”
Thật ra cô ta rất nghi ngờ lời của Kim Hâm, bởi vì nhìn thế nào Kim Hâm cũng chưa tới ba mươi tuổi, ông Uông mà Kim Hâm nói, tuổi đã hơn năm mươi, hai người này rất khó là bạn nối khố. Nhưng mà vì nghiệp vụ dày công tu dưỡng, tất nhiên cô ta sẽ không nói xấu khách đến thăm. Nhưng mà nỗi oan dẫn nhầm khách, tất nhiên cô ta sẽ không gánh.
“Không cần xin lỗi, chuyện này không liên quan tới ông. Sợ là ông bạn đó say rượu quên rồi, mời tôi gặp mặt tôi không lên được, mới cho tôi tấm thẻ đi lại.” Kim Hâm cũng trơ tráo lấy ra một tấm thẻ từ trong ngực.
Hình ảnh và chữ viết phía trên thẻ đen là thiết kế nửa ẩn, mặc dù khiến người ta nhìn không rõ, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thần bí sẽ làm người ta cảm thấy tấm thẻ hiếm hoi cùng với sự không tầm thường của gười cầm thẻ.
Cô nhân viên thang máy mặc dù lễ phép, nhưng dù sao không phải người dễ gạt, vừa nghe Kim Hâm lải nhải, vốn dĩ cảm thấy người này càng giống tên lường gạt chào hàng muốn lừa đảo qua ải, nhưng khoảnh khắc thấy thẻ đen, cuối cùng trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Tất nhiên cô ta nhận ra loại thẻ này, người trong Công Thương Nghiệp Cự Nhân có thể cầm được thẻ đi lại này, tuyệt đối không vượt qua mười người.
“Cũng không biết tấm thẻ này có dùng được không.” Khi Kim Hâm nói đùa, đưa thẻ lên máy cảm ứng. Sau khi kêu “tinh”, đèn chỉ thị của máy cảm ứng đổi sang xanh, ngay sau đó Kim Hâm ấn con số tầng “66”, lạnh nhạt nói: “Xem ra là dùng được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro