Con chim đỏ lè...
2024-08-19 21:42:15
Có lẽ Chu Tước biết rằng từ trước đến nay Nam Cung Mộ chưa từng gần gũi với phụ nữ, hay nói đúng hơn là kể từ khi anh xác nhận tình cảm của mình dành cho cô đích thị là "Tình yêu" thì anh đã không đến gần phụ nữ khác. Còn trước kia thì anh cũng có qua lại với vài người.
Đương nhiên cũng không phải chỉ có Nam Cung Mộ, ngay cả Chu Tước cũng đã từng hẹn hò với một, hai người khác, nhưng các mối tình của cô đều không kéo dài lâu, nên dần dần Chu Tước cũng cảm thấy tình yêu không còn quan trọng nữa.
Trải qua một trận kịch liệt trên giường, Nam Cung Mộ cũng đã vui vẻ thoải mái ôm con chim xinh đẹp của mình vào lòng, thậm chí anh còn nhỏ giọng nói:
- Sao đột nhiên em lại chủ động như vậy?
- Anh không thích sao?
- Đương nhiên là thích rồi.
Nói đến đây thì Nam Cung Mộ liền siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô, sau đó còn hôn nhẹ lên môi cô một cái, cười nói:
- Nhưng mà chim à, em không trốn anh uống thuốc tránh thai đó chứ?
- Anh nghĩ sao?
Đối với người khác thì chắc hẳn họ sẽ mong muốn bản thân sẽ mang thai con của Nam Cung Mộ, nhưng đối với Chu Tước thì hẳn là cô sẽ không có suy nghĩ đó đâu. Với cô, mối quan hệ của họ chỉ là người yêu với nhau và cô không có ý định kết hôn... Với một người không có ý định kết hôn thì làm sao có chuyện cô muốn sinh con cho anh chứ.
- Nam Cung Mộ.
- Anh đây.
- Chúng ta kết hôn đi.
Nam Cung Mộ: "..." Ủa? Không phải nhỏ này mới nói cách đây không lâu là không có ý định kết hôn mà?
Chu Tước thấy vẻ mặt của anh đang rất ngạc nhiên, cô cũng chỉ nhìn anh, nói:
- Thế nào? Anh không đồng ý?
- Đồng ý! Đồng ý mà! Anh đồng ý mà! Ngu gì mà không đồng ý chứ!
Dừng một chút, Nam Cung Mộ lại nói:
- Nhưng tại sao em lại muốn kết hôn vậy?
Có lẽ lúc này Nam Cung Mộ đang mong muốn nghe một câu trả lời đầy yêu thương hơn, anh muốn chính miệng Chu Tước nói rằng cô cũng có tình cảm với anh.
Nhưng đời đâu như là mơ.
Con chim với cái cờ đỏ di động này chỉ nhìn anh rồi nói hai chữ "Tôi thích".
- Nam Cung gia đã hỏi tôi về số tiền mà anh đã cho tôi. Tôi nói tổng tiền anh đã cho tôi là 2,5 tỷ Kelny, bên đó có vẻ như đang gom tiền để "tống cổ" tôi đi. Nếu đã vậy thì tôi phải phủ đầu bên đó trước, trực tiếp kết hôn với anh, danh chính ngôn thuận hưởng hết tiền của anh.
Nam Cung Mộ: "..." Cái con chim đỏ lè đỏ loét này!
- Em muốn kết hôn với anh chỉ vì dằn mặt đám người đó thôi sao? Chim à, em làm anh tổn thương đó!
Khi này Nam Cung Mộ còn dụi dụi đầu vào cổ của cô, nhưng rồi Chu Tước cũng cười nhẹ, sau đó cô còn ngồi dậy, nhưng eo có chút đau nên đã hơi nhăn mặt một chút. Lúc này anh cũng đưa tay đỡ lấy cô, còn cô thì chống tay lên ngực anh, nói:
- Vậy tôi chịu trách nhiệm với anh, lý do này đủ để anh không tổn thương chưa?
Nam Cung Mộ nhìn cô, sau đó cũng chỉ bật cười lớn. Anh còn ôm chặt cô hơn, lại hôn một cái lên môi cô, nói:
- Chim à, em đáng yêu thật đó! Thật sự đáng yêu muốn chết!
- Nè, sao anh cứ gọi "Chim" này "chim" nọ vậy?
- Vì em là Chu Tước, là chim chứ là gì?
- Anh...
- Anh yêu em, chim à!
Dù rằng sau đó Nam Cung Mộ cũng đã có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố với cả thế giới là anh và Chu Tước sắp kết hôn, ban đầu khi mọi người trong bang nghe thấy cũng há hốc kinh ngạc. Mà người kinh ngạc nhất chắc là Huyền Vũ rồi.
Ban đầu cậu ta chỉ nghĩ rằng Lão đại u mê Chu Tước nhưng con chim này sẽ không bao giờ xiêu lòng, nên cậu ta vẫn hả hê châm chọc. Đột nhiên bây giờ con chim khó ưa nào đó sắp làm bà chủ của họ rồi... Thử hỏi xem còn ai khổ hơn Huyền Vũ chứ?
Hiện tại, Chu Tước vẫn chỉ là một thuộc hạ bình thường mà Huyền Vũ đã bị cô đày đọa muốn khóc rồi. Giờ con chim khó ưa đó lên làm bà chủ... Thì cuộc đời của Huyền Vũ coi như bỏ!
Đương nhiên Đào Ngột cũng thấy Huyền Vũ rất đáng thương, nhưng mà... Có chơi có chịu chứ biết sao giờ.
[...]
Đến buổi chiều thì Nam Cung Quách đã lấy danh nghĩa của Nam Cung Thịnh và Lý Hồng để gọi Nam Cung Mộ quay về nhà một chuyến vào cuối tháng sau, ban đầu anh cũng không định đồng ý đâu, nhưng bên đó lại lấy đủ lý do, thậm chí là còn lấy cả người mẹ quá cố của anh ra làm lý do, nên anh đã đồng ý.
Trong lúc ăn cơm, Chu Tước nói:
- Buổi sáng này em có nghe bọn họ nói sẽ gọi "người đó", mà người đó là ai thì em không biết, nhưng chắc là họ định giăng bẫy gì đó với anh đó.
- Anh biết, nhưng anh vẫn muốn xem... Người cha đáng kính của anh sẽ bày ra trò gì đây.
- Nam Cung Mộ, anh tốt nhất là đừng có chết sớm.
- Em yên tâm, vợ còn chưa cưới... Anh không chết đâu!
Đương nhiên cũng không phải chỉ có Nam Cung Mộ, ngay cả Chu Tước cũng đã từng hẹn hò với một, hai người khác, nhưng các mối tình của cô đều không kéo dài lâu, nên dần dần Chu Tước cũng cảm thấy tình yêu không còn quan trọng nữa.
Trải qua một trận kịch liệt trên giường, Nam Cung Mộ cũng đã vui vẻ thoải mái ôm con chim xinh đẹp của mình vào lòng, thậm chí anh còn nhỏ giọng nói:
- Sao đột nhiên em lại chủ động như vậy?
- Anh không thích sao?
- Đương nhiên là thích rồi.
Nói đến đây thì Nam Cung Mộ liền siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô, sau đó còn hôn nhẹ lên môi cô một cái, cười nói:
- Nhưng mà chim à, em không trốn anh uống thuốc tránh thai đó chứ?
- Anh nghĩ sao?
Đối với người khác thì chắc hẳn họ sẽ mong muốn bản thân sẽ mang thai con của Nam Cung Mộ, nhưng đối với Chu Tước thì hẳn là cô sẽ không có suy nghĩ đó đâu. Với cô, mối quan hệ của họ chỉ là người yêu với nhau và cô không có ý định kết hôn... Với một người không có ý định kết hôn thì làm sao có chuyện cô muốn sinh con cho anh chứ.
- Nam Cung Mộ.
- Anh đây.
- Chúng ta kết hôn đi.
Nam Cung Mộ: "..." Ủa? Không phải nhỏ này mới nói cách đây không lâu là không có ý định kết hôn mà?
Chu Tước thấy vẻ mặt của anh đang rất ngạc nhiên, cô cũng chỉ nhìn anh, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thế nào? Anh không đồng ý?
- Đồng ý! Đồng ý mà! Anh đồng ý mà! Ngu gì mà không đồng ý chứ!
Dừng một chút, Nam Cung Mộ lại nói:
- Nhưng tại sao em lại muốn kết hôn vậy?
Có lẽ lúc này Nam Cung Mộ đang mong muốn nghe một câu trả lời đầy yêu thương hơn, anh muốn chính miệng Chu Tước nói rằng cô cũng có tình cảm với anh.
Nhưng đời đâu như là mơ.
Con chim với cái cờ đỏ di động này chỉ nhìn anh rồi nói hai chữ "Tôi thích".
- Nam Cung gia đã hỏi tôi về số tiền mà anh đã cho tôi. Tôi nói tổng tiền anh đã cho tôi là 2,5 tỷ Kelny, bên đó có vẻ như đang gom tiền để "tống cổ" tôi đi. Nếu đã vậy thì tôi phải phủ đầu bên đó trước, trực tiếp kết hôn với anh, danh chính ngôn thuận hưởng hết tiền của anh.
Nam Cung Mộ: "..." Cái con chim đỏ lè đỏ loét này!
- Em muốn kết hôn với anh chỉ vì dằn mặt đám người đó thôi sao? Chim à, em làm anh tổn thương đó!
Khi này Nam Cung Mộ còn dụi dụi đầu vào cổ của cô, nhưng rồi Chu Tước cũng cười nhẹ, sau đó cô còn ngồi dậy, nhưng eo có chút đau nên đã hơi nhăn mặt một chút. Lúc này anh cũng đưa tay đỡ lấy cô, còn cô thì chống tay lên ngực anh, nói:
- Vậy tôi chịu trách nhiệm với anh, lý do này đủ để anh không tổn thương chưa?
Nam Cung Mộ nhìn cô, sau đó cũng chỉ bật cười lớn. Anh còn ôm chặt cô hơn, lại hôn một cái lên môi cô, nói:
- Chim à, em đáng yêu thật đó! Thật sự đáng yêu muốn chết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nè, sao anh cứ gọi "Chim" này "chim" nọ vậy?
- Vì em là Chu Tước, là chim chứ là gì?
- Anh...
- Anh yêu em, chim à!
Dù rằng sau đó Nam Cung Mộ cũng đã có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố với cả thế giới là anh và Chu Tước sắp kết hôn, ban đầu khi mọi người trong bang nghe thấy cũng há hốc kinh ngạc. Mà người kinh ngạc nhất chắc là Huyền Vũ rồi.
Ban đầu cậu ta chỉ nghĩ rằng Lão đại u mê Chu Tước nhưng con chim này sẽ không bao giờ xiêu lòng, nên cậu ta vẫn hả hê châm chọc. Đột nhiên bây giờ con chim khó ưa nào đó sắp làm bà chủ của họ rồi... Thử hỏi xem còn ai khổ hơn Huyền Vũ chứ?
Hiện tại, Chu Tước vẫn chỉ là một thuộc hạ bình thường mà Huyền Vũ đã bị cô đày đọa muốn khóc rồi. Giờ con chim khó ưa đó lên làm bà chủ... Thì cuộc đời của Huyền Vũ coi như bỏ!
Đương nhiên Đào Ngột cũng thấy Huyền Vũ rất đáng thương, nhưng mà... Có chơi có chịu chứ biết sao giờ.
[...]
Đến buổi chiều thì Nam Cung Quách đã lấy danh nghĩa của Nam Cung Thịnh và Lý Hồng để gọi Nam Cung Mộ quay về nhà một chuyến vào cuối tháng sau, ban đầu anh cũng không định đồng ý đâu, nhưng bên đó lại lấy đủ lý do, thậm chí là còn lấy cả người mẹ quá cố của anh ra làm lý do, nên anh đã đồng ý.
Trong lúc ăn cơm, Chu Tước nói:
- Buổi sáng này em có nghe bọn họ nói sẽ gọi "người đó", mà người đó là ai thì em không biết, nhưng chắc là họ định giăng bẫy gì đó với anh đó.
- Anh biết, nhưng anh vẫn muốn xem... Người cha đáng kính của anh sẽ bày ra trò gì đây.
- Nam Cung Mộ, anh tốt nhất là đừng có chết sớm.
- Em yên tâm, vợ còn chưa cưới... Anh không chết đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro