Chương 17
Kỉ Bôi
2024-07-14 04:01:06
11 giờ sáng chủ nhật ăn không ngồi rồi có điện thoại gọi đến thì không có gì đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên là Đàm Thiếu Tông nhận được cuộc gọi từ Sầm Mỹ Luân.
Lúc điện thoại reo vang, Đàm Thiếu Tông đang đứng ngơ ngẩn trước cửa sổ sát đất ở studio, hôm nay anh không có cuộc hẹn nào, công việc đã xử lý tạm ổn, nhìn tên người gọi trên điện thoại, anh lập tức ý thức được có lẽ ngày hôm nay sẽ không thể trôi qua nhẹ nhàng như thế.
Số lần Sầm Mỹ Luân gọi điện riêng cho Đàm Thiếu Tông có thể đếm trên đầu ngón tay, gần nhất là hôm bà kêu anh cùng tới một cuộc tụ họp toàn phụ nữ, chỉ trừ anh. Đàm Thiếu Tông vốn tưởng Kỷ Ức Dương đã về nhà thông báo chuyện ly hôn, anh căng da đầu nhấc máy, quyết tâm bình tĩnh đối mặt với tất cả thể loại trách móc khuyên can, nào ngờ vừa nối máy Sầm Mỹ Luân đã nói: “Sao hai đứa vẫn chưa đến?”
Đàm Thiếu Tông hoàn toàn không hiểu bà đang nói gì.
Kiểm điểm lại một chút, hôm nay tuyệt đối không phải ngày về nhà dùng bữa, họp mặt cuối năm của Hựu Chỉ và tập đoàn nhà họ Kỷ cũng đã xong xuôi, trong phút chốc Đàm Thiếu Tông không thể nghĩ ra bất cứ dịp gì cần cả hai cùng tham dự.
Cũng may quý bà Sầm đã tự tiết lộ cho anh: “Có chuyện gì thế? Sao Kỷ Ức Dương không nghe điện thoại? Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, lễ cưới của em họ cũng không thèm đến, càng lớn càng không biết điều. Cháu nói với nó, hôm nay nó mà không tới thì năm nay đừng về nhà nữa.”
Đàm Thiếu Tông biết chuyện năm nay em họ Kỷ Ức Dương kết hôn, nhưng thiệp cưới sẽ không được cho anh, anh không hề biết gì về thời gian địa điểm diễn ra hôn lễ, trước đây Kỷ Ức Dương cũng chưa từng nhắc qua.
Gia đình đang có chuyện vui, Đàm Thiếu Tông không tiện nói với quý bà Sầm là con trai cô đã quyết định chia tay cháu, trước hết chỉ có thể nhẹ nhàng nhận lỗi, viện đại một cái cớ nói Kỷ Ức Dương đang dự cuộc họp online qua điện thoại, có lẽ họ sẽ không kịp đến trước khi buổi lễ bắt đầu.
Quý bà Sầm không hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng không nói gì, chỉ nghiêm khắc giục họ đến nhanh thêm lần nữa.
Cúp điện thoại, Đàm Thiếu Tông thở dài một hơi, thực ra anh hoàn toàn không biết Kỷ Ức Dương đang ở đâu.
Họ chưa từng gặp lại từ buổi tối hôm đó. Cả đêm Kỷ Ức Dương không cho anh bất cứ cơ hội lên tiếng nào, anh đứng đến hai chân tê dại, nỗi lòng thấp thỏm lên xuống theo từng lời Kỷ Ức Dương nói, cuối cùng san bằng thành một đường thẳng tắp. Sau đó Kỷ Ức Dương cầm chìa khóa xe rời đi, đến cửa lại vòng về, nhắc anh cuối tháng nhất định phải xếp thời gian rảnh, luật sư yêu cầu họ cùng tới New York ký giấy tờ và xử lý các thủ tục ly hôn.
Một người không thích lái xe nay thà tự lái xe cũng phải rời đi ngay lập tức, Đàm Thiếu Tông có thể đoán được Kỷ Ức Dương không muốn ở chung phòng với anh đến nhường nào. Anh biết điều, hôm sau lập tức thu xếp đồ đạc dọn tới studio. Lúc ấy Đàm Thiếu Tông bình tĩnh đến bất ngờ, ngay cả chứng mất ngủ cũng không tái phát.
Quan hệ giữa hai người kết thúc trong thảm hại, điểm đáng mừng là cuối cùng anh cũng không cần phải lo lắng nữa, phân tích cặn kẽ từng lời nói, cử chỉ của Kỷ Ức Dương cứ như nhân vật chính phim tình cảm cổ trang cố gắng tìm hiểu “chàng yêu ta” hay “chàng không yêu ta”, chỉ tiếc rằng anh lại ngã ở chỗ cũ, lại vô duyên vô cớ lãng phí tiền vé máy bay.
Giữa chừng luật sư của Kỷ Ức Dương từng liên lạc với Đàm Thiếu Tông, vẫn là vị luật sư soạn hợp đồng tiền hôn nhân đó. Có vẻ như dưới yêu cầu của Kỷ Ức Dương, anh ta đã soạn ra một bản thỏa thuận phân chia tài sản mới, Đàm Thiếu Tông hiểu rõ thỏa thuận mới có lợi cho anh hơn nhiều so với bản cũ, anh đề nghị luật sư cứ tiến hành theo bản cũ, nói tới nói lui cuối cùng hai bên vẫn chưa đi đến được kết luận chung nào.
15 phút sau Đàm Thiếu Tông mới gom góp đủ can đảm gọi cho Kỷ Ức Dương, vừa nối máy anh đã lập tức thuật lại yêu cầu của quý bà Sầm, thuận tiện đề xuất Kỷ Ức Dương gửi địa chỉ cho anh, họ tự đến thẳng hội trường, gặp nhau trước cửa sẽ tiện hơn.
Anh nói một tràng dài liên tục không ngừng, Kỷ Ức Dương chỉ ném lại một cậu: “Tôi không đi luôn được, cậu tới công ty tôi.”
Đàm Thiếu Tông vẫn giữ ý thức “làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy”, thay trang phục lịch sự rồi lái xe đến Hựu Chỉ.
Kỷ Ức Dương không cổ vũ văn hóa tăng ca, ngày cuối tuần sảnh lớn tầng 1 trống không. Đàm Thiếu Tông chờ thang máy hồi lâu không thấy, bỗng có tiếng bước chân tới gần, anh phản xạ quay đầu, trông thấy một người đàn ông đeo kính gọng đen, ngày mùa đông mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay in logo Hựu Chỉ, Đàm Thiếu Tông lịch sự gật đầu, xác nhận mình không quen biết người kia.
Anh đang định quay đi, người kia đã gọi giật lại: “Khoan, từ từ đã, anh quay sang đây chút.”
Đàm Thiếu Tông nhìn anh ta, chuẩn bị nói anh nhận nhầm người rồi, người kia chợt vỗ bả vai anh: “Đệch, đúng là anh! Bảo sao tôi thấy quen thế.”
Đàm Thiếu Tông tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Hình như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.”
“Đúng đúng đúng, đương nhiên anh chưa bao giờ thấy tôi, tôi cũng chưa bao giờ thấy anh.” Anh ta vào thang máy trước một bước, giơ thẻ nhân viên lên trước mặt Đàm Thiếu Tông: “Tôi là Hạ Tử Tuấn, kỹ sư thuật toán điều khiển* của Hựu Chỉ, anh đi với tôi, tôi cho anh xem cái này là anh sẽ biết.”
Đàm Thiếu Tông thấy rất lạ, nhưng anh biết ban ngày ban mặt ở nơi có giám sát hẳn không đến nỗi có kẻ bắt cóc, đơn giản chỉ cần giữ im lặng và chờ đợi diễn biến tình hình. Ngược lại, Hạ Tử Tuấn có vẻ rất phấn khích, lẩm bẩm với tốc độ cực nhanh: “Team tôi trâu vãi, nhìn thấy anh tôi mới biết họ mô phỏng giống đến mức nào, mẹ kiếp nếu có ngày Kỷ Ức Dương nghĩ thông, chịu đồng ý đưa vào kinh doanh, sau này giá trị của những cổ phiếu tôi trao đổi trong nhóm quyền chọn ước tính sẽ lại tăng gấp đôi.”
Ra khỏi thang máy, Hạ Tử Tuấn dẫn Đàm Thiếu Tông vào căn phòng ở cuối hành lang, căn phòng không bày biện nhiều, chỉ có một bức tường kính chia không gian làm đôi, một bên đặt chiếc ghế tựa. Hạ Tử Tuấn bảo Đàm Thiếu Tông ngồi xuống ghế, đưa cho anh đeo cặp kính kỳ lạ, rồi lui sang phía bên kia bức tường kính.
Mãi không thấy gì, Đàm Thiếu Tông quay đầu tìm Hạ Tử Tuấn, anh định đứng dậy tháo kính kết thúc trò đùa khó hiểu này, Hạ Tử Tuấn ở phía bên kia gõ gõ bức tường kính ngăn cách, ý bảo anh xoay người ngồi thẳng nhìn ra đằng sau.
Đàm Thiếu Tông quay lại, tầm nhìn không còn là bức tường trắng và căn phòng trống vắng, anh nhìn thấy chính mình.
Khoảng không gian trống rỗng trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc bàn, dường như chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào cốc nước trên mặt bàn, nhưng khi anh thực sự đưa tay ra lại chỉ bắt được không khí. Người ngồi phía đối diện thực sự chính là anh, cửa sổ sát đất bên phải mở rộng, liếc mắt một chút là thấy mặt sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Đàm Thiếu Tông nhanh chóng nhận ra đây là đâu.
Địa chỉ cụ thể của nhà hàng này từng được gửi đến điện thoại của anh, rồi anh chuyển tiếp y nguyên cho Đàm Thiếu Nhụy. Đúng là vị trí ngắm cảnh tốt nhất, Đàm Thiếu Tông nhớ Kỷ Ức Dương kể phục vụ nhà hàng ai cũng khen y may mắn, mặt trời lặn hôm đó cực kỳ xinh đẹp.
Không biết Hạ Tử Tuấn đến gần từ bao giờ, anh ta không tham gia buổi họp mặt cuối năm, bình thường cũng không tò mò đời sống cá nhân của Kỷ Ức Dương, anh ta biết Kỷ Ức Dương ra nước ngoài đăng ký kết hôn với một người đàn ông, nhưng không thể nào liên tưởng đến Đàm Thiếu Tông trước mắt, chỉ cho rằng anh là bạn của Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương muốn tái hiện ký ức cho anh.
Hạ Tử Tuấn đắc ý hỏi Đàm Thiếu Tông: “Người đó là anh đúng không? Mô phỏng cực kỳ giống đúng không?”
Đàm Thiếu Tông tháo kính, trả lời: “Chắc thế.”
Người đó là anh sao? Anh đã không còn 17 tuổi, anh của tuổi 17 cũng không ngồi đối diện Kỷ Ức Dương cùng ngắm mặt trời lặn, anh không có cơ sở so sánh cảnh tượng ngày hôm đó có giống khung cảnh anh vừa chứng kiến hay không.
Khúc mắc khó tháo gỡ đến mức nào mới có thể khiến Kỷ Ức Dương không màng phí tổn tái hiện nhà hàng bên dòng Mê Kông 10 năm trước?
Đàm Thiếu Tông nghĩ đến câu chuyện cổ khắc thuyền tìm gươm*, thuyền đã trôi xa theo dòng nước, người mất gươm vẫn cứ lần theo vết khắc trên thuyền để tìm đồ thất lạc. Mà Kỷ Ức Dương cũng phí công y như thế, rõ ràng thời gian địa điểm đã thay đổi từ lâu, nơi này không phải vùng nhiệt đới, thời gian cũng chẳng bao giờ chờ đợi ai, y cứ phải dùng số liệu điện tử vĩnh cửu lưu giữ ngày mặt trời lặn và Đàm Thiếu Tông 17 tuổi.
Nhưng Đàm Thiếu Tông không thể nào sắm vai con thuyền quẩn quanh một chỗ suốt 10 năm.
Người ngồi phía bên kia bàn ăn là Đàm Thiếu Tông trong tưởng tượng của Kỷ Ức Dương, một hình nhân cao su để y thỏa sức nhào nặn theo ý thích, vĩnh viễn không bao giờ làm Kỷ Ức Dương thất vọng. Càng thấy rõ tưởng tượng của Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông càng hiểu anh không thể gánh vác nổi tâm sự trong y, bởi vì ở thế giới thật Đàm Thiếu Tông sẽ bất cẩn bước chệch khỏi kỳ vọng của Kỷ Ức Dương, sểnh ra là anh phạm lỗi, mà Kỷ Ức Dương thì luôn luôn cảm thấy mình bị phụ lòng.
Phản ứng của Đàm Thiếu Tông hoàn toàn khác các nhân vật chính trong 5 dự án còn lại, anh không lộ ra nửa phần cảm động hay vui mừng, mà ngược lại còn có vẻ vô cùng buồn bã. Hứng thú tăng vọt của Hạ Tử Tuấn cũng trùng xuống theo, một lát sau anh ta không nhịn được, hỏi: “Nhìn thấy mình trong quá khứ mà anh không xúc động à?”
Đàm Thiếu Tông trả lời: “Không, giống như bị Ngũ Hành Sơn* đè không thở nổi.”
Để Đàm Thiếu Tông tận mắt thấy mặt trời lặn 10 năm trước có tác dụng hệt như Kỷ Ức Dương mở cống xả lũ bộc bạch tâm tình, đơn giản là mở ra cho Đàm Thiếu Tông thấy tất cả những gì anh đã bỏ lỡ.
Đàm Thiếu Tông chưa từng biết bản thân đã bỏ lỡ nhiều đến vậy, anh không thể nghĩ lại, nghĩ lại nhất định sẽ hối hận, dù rằng ở thời điểm mơ hồ ấy thực ra anh cũng không mong đợi quá nhiều. Trước buổi tối hôm đó, Đàm Thiếu Tông không thể cãi rằng anh chẳng bao giờ hiểu được tấm lòng của Kỷ Ức Dương, nhưng điều anh hiểu còn xa mới bằng 1% những gì Kỷ Ức Dương nói.
Đàm Thiếu Tông là nhân vật chính trong tâm sự của Kỷ Ức Dương, nhưng đến lúc Kỷ Ức Dương sẵn lòng nói ra, thì anh và tâm sự ấy đã không còn liên quan gì nhiều nữa, chỉ là Kỷ Ức Dương tự giải thích cho chính mình mà thôi.
Đàm Thiếu Tông đã trở thành một ký hiệu, là minh chứng cho những nỗ lực của Kỷ Ức Dương ở cửa ải tình yêu, y luôn làm mọi việc đến mức tốt nhất, dù yêu cũng yêu tới trăm lần ngàn lượt, đối phương có hay biết và cảm kích không cũng chẳng hề gì, ngược lại, Đàm Thiếu Tông không biết tốt xấu còn càng làm cho tình yêu của y trở nên vô tư khảng khái hơn người thường, dù kết quả không như mong muốn, cũng vẫn là tuy bại mà vinh.
Đàm Thiếu Tông đứng dậy tời đi, Hạ Tử Tuấn không giữ, anh ta nghĩ, có lẽ mình đã đoán sai khách hàng của dự án thứ sáu rồi.
Trước khi đóng cửa, Đàm Thiếu Tông nhìn thêm lần nữa rồi tháo kính ra, căn phòng chỉ còn khoảng không trống trải và bức tường kính trong suốt.
Phòng làm việc của Kỷ Ức Dương ở tầng cao hơn, Đàm Thiếu Tông vừa ra khỏi thang máy đã gặp trợ lý Sở. Trợ lý Sở giải thích với anh: “Đang có việc quan trọng, cuộc họp kéo dài cả buổi sáng, chắc phải một lúc nữa mới xong được, sếp Kỷ nói anh chờ anh ấy trong văn phòng.”
Đàm Thiếu Tông nghe theo sắp xếp, vào văn phòng Kỷ Ức Dương cũng chỉ ngồi ngơ ngẩn, anh cố hết sức không nghĩ đến những điều vừa mắt thấy tai nghe ở dưới tầng, đầu đành phải điểm lại một lượt các dự án quay chụp từ thứ hai đến thứ sáu.
Anh ngồi một mạch đến 3 giờ, giữa chừng Kỷ Ức Dương có ghé qua một lần, không phải tới tìm anh, mà là đứng trước mặt anh gọi điện cho Sầm Mỹ Luân, Đàm Thiếu Tông nghe y hứa hẹn với Sầm Mỹ Luân là sẽ có mặt trước khi tiệc tối bắt đầu.
5 giờ tài xế đến đón họ, lên xe cởi áo khoác mới biết hai người mặc âu phục một đậm một nhạt hoàn toàn không ăn ý. Có vẻ như Kỷ Ức Dương vẫn chưa giải quyết xong công việc, trên đường đi y nhận được hai cuộc điện thoại từ bộ phận pháp lý và bộ phận tài chính.
Đến hội trường, trước tiên họ tặng quà tân hôn cho đôi vợ chồng son, tất nhiên là quà do trợ lý Sở chọn, cả hai cũng chẳng biết bên trong hộp có gì. Trông thấy quần áo không họ hòa hợp, Sầm Mỹ Luân càng thêm tức giận, nói thẳng tối nay bà tuyệt đối không ngồi chung một bàn tiệc với họ.
Kỷ Ức Dương biết vắng mặt tại hôn lễ của em họ là không phải phép, mẹ gióng trống khua chiêng chê trách họ thực ra là để cho họ hàng xem. Sầm Mỹ Luân không thèm nói chuyện với con trai nhưng lại gọi Đàm Thiếu Tông đi theo, tươi cười giới thiệu với cô dâu rằng Đàm Thiếu Tông là nhiếp ảnh gia, chụp ảnh rất giỏi.
Thế là Đàm Thiếu Tông bị lôi đi chụp thêm một bộ ảnh cho cặp đôi mới cưới. Máy ảnh là của đội nhiếp ảnh gia đám cưới, Đàm Thiếu Tông dùng không quen tay, nhưng quý bà Sầm cứ đứng bên cạnh giám sát, anh đành phải tập trung 120% nghiêm túc chụp ảnh.
Giải quyết xong việc quý bà Sầm giao, trời đã xâm xẩm tối. Đàm Thiếu Tông cầm cốc nước có ga đi tìm chỗ ngồi, bữa tiệc dần trở nên náo nhiệt, Đàm Thiếu Tông tùy ý nhìn quanh, trông thấy Kỷ Ức Dương đang nắm tay khiêu vũ với một cô bé.
Cháu gái 6 tuổi quấn lấy Kỷ Ức Dương. Cô bé xinh xắn hoạt bát mặc váy trắng bồng bềnh, Kỷ Ức Dương chiều bé, cúi người nắm tay bé, chầm chậm dẫn bé di chuyển vòng quanh, vẻ mặt y vô cùng ấm áp, từ đầu đến cuối cực kỳ kiên nhẫn.
Động tác của họ rất chậm, như thể không hề có ý định đuổi theo nhịp nhạc. Đàm Thiếu Tông chăm chú nhìn họ, đôi mắt cũng chớp rất chậm, như là sợ bỏ lỡ động tác nào đó.
Đàm Thiếu Tông nghĩ, anh đã từng nhìn thấy một Kỷ Ức Dương như thế, là vào buổi chiều mà cả hai đều nhớ rõ.
Cháu gái chơi đã rồi, Kỷ Ức Dương quay lại chỗ bên cạnh Đàm Thiếu Tông dùng bữa. Bàn ăn toàn họ hàng thân thích không cần xã giao này nọ, nhưng thực ra vẫn có nhiều người từ bàn khác sang kính rượu Kỷ Ức Dương. Qua lại mất vòng, một đôi nam nữ bỗng ngồi xuống cạnh Đàm Thiếu Tông và Kỷ Ức Dương, lúc ấy Kỷ Ức Dương đang cúi đầu xem tin nhắn trợ lý mới gửi, Đàm Thiếu Tông và hai vị khách trơ mắt nhìn nhau, anh tin chắc họ không phải người anh quen.
Đến khi Kỷ Ức Dương ngẩng đầu, vẻ ngạc nhiên và vui mừng trên mặt y gần như bộc lộ ngay tức khắc, quý ông đó là Lý Bác Ích – bạn đại học của Kỷ Ức Dương.
Sau khi tốt nghiệp, Lý Bác Ích ở lại nước Mỹ, vợ anh ta là bạn tốt của cô dâu, nhìn thấy tên chú rể trên thiệp cưới, Lý Bác Ích đã tự hỏi không biết liệu đó có phải họ hàng của Kỷ Ức Dương không, bây giờ thực sự gặp được nhau, chỉ biết cảm thán quả là vừa khéo.
Họ từng là bạn thân thời đại học, nhưng vì Kỷ Ức Dương và em trai Lý Bác Ích không thể yêu đương lâu dài nên quan hệ đôi bên trở nên xấu hổ và dần ít liên lạc.
Giờ đây chuyện cũ đã sang trang, những rạn nứt trước kia không còn tồn tại. Huống chi Lý Bác Ích nhanh chóng lộ tin cho Kỷ Ức Dương, khi luật hôn nhân đồng tính vừa có hiệu lực, em trai anh ta đã nhanh chóng đăng ký kết hôn với người yêu.
Lý Bác Ích biết Kỷ Ức Dương cũng đã kết hôn với người yêu cùng giới, ngại Đàm Thiếu Tông ở đây nên không nhắc nhiều đến em trai. Bỏ qua chủ đề nhạy cảm, hai người bắt đầu nhớ lại những chuyện thú vị hồi còn đi học, Lý Bác Ích thường xuyên liên lạc với các bạn học và giáo sư ở trường đại học, nên có thể cho Kỷ Ức Dương biết rất nhiều tin tức.
Tiếp theo kể đến công việc sau khi tốt nghiệp, từ chức xây dựng sự nghiệp riêng, gặp gỡ và quen biết vợ, rồi tới kết hôn, vợ Lý Bác Ích cũng tham gia vào nửa sau câu chuyện, cô sang Mỹ từ năm học cấp 3, về sau bố mẹ cũng định cư ở đó, kể từ khi lấy Lý Bác Ích, đây là lần đầu tiên cô về nước. Quê hương không còn giống như trong trí nhớ, cô cảm thán mình thực sự đã trở thành người tha hương, nhìn một đống mã QR, cô chẳng biết phải dùng ứng dụng nào trên điện thoại để quét, nói qua nói lại còn nhắc tới việc dạo này kiểm tra an ninh vô cùng chặt chẽ, lúc nhập cảnh, cả ba chiếc vali của cô và Lý Bác Ích đều bị mở ra kiểm tra.
Đúng lúc này, Lý Bác Ích chen vào nói với Kỷ Ức Dương: “Nhắc đến kiểm tra an ninh mới nhớ cậu còn nợ tôi một thứ.”
“Thứ gì?” Kỷ Ức Dương hoàn toàn không có ấn tượng.
Lý Bác Ích trả lời: “Năm nhất bay sang New York nhập học, tôi mặc cái áo khoác tôi từng mặc lúc đi du lịch ở Trung Quốc với bố mẹ, trong túi áo có một chiếc bật lửa nhưng tôi không biết, lúc kiểm tra an ninh vẫn đi qua bình thường, sau khai giảng hai tuần, tôi mang áo đi giặt khô mới phát hiện ra. Vì xác suất một chiếc bật lửa vượt qua kiểm tra an ninh rất nhỏ nên tôi luôn mang theo bên mình như bùa may mắn, tiện tay đưa cậu cầm hộ một lần, cậu làm mất của tôi luôn.”
Kỷ Ức Dương cười mắng Lý Bác Ích bịa chuyện, vợ Lý Bác Ích cũng nghĩ không có chuyện bật lửa qua cửa kiểm tra an ninh. Lý Bác Ích nhất thời yếu thế, cao giọng tiếp tục giải thích: “Thật mà, trên mặt bật lửa còn khắc chữ Hán, chắc chắn là trước đó tôi mua ở khu du lịch, sao New York lại bán bật lửa có chữ tiếng Trung chứ?” Thấy vợ và bạn học đều tỏ vẻ không tin, anh ta đành cầu cứu người thứ tư trên bàn tiệc: “Chính bởi vì xác suất quá nhỏ nên tôi mới mang nó bên mình như bùa may mắn, cậu Đàm, cậu có nghĩ là khi ấy nhân viên an ninh đã mất tập trung không?”
Trong lúc họ nói chuyện, Đàm Thiếu Tông vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, anh để điện thoại rất thấp, người ngồi cùng bàn không ai biết thực ra anh chỉ đang chơi trò Zuma*. Nghe Lý Bác Ích hỏi chuyện, anh bắn trượt liên tiếp ba phát bóng, chữ “Game over” nhảy ra giữa màn hình, anh tắt điện thoại ngẩng đầu nhìn Lý Bác Ích, cười cười trả lời: “Tôi không biết.”
Đành phải bỏ qua chủ đề kiểm tra an ninh, cũng may Lý Bác Ích và vợ vẫn còn rất nhiều câu chuyện mới mẻ muốn chia sẻ. Gặp lại bạn cũ, Kỷ Ức Dương vô thức uống nhiều hơn mấy ly. Đàm Thiếu Tông nói rất ít, tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi nhàm chán.
Tan cuộc, Kỷ Ức Dương và bố mẹ cùng chờ xe tới đón. Hết sức không khéo, tài xế của Kỷ Ức Dương đến trước, dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Chính Huân và Sầm Mỹ Luân, Đàm Thiếu Tông đành phải lên xe cùng Kỷ Ức Dương. Cửa xe đóng lại, cửa sổ kéo lên, điều đầu tiên Đàm Thiếu Tông nói với tài xế là cần đưa Kỷ Ức Dương về nhà trước, sau đó làm phiền tài xế đi tới nơi khác.
Xe đi được một đoạn, Kỷ Ức Dương hạ cửa sổ xuống, Kỷ Ức Dương uống rượu nóng người, gió lạnh nhanh chóng thổi vào, y cảm thấy rất thoải mái. Y nghiêng đầu nhìn Đàm Thiếu Tông, hiếm khi Đàm Thiếu Tông ngồi nghiêm chỉnh, giống như mỗi phút mỗi giây đi chung đường với y đều rất khó khăn.
Kỷ Ức Dương tưởng mình thực sự không hề để ý, dù Đàm Thiếu Tông bày ra thái độ thế nào cũng chẳng liên quan đến y. Thậm chí bây giờ y còn cảm thấy Đàm Thiếu Tông hơi đáng thương, bởi vì Đàm Thiếu Tông rất ít khi tỏ ra không vui rõ ràng như vậy. Y nghĩ tới cuộc nói chuyện điện thoại với luật sư, nói với Đàm Thiếu Tông: “Cậu đừng làm khó bản thân, luật sư nói có thể lấy, thì cậu cứ yên tâm làm theo là được.”
Đàm Thiếu Tông nghe tiếng, quay sang nhìn Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương chống khuỷu tay lên cửa sổ, dáng ngồi hiếm khi biếng nhác tùy tiện. Anh biết lúc ngà ngà say Kỷ Ức Dương sẽ thả lỏng hơn bình thường, nói năng cũng không tính toán kỹ càng, úp úp mở mở nữa, giống như lần anh lái xe đến đón Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương từng hứa nếu có bão táp phong ba y sẽ cho anh ẩn náu trên đảo riêng.
Lúc luật sư đưa ra một chồng giấy tờ dày cộp, Đàm Thiếu Tông quên mất không nhìn xem trong danh sách có hòn đảo như vậy thật không.
Kỷ Ức Dương lại hỏi anh: “Không vui?”
Thực ra kiểu quan tâm này đã không còn phù hợp với quan hệ hiện tại của hai người. Hai tay Đàm Thiếu Tông đặt trên đầu gối khiến anh trông càng có vẻ câu nệ, anh nghĩ nghĩ rồi trả lời Kỷ Ức Dương: “Không phải, chỉ là định cai thuốc.”
“Đó là chuyện tốt mà.”
Đàm Thiếu Tông gật gật đầu: “Là chuyện tốt.”
Kỷ Ức Dương nói: “Hẳn nên cai từ sớm.”
Đàm Thiếu Tông trả lời như lẩm bẩm một mình: “Chắc là vì tôi chung tình.”
Xe đã đến địa điểm đầu tiên, là ngôi nhà cả hai chung sống, thế nhưng giờ đây không ai chịu xuống. Tài xế thấy họ có chuyện muốn nói, tự giác tránh đi, để lại hai người vẫn cứ lặng im không nói.
Thứ phá vỡ sự im lặng là hai cái hắt hơi liên tiếp của Kỷ Ức Dương. Trong xe yên tĩnh trở lại, Đàm Thiếu Tông lên tiếng trước: “Vừa uống rượu xong đã phơi gió lạnh lâu như thế, có giận dỗi với ai cũng đừng đùa giỡn với sức khỏe của mình. Lát nữa tắm xong anh nhớ xịt mũi, dù sao cảm lạnh cũng rất phiền phức.”
Kỷ Ức Dương không trả lời, lông mày y nhíu lại, hình như không vừa lòng Đàm Thiếu Tông định nghĩa hành động mở cửa sổ hóng gió của y là giận dỗi. Y đang định mở miệng cãi lại, nói Đàm Thiếu Tông đừng ảo tưởng, Đàm Thiếu Tông đã tiếp tục: “Tôi đã nghĩ về những lời anh nói hôm đó, ít nhất có một việc anh không đúng. Trong chuyện chúng ta, tôi chưa bao giờ là người nói lời kết thúc, lần đầu tiên không phải, bây giờ cũng không. Tôi không có ý kiến gì về việc ly hôn, tôi sẽ bảo luật sư của tôi thảo luận chuyện phân chia tài sản với luật sư của anh. Lần này tôi không thể bay tới New York cùng anh, tôi phải tới một nơi. Đến New York tôi sẽ liên lạc cho anh, anh không cần lo tôi lại đến muộn.”
Kỷ Ức Dương không nói nữa. Sau khi y xuống xe, Đàm Thiếu Tông cho tay vào túi áo khoác bên phải, anh nắm chặt chiếc bật lửa trong tay, sau đó đưa tay ra sau lưng, từ từ thả ra.
Tài xế đưa Đàm Thiếu Tông đến studio, Đàm Thiếu Tông đứng trên vỉa hè nhìn theo đuôi xe cho đến khi đèn xe biến mất ở ngã rẽ.
Vừa đi qua ngã tư thứ hai, tài xế đã nhận được điện thoại của Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông hỏi: “Tài xế Trương, anh có thể tìm giúp tôi xem ghế sau bên phải có rơi chiếc bật lửa nào không được không?”
Cũng may đường ít xe, tài xế Trương nhanh chóng dừng lại bên đường, xuống xe bật đèn pin điện thoại tìm trong xe một hồi, đúng là có một chiếc bật lửa nhựa kẹt giữa khe đệm ghế sau, nhưng trông không hề giống loại Đàm Thiếu Tông sẽ dùng. Tài xế Trương trả lời Đàm Thiếu Tông: “Đúng là có một cái bật lửa, nhưng không biết có phải cái anh nói không, hình như có chữ viết, để tôi nhìn xem, là “Trương Dịch* tuyệt đẹp”.”
“Đúng là nó. Làm phiền anh quay lại đưa cho tôi được không? Hoặc là tôi gọi taxi đến chỗ anh lấy.” Đàm Thiếu Tông dừng lại một chút rồi bổ sung: “Ngại quá, nhưng nó rất quan trọng với tôi.”
——————
Chú thích:
1) Kỹ sư thuật toán điều khiển – Algorithm Engineer:
2) Khắc thuyền tìm gươm: Chuyện kể rằng nước Sở có một người khi đi qua sông đã lỡ tay làm rơi thanh gươm xuống nước, người đó bèn khắc một dấu trên mạn thuyền để làm ký hiệu chỗ rơi gươm, lúc sau thuyền dừng lại, người đó căn cứ vào chỗ khắc đó mà mò gươm và dĩ nhiên là tìm chẳng thấy. Ở đây muốn ám chỉ sự khờ dại; không biết thời biết cuộc.
3) Ngũ Hành Sơn: ngọn núi đè Tôn Ngộ Không 500 năm, phải chờ Đường Tăng đi qua nhận làm đồ đệ và giải thoát đó
4) Trò Zuma:
5) Thành phố Trương Dịch, thuộc tỉnh Cam Túc, phía Tây Bắc của Trung Quốc là khu vực có cảnh quan đẹp và nổi tiếng thu hút nhiều khách du lịch tham quan khám phá. Nơi đây nổi tiếng với những phiến đất đá có màu sắc sặc sỡ kỳ lạ. Núi cầu vồng luôn nằm trong top 10 thắng cảnh Trung Quốc đáng tham quan nhất.
Lúc điện thoại reo vang, Đàm Thiếu Tông đang đứng ngơ ngẩn trước cửa sổ sát đất ở studio, hôm nay anh không có cuộc hẹn nào, công việc đã xử lý tạm ổn, nhìn tên người gọi trên điện thoại, anh lập tức ý thức được có lẽ ngày hôm nay sẽ không thể trôi qua nhẹ nhàng như thế.
Số lần Sầm Mỹ Luân gọi điện riêng cho Đàm Thiếu Tông có thể đếm trên đầu ngón tay, gần nhất là hôm bà kêu anh cùng tới một cuộc tụ họp toàn phụ nữ, chỉ trừ anh. Đàm Thiếu Tông vốn tưởng Kỷ Ức Dương đã về nhà thông báo chuyện ly hôn, anh căng da đầu nhấc máy, quyết tâm bình tĩnh đối mặt với tất cả thể loại trách móc khuyên can, nào ngờ vừa nối máy Sầm Mỹ Luân đã nói: “Sao hai đứa vẫn chưa đến?”
Đàm Thiếu Tông hoàn toàn không hiểu bà đang nói gì.
Kiểm điểm lại một chút, hôm nay tuyệt đối không phải ngày về nhà dùng bữa, họp mặt cuối năm của Hựu Chỉ và tập đoàn nhà họ Kỷ cũng đã xong xuôi, trong phút chốc Đàm Thiếu Tông không thể nghĩ ra bất cứ dịp gì cần cả hai cùng tham dự.
Cũng may quý bà Sầm đã tự tiết lộ cho anh: “Có chuyện gì thế? Sao Kỷ Ức Dương không nghe điện thoại? Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, lễ cưới của em họ cũng không thèm đến, càng lớn càng không biết điều. Cháu nói với nó, hôm nay nó mà không tới thì năm nay đừng về nhà nữa.”
Đàm Thiếu Tông biết chuyện năm nay em họ Kỷ Ức Dương kết hôn, nhưng thiệp cưới sẽ không được cho anh, anh không hề biết gì về thời gian địa điểm diễn ra hôn lễ, trước đây Kỷ Ức Dương cũng chưa từng nhắc qua.
Gia đình đang có chuyện vui, Đàm Thiếu Tông không tiện nói với quý bà Sầm là con trai cô đã quyết định chia tay cháu, trước hết chỉ có thể nhẹ nhàng nhận lỗi, viện đại một cái cớ nói Kỷ Ức Dương đang dự cuộc họp online qua điện thoại, có lẽ họ sẽ không kịp đến trước khi buổi lễ bắt đầu.
Quý bà Sầm không hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng không nói gì, chỉ nghiêm khắc giục họ đến nhanh thêm lần nữa.
Cúp điện thoại, Đàm Thiếu Tông thở dài một hơi, thực ra anh hoàn toàn không biết Kỷ Ức Dương đang ở đâu.
Họ chưa từng gặp lại từ buổi tối hôm đó. Cả đêm Kỷ Ức Dương không cho anh bất cứ cơ hội lên tiếng nào, anh đứng đến hai chân tê dại, nỗi lòng thấp thỏm lên xuống theo từng lời Kỷ Ức Dương nói, cuối cùng san bằng thành một đường thẳng tắp. Sau đó Kỷ Ức Dương cầm chìa khóa xe rời đi, đến cửa lại vòng về, nhắc anh cuối tháng nhất định phải xếp thời gian rảnh, luật sư yêu cầu họ cùng tới New York ký giấy tờ và xử lý các thủ tục ly hôn.
Một người không thích lái xe nay thà tự lái xe cũng phải rời đi ngay lập tức, Đàm Thiếu Tông có thể đoán được Kỷ Ức Dương không muốn ở chung phòng với anh đến nhường nào. Anh biết điều, hôm sau lập tức thu xếp đồ đạc dọn tới studio. Lúc ấy Đàm Thiếu Tông bình tĩnh đến bất ngờ, ngay cả chứng mất ngủ cũng không tái phát.
Quan hệ giữa hai người kết thúc trong thảm hại, điểm đáng mừng là cuối cùng anh cũng không cần phải lo lắng nữa, phân tích cặn kẽ từng lời nói, cử chỉ của Kỷ Ức Dương cứ như nhân vật chính phim tình cảm cổ trang cố gắng tìm hiểu “chàng yêu ta” hay “chàng không yêu ta”, chỉ tiếc rằng anh lại ngã ở chỗ cũ, lại vô duyên vô cớ lãng phí tiền vé máy bay.
Giữa chừng luật sư của Kỷ Ức Dương từng liên lạc với Đàm Thiếu Tông, vẫn là vị luật sư soạn hợp đồng tiền hôn nhân đó. Có vẻ như dưới yêu cầu của Kỷ Ức Dương, anh ta đã soạn ra một bản thỏa thuận phân chia tài sản mới, Đàm Thiếu Tông hiểu rõ thỏa thuận mới có lợi cho anh hơn nhiều so với bản cũ, anh đề nghị luật sư cứ tiến hành theo bản cũ, nói tới nói lui cuối cùng hai bên vẫn chưa đi đến được kết luận chung nào.
15 phút sau Đàm Thiếu Tông mới gom góp đủ can đảm gọi cho Kỷ Ức Dương, vừa nối máy anh đã lập tức thuật lại yêu cầu của quý bà Sầm, thuận tiện đề xuất Kỷ Ức Dương gửi địa chỉ cho anh, họ tự đến thẳng hội trường, gặp nhau trước cửa sẽ tiện hơn.
Anh nói một tràng dài liên tục không ngừng, Kỷ Ức Dương chỉ ném lại một cậu: “Tôi không đi luôn được, cậu tới công ty tôi.”
Đàm Thiếu Tông vẫn giữ ý thức “làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy”, thay trang phục lịch sự rồi lái xe đến Hựu Chỉ.
Kỷ Ức Dương không cổ vũ văn hóa tăng ca, ngày cuối tuần sảnh lớn tầng 1 trống không. Đàm Thiếu Tông chờ thang máy hồi lâu không thấy, bỗng có tiếng bước chân tới gần, anh phản xạ quay đầu, trông thấy một người đàn ông đeo kính gọng đen, ngày mùa đông mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay in logo Hựu Chỉ, Đàm Thiếu Tông lịch sự gật đầu, xác nhận mình không quen biết người kia.
Anh đang định quay đi, người kia đã gọi giật lại: “Khoan, từ từ đã, anh quay sang đây chút.”
Đàm Thiếu Tông nhìn anh ta, chuẩn bị nói anh nhận nhầm người rồi, người kia chợt vỗ bả vai anh: “Đệch, đúng là anh! Bảo sao tôi thấy quen thế.”
Đàm Thiếu Tông tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Hình như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.”
“Đúng đúng đúng, đương nhiên anh chưa bao giờ thấy tôi, tôi cũng chưa bao giờ thấy anh.” Anh ta vào thang máy trước một bước, giơ thẻ nhân viên lên trước mặt Đàm Thiếu Tông: “Tôi là Hạ Tử Tuấn, kỹ sư thuật toán điều khiển* của Hựu Chỉ, anh đi với tôi, tôi cho anh xem cái này là anh sẽ biết.”
Đàm Thiếu Tông thấy rất lạ, nhưng anh biết ban ngày ban mặt ở nơi có giám sát hẳn không đến nỗi có kẻ bắt cóc, đơn giản chỉ cần giữ im lặng và chờ đợi diễn biến tình hình. Ngược lại, Hạ Tử Tuấn có vẻ rất phấn khích, lẩm bẩm với tốc độ cực nhanh: “Team tôi trâu vãi, nhìn thấy anh tôi mới biết họ mô phỏng giống đến mức nào, mẹ kiếp nếu có ngày Kỷ Ức Dương nghĩ thông, chịu đồng ý đưa vào kinh doanh, sau này giá trị của những cổ phiếu tôi trao đổi trong nhóm quyền chọn ước tính sẽ lại tăng gấp đôi.”
Ra khỏi thang máy, Hạ Tử Tuấn dẫn Đàm Thiếu Tông vào căn phòng ở cuối hành lang, căn phòng không bày biện nhiều, chỉ có một bức tường kính chia không gian làm đôi, một bên đặt chiếc ghế tựa. Hạ Tử Tuấn bảo Đàm Thiếu Tông ngồi xuống ghế, đưa cho anh đeo cặp kính kỳ lạ, rồi lui sang phía bên kia bức tường kính.
Mãi không thấy gì, Đàm Thiếu Tông quay đầu tìm Hạ Tử Tuấn, anh định đứng dậy tháo kính kết thúc trò đùa khó hiểu này, Hạ Tử Tuấn ở phía bên kia gõ gõ bức tường kính ngăn cách, ý bảo anh xoay người ngồi thẳng nhìn ra đằng sau.
Đàm Thiếu Tông quay lại, tầm nhìn không còn là bức tường trắng và căn phòng trống vắng, anh nhìn thấy chính mình.
Khoảng không gian trống rỗng trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc bàn, dường như chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào cốc nước trên mặt bàn, nhưng khi anh thực sự đưa tay ra lại chỉ bắt được không khí. Người ngồi phía đối diện thực sự chính là anh, cửa sổ sát đất bên phải mở rộng, liếc mắt một chút là thấy mặt sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Đàm Thiếu Tông nhanh chóng nhận ra đây là đâu.
Địa chỉ cụ thể của nhà hàng này từng được gửi đến điện thoại của anh, rồi anh chuyển tiếp y nguyên cho Đàm Thiếu Nhụy. Đúng là vị trí ngắm cảnh tốt nhất, Đàm Thiếu Tông nhớ Kỷ Ức Dương kể phục vụ nhà hàng ai cũng khen y may mắn, mặt trời lặn hôm đó cực kỳ xinh đẹp.
Không biết Hạ Tử Tuấn đến gần từ bao giờ, anh ta không tham gia buổi họp mặt cuối năm, bình thường cũng không tò mò đời sống cá nhân của Kỷ Ức Dương, anh ta biết Kỷ Ức Dương ra nước ngoài đăng ký kết hôn với một người đàn ông, nhưng không thể nào liên tưởng đến Đàm Thiếu Tông trước mắt, chỉ cho rằng anh là bạn của Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương muốn tái hiện ký ức cho anh.
Hạ Tử Tuấn đắc ý hỏi Đàm Thiếu Tông: “Người đó là anh đúng không? Mô phỏng cực kỳ giống đúng không?”
Đàm Thiếu Tông tháo kính, trả lời: “Chắc thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đó là anh sao? Anh đã không còn 17 tuổi, anh của tuổi 17 cũng không ngồi đối diện Kỷ Ức Dương cùng ngắm mặt trời lặn, anh không có cơ sở so sánh cảnh tượng ngày hôm đó có giống khung cảnh anh vừa chứng kiến hay không.
Khúc mắc khó tháo gỡ đến mức nào mới có thể khiến Kỷ Ức Dương không màng phí tổn tái hiện nhà hàng bên dòng Mê Kông 10 năm trước?
Đàm Thiếu Tông nghĩ đến câu chuyện cổ khắc thuyền tìm gươm*, thuyền đã trôi xa theo dòng nước, người mất gươm vẫn cứ lần theo vết khắc trên thuyền để tìm đồ thất lạc. Mà Kỷ Ức Dương cũng phí công y như thế, rõ ràng thời gian địa điểm đã thay đổi từ lâu, nơi này không phải vùng nhiệt đới, thời gian cũng chẳng bao giờ chờ đợi ai, y cứ phải dùng số liệu điện tử vĩnh cửu lưu giữ ngày mặt trời lặn và Đàm Thiếu Tông 17 tuổi.
Nhưng Đàm Thiếu Tông không thể nào sắm vai con thuyền quẩn quanh một chỗ suốt 10 năm.
Người ngồi phía bên kia bàn ăn là Đàm Thiếu Tông trong tưởng tượng của Kỷ Ức Dương, một hình nhân cao su để y thỏa sức nhào nặn theo ý thích, vĩnh viễn không bao giờ làm Kỷ Ức Dương thất vọng. Càng thấy rõ tưởng tượng của Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông càng hiểu anh không thể gánh vác nổi tâm sự trong y, bởi vì ở thế giới thật Đàm Thiếu Tông sẽ bất cẩn bước chệch khỏi kỳ vọng của Kỷ Ức Dương, sểnh ra là anh phạm lỗi, mà Kỷ Ức Dương thì luôn luôn cảm thấy mình bị phụ lòng.
Phản ứng của Đàm Thiếu Tông hoàn toàn khác các nhân vật chính trong 5 dự án còn lại, anh không lộ ra nửa phần cảm động hay vui mừng, mà ngược lại còn có vẻ vô cùng buồn bã. Hứng thú tăng vọt của Hạ Tử Tuấn cũng trùng xuống theo, một lát sau anh ta không nhịn được, hỏi: “Nhìn thấy mình trong quá khứ mà anh không xúc động à?”
Đàm Thiếu Tông trả lời: “Không, giống như bị Ngũ Hành Sơn* đè không thở nổi.”
Để Đàm Thiếu Tông tận mắt thấy mặt trời lặn 10 năm trước có tác dụng hệt như Kỷ Ức Dương mở cống xả lũ bộc bạch tâm tình, đơn giản là mở ra cho Đàm Thiếu Tông thấy tất cả những gì anh đã bỏ lỡ.
Đàm Thiếu Tông chưa từng biết bản thân đã bỏ lỡ nhiều đến vậy, anh không thể nghĩ lại, nghĩ lại nhất định sẽ hối hận, dù rằng ở thời điểm mơ hồ ấy thực ra anh cũng không mong đợi quá nhiều. Trước buổi tối hôm đó, Đàm Thiếu Tông không thể cãi rằng anh chẳng bao giờ hiểu được tấm lòng của Kỷ Ức Dương, nhưng điều anh hiểu còn xa mới bằng 1% những gì Kỷ Ức Dương nói.
Đàm Thiếu Tông là nhân vật chính trong tâm sự của Kỷ Ức Dương, nhưng đến lúc Kỷ Ức Dương sẵn lòng nói ra, thì anh và tâm sự ấy đã không còn liên quan gì nhiều nữa, chỉ là Kỷ Ức Dương tự giải thích cho chính mình mà thôi.
Đàm Thiếu Tông đã trở thành một ký hiệu, là minh chứng cho những nỗ lực của Kỷ Ức Dương ở cửa ải tình yêu, y luôn làm mọi việc đến mức tốt nhất, dù yêu cũng yêu tới trăm lần ngàn lượt, đối phương có hay biết và cảm kích không cũng chẳng hề gì, ngược lại, Đàm Thiếu Tông không biết tốt xấu còn càng làm cho tình yêu của y trở nên vô tư khảng khái hơn người thường, dù kết quả không như mong muốn, cũng vẫn là tuy bại mà vinh.
Đàm Thiếu Tông đứng dậy tời đi, Hạ Tử Tuấn không giữ, anh ta nghĩ, có lẽ mình đã đoán sai khách hàng của dự án thứ sáu rồi.
Trước khi đóng cửa, Đàm Thiếu Tông nhìn thêm lần nữa rồi tháo kính ra, căn phòng chỉ còn khoảng không trống trải và bức tường kính trong suốt.
Phòng làm việc của Kỷ Ức Dương ở tầng cao hơn, Đàm Thiếu Tông vừa ra khỏi thang máy đã gặp trợ lý Sở. Trợ lý Sở giải thích với anh: “Đang có việc quan trọng, cuộc họp kéo dài cả buổi sáng, chắc phải một lúc nữa mới xong được, sếp Kỷ nói anh chờ anh ấy trong văn phòng.”
Đàm Thiếu Tông nghe theo sắp xếp, vào văn phòng Kỷ Ức Dương cũng chỉ ngồi ngơ ngẩn, anh cố hết sức không nghĩ đến những điều vừa mắt thấy tai nghe ở dưới tầng, đầu đành phải điểm lại một lượt các dự án quay chụp từ thứ hai đến thứ sáu.
Anh ngồi một mạch đến 3 giờ, giữa chừng Kỷ Ức Dương có ghé qua một lần, không phải tới tìm anh, mà là đứng trước mặt anh gọi điện cho Sầm Mỹ Luân, Đàm Thiếu Tông nghe y hứa hẹn với Sầm Mỹ Luân là sẽ có mặt trước khi tiệc tối bắt đầu.
5 giờ tài xế đến đón họ, lên xe cởi áo khoác mới biết hai người mặc âu phục một đậm một nhạt hoàn toàn không ăn ý. Có vẻ như Kỷ Ức Dương vẫn chưa giải quyết xong công việc, trên đường đi y nhận được hai cuộc điện thoại từ bộ phận pháp lý và bộ phận tài chính.
Đến hội trường, trước tiên họ tặng quà tân hôn cho đôi vợ chồng son, tất nhiên là quà do trợ lý Sở chọn, cả hai cũng chẳng biết bên trong hộp có gì. Trông thấy quần áo không họ hòa hợp, Sầm Mỹ Luân càng thêm tức giận, nói thẳng tối nay bà tuyệt đối không ngồi chung một bàn tiệc với họ.
Kỷ Ức Dương biết vắng mặt tại hôn lễ của em họ là không phải phép, mẹ gióng trống khua chiêng chê trách họ thực ra là để cho họ hàng xem. Sầm Mỹ Luân không thèm nói chuyện với con trai nhưng lại gọi Đàm Thiếu Tông đi theo, tươi cười giới thiệu với cô dâu rằng Đàm Thiếu Tông là nhiếp ảnh gia, chụp ảnh rất giỏi.
Thế là Đàm Thiếu Tông bị lôi đi chụp thêm một bộ ảnh cho cặp đôi mới cưới. Máy ảnh là của đội nhiếp ảnh gia đám cưới, Đàm Thiếu Tông dùng không quen tay, nhưng quý bà Sầm cứ đứng bên cạnh giám sát, anh đành phải tập trung 120% nghiêm túc chụp ảnh.
Giải quyết xong việc quý bà Sầm giao, trời đã xâm xẩm tối. Đàm Thiếu Tông cầm cốc nước có ga đi tìm chỗ ngồi, bữa tiệc dần trở nên náo nhiệt, Đàm Thiếu Tông tùy ý nhìn quanh, trông thấy Kỷ Ức Dương đang nắm tay khiêu vũ với một cô bé.
Cháu gái 6 tuổi quấn lấy Kỷ Ức Dương. Cô bé xinh xắn hoạt bát mặc váy trắng bồng bềnh, Kỷ Ức Dương chiều bé, cúi người nắm tay bé, chầm chậm dẫn bé di chuyển vòng quanh, vẻ mặt y vô cùng ấm áp, từ đầu đến cuối cực kỳ kiên nhẫn.
Động tác của họ rất chậm, như thể không hề có ý định đuổi theo nhịp nhạc. Đàm Thiếu Tông chăm chú nhìn họ, đôi mắt cũng chớp rất chậm, như là sợ bỏ lỡ động tác nào đó.
Đàm Thiếu Tông nghĩ, anh đã từng nhìn thấy một Kỷ Ức Dương như thế, là vào buổi chiều mà cả hai đều nhớ rõ.
Cháu gái chơi đã rồi, Kỷ Ức Dương quay lại chỗ bên cạnh Đàm Thiếu Tông dùng bữa. Bàn ăn toàn họ hàng thân thích không cần xã giao này nọ, nhưng thực ra vẫn có nhiều người từ bàn khác sang kính rượu Kỷ Ức Dương. Qua lại mất vòng, một đôi nam nữ bỗng ngồi xuống cạnh Đàm Thiếu Tông và Kỷ Ức Dương, lúc ấy Kỷ Ức Dương đang cúi đầu xem tin nhắn trợ lý mới gửi, Đàm Thiếu Tông và hai vị khách trơ mắt nhìn nhau, anh tin chắc họ không phải người anh quen.
Đến khi Kỷ Ức Dương ngẩng đầu, vẻ ngạc nhiên và vui mừng trên mặt y gần như bộc lộ ngay tức khắc, quý ông đó là Lý Bác Ích – bạn đại học của Kỷ Ức Dương.
Sau khi tốt nghiệp, Lý Bác Ích ở lại nước Mỹ, vợ anh ta là bạn tốt của cô dâu, nhìn thấy tên chú rể trên thiệp cưới, Lý Bác Ích đã tự hỏi không biết liệu đó có phải họ hàng của Kỷ Ức Dương không, bây giờ thực sự gặp được nhau, chỉ biết cảm thán quả là vừa khéo.
Họ từng là bạn thân thời đại học, nhưng vì Kỷ Ức Dương và em trai Lý Bác Ích không thể yêu đương lâu dài nên quan hệ đôi bên trở nên xấu hổ và dần ít liên lạc.
Giờ đây chuyện cũ đã sang trang, những rạn nứt trước kia không còn tồn tại. Huống chi Lý Bác Ích nhanh chóng lộ tin cho Kỷ Ức Dương, khi luật hôn nhân đồng tính vừa có hiệu lực, em trai anh ta đã nhanh chóng đăng ký kết hôn với người yêu.
Lý Bác Ích biết Kỷ Ức Dương cũng đã kết hôn với người yêu cùng giới, ngại Đàm Thiếu Tông ở đây nên không nhắc nhiều đến em trai. Bỏ qua chủ đề nhạy cảm, hai người bắt đầu nhớ lại những chuyện thú vị hồi còn đi học, Lý Bác Ích thường xuyên liên lạc với các bạn học và giáo sư ở trường đại học, nên có thể cho Kỷ Ức Dương biết rất nhiều tin tức.
Tiếp theo kể đến công việc sau khi tốt nghiệp, từ chức xây dựng sự nghiệp riêng, gặp gỡ và quen biết vợ, rồi tới kết hôn, vợ Lý Bác Ích cũng tham gia vào nửa sau câu chuyện, cô sang Mỹ từ năm học cấp 3, về sau bố mẹ cũng định cư ở đó, kể từ khi lấy Lý Bác Ích, đây là lần đầu tiên cô về nước. Quê hương không còn giống như trong trí nhớ, cô cảm thán mình thực sự đã trở thành người tha hương, nhìn một đống mã QR, cô chẳng biết phải dùng ứng dụng nào trên điện thoại để quét, nói qua nói lại còn nhắc tới việc dạo này kiểm tra an ninh vô cùng chặt chẽ, lúc nhập cảnh, cả ba chiếc vali của cô và Lý Bác Ích đều bị mở ra kiểm tra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, Lý Bác Ích chen vào nói với Kỷ Ức Dương: “Nhắc đến kiểm tra an ninh mới nhớ cậu còn nợ tôi một thứ.”
“Thứ gì?” Kỷ Ức Dương hoàn toàn không có ấn tượng.
Lý Bác Ích trả lời: “Năm nhất bay sang New York nhập học, tôi mặc cái áo khoác tôi từng mặc lúc đi du lịch ở Trung Quốc với bố mẹ, trong túi áo có một chiếc bật lửa nhưng tôi không biết, lúc kiểm tra an ninh vẫn đi qua bình thường, sau khai giảng hai tuần, tôi mang áo đi giặt khô mới phát hiện ra. Vì xác suất một chiếc bật lửa vượt qua kiểm tra an ninh rất nhỏ nên tôi luôn mang theo bên mình như bùa may mắn, tiện tay đưa cậu cầm hộ một lần, cậu làm mất của tôi luôn.”
Kỷ Ức Dương cười mắng Lý Bác Ích bịa chuyện, vợ Lý Bác Ích cũng nghĩ không có chuyện bật lửa qua cửa kiểm tra an ninh. Lý Bác Ích nhất thời yếu thế, cao giọng tiếp tục giải thích: “Thật mà, trên mặt bật lửa còn khắc chữ Hán, chắc chắn là trước đó tôi mua ở khu du lịch, sao New York lại bán bật lửa có chữ tiếng Trung chứ?” Thấy vợ và bạn học đều tỏ vẻ không tin, anh ta đành cầu cứu người thứ tư trên bàn tiệc: “Chính bởi vì xác suất quá nhỏ nên tôi mới mang nó bên mình như bùa may mắn, cậu Đàm, cậu có nghĩ là khi ấy nhân viên an ninh đã mất tập trung không?”
Trong lúc họ nói chuyện, Đàm Thiếu Tông vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, anh để điện thoại rất thấp, người ngồi cùng bàn không ai biết thực ra anh chỉ đang chơi trò Zuma*. Nghe Lý Bác Ích hỏi chuyện, anh bắn trượt liên tiếp ba phát bóng, chữ “Game over” nhảy ra giữa màn hình, anh tắt điện thoại ngẩng đầu nhìn Lý Bác Ích, cười cười trả lời: “Tôi không biết.”
Đành phải bỏ qua chủ đề kiểm tra an ninh, cũng may Lý Bác Ích và vợ vẫn còn rất nhiều câu chuyện mới mẻ muốn chia sẻ. Gặp lại bạn cũ, Kỷ Ức Dương vô thức uống nhiều hơn mấy ly. Đàm Thiếu Tông nói rất ít, tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi nhàm chán.
Tan cuộc, Kỷ Ức Dương và bố mẹ cùng chờ xe tới đón. Hết sức không khéo, tài xế của Kỷ Ức Dương đến trước, dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Chính Huân và Sầm Mỹ Luân, Đàm Thiếu Tông đành phải lên xe cùng Kỷ Ức Dương. Cửa xe đóng lại, cửa sổ kéo lên, điều đầu tiên Đàm Thiếu Tông nói với tài xế là cần đưa Kỷ Ức Dương về nhà trước, sau đó làm phiền tài xế đi tới nơi khác.
Xe đi được một đoạn, Kỷ Ức Dương hạ cửa sổ xuống, Kỷ Ức Dương uống rượu nóng người, gió lạnh nhanh chóng thổi vào, y cảm thấy rất thoải mái. Y nghiêng đầu nhìn Đàm Thiếu Tông, hiếm khi Đàm Thiếu Tông ngồi nghiêm chỉnh, giống như mỗi phút mỗi giây đi chung đường với y đều rất khó khăn.
Kỷ Ức Dương tưởng mình thực sự không hề để ý, dù Đàm Thiếu Tông bày ra thái độ thế nào cũng chẳng liên quan đến y. Thậm chí bây giờ y còn cảm thấy Đàm Thiếu Tông hơi đáng thương, bởi vì Đàm Thiếu Tông rất ít khi tỏ ra không vui rõ ràng như vậy. Y nghĩ tới cuộc nói chuyện điện thoại với luật sư, nói với Đàm Thiếu Tông: “Cậu đừng làm khó bản thân, luật sư nói có thể lấy, thì cậu cứ yên tâm làm theo là được.”
Đàm Thiếu Tông nghe tiếng, quay sang nhìn Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương chống khuỷu tay lên cửa sổ, dáng ngồi hiếm khi biếng nhác tùy tiện. Anh biết lúc ngà ngà say Kỷ Ức Dương sẽ thả lỏng hơn bình thường, nói năng cũng không tính toán kỹ càng, úp úp mở mở nữa, giống như lần anh lái xe đến đón Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương từng hứa nếu có bão táp phong ba y sẽ cho anh ẩn náu trên đảo riêng.
Lúc luật sư đưa ra một chồng giấy tờ dày cộp, Đàm Thiếu Tông quên mất không nhìn xem trong danh sách có hòn đảo như vậy thật không.
Kỷ Ức Dương lại hỏi anh: “Không vui?”
Thực ra kiểu quan tâm này đã không còn phù hợp với quan hệ hiện tại của hai người. Hai tay Đàm Thiếu Tông đặt trên đầu gối khiến anh trông càng có vẻ câu nệ, anh nghĩ nghĩ rồi trả lời Kỷ Ức Dương: “Không phải, chỉ là định cai thuốc.”
“Đó là chuyện tốt mà.”
Đàm Thiếu Tông gật gật đầu: “Là chuyện tốt.”
Kỷ Ức Dương nói: “Hẳn nên cai từ sớm.”
Đàm Thiếu Tông trả lời như lẩm bẩm một mình: “Chắc là vì tôi chung tình.”
Xe đã đến địa điểm đầu tiên, là ngôi nhà cả hai chung sống, thế nhưng giờ đây không ai chịu xuống. Tài xế thấy họ có chuyện muốn nói, tự giác tránh đi, để lại hai người vẫn cứ lặng im không nói.
Thứ phá vỡ sự im lặng là hai cái hắt hơi liên tiếp của Kỷ Ức Dương. Trong xe yên tĩnh trở lại, Đàm Thiếu Tông lên tiếng trước: “Vừa uống rượu xong đã phơi gió lạnh lâu như thế, có giận dỗi với ai cũng đừng đùa giỡn với sức khỏe của mình. Lát nữa tắm xong anh nhớ xịt mũi, dù sao cảm lạnh cũng rất phiền phức.”
Kỷ Ức Dương không trả lời, lông mày y nhíu lại, hình như không vừa lòng Đàm Thiếu Tông định nghĩa hành động mở cửa sổ hóng gió của y là giận dỗi. Y đang định mở miệng cãi lại, nói Đàm Thiếu Tông đừng ảo tưởng, Đàm Thiếu Tông đã tiếp tục: “Tôi đã nghĩ về những lời anh nói hôm đó, ít nhất có một việc anh không đúng. Trong chuyện chúng ta, tôi chưa bao giờ là người nói lời kết thúc, lần đầu tiên không phải, bây giờ cũng không. Tôi không có ý kiến gì về việc ly hôn, tôi sẽ bảo luật sư của tôi thảo luận chuyện phân chia tài sản với luật sư của anh. Lần này tôi không thể bay tới New York cùng anh, tôi phải tới một nơi. Đến New York tôi sẽ liên lạc cho anh, anh không cần lo tôi lại đến muộn.”
Kỷ Ức Dương không nói nữa. Sau khi y xuống xe, Đàm Thiếu Tông cho tay vào túi áo khoác bên phải, anh nắm chặt chiếc bật lửa trong tay, sau đó đưa tay ra sau lưng, từ từ thả ra.
Tài xế đưa Đàm Thiếu Tông đến studio, Đàm Thiếu Tông đứng trên vỉa hè nhìn theo đuôi xe cho đến khi đèn xe biến mất ở ngã rẽ.
Vừa đi qua ngã tư thứ hai, tài xế đã nhận được điện thoại của Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông hỏi: “Tài xế Trương, anh có thể tìm giúp tôi xem ghế sau bên phải có rơi chiếc bật lửa nào không được không?”
Cũng may đường ít xe, tài xế Trương nhanh chóng dừng lại bên đường, xuống xe bật đèn pin điện thoại tìm trong xe một hồi, đúng là có một chiếc bật lửa nhựa kẹt giữa khe đệm ghế sau, nhưng trông không hề giống loại Đàm Thiếu Tông sẽ dùng. Tài xế Trương trả lời Đàm Thiếu Tông: “Đúng là có một cái bật lửa, nhưng không biết có phải cái anh nói không, hình như có chữ viết, để tôi nhìn xem, là “Trương Dịch* tuyệt đẹp”.”
“Đúng là nó. Làm phiền anh quay lại đưa cho tôi được không? Hoặc là tôi gọi taxi đến chỗ anh lấy.” Đàm Thiếu Tông dừng lại một chút rồi bổ sung: “Ngại quá, nhưng nó rất quan trọng với tôi.”
——————
Chú thích:
1) Kỹ sư thuật toán điều khiển – Algorithm Engineer:
2) Khắc thuyền tìm gươm: Chuyện kể rằng nước Sở có một người khi đi qua sông đã lỡ tay làm rơi thanh gươm xuống nước, người đó bèn khắc một dấu trên mạn thuyền để làm ký hiệu chỗ rơi gươm, lúc sau thuyền dừng lại, người đó căn cứ vào chỗ khắc đó mà mò gươm và dĩ nhiên là tìm chẳng thấy. Ở đây muốn ám chỉ sự khờ dại; không biết thời biết cuộc.
3) Ngũ Hành Sơn: ngọn núi đè Tôn Ngộ Không 500 năm, phải chờ Đường Tăng đi qua nhận làm đồ đệ và giải thoát đó
4) Trò Zuma:
5) Thành phố Trương Dịch, thuộc tỉnh Cam Túc, phía Tây Bắc của Trung Quốc là khu vực có cảnh quan đẹp và nổi tiếng thu hút nhiều khách du lịch tham quan khám phá. Nơi đây nổi tiếng với những phiến đất đá có màu sắc sặc sỡ kỳ lạ. Núi cầu vồng luôn nằm trong top 10 thắng cảnh Trung Quốc đáng tham quan nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro