Chương 30 - Bị Ba Chồng Phát Hiện (2)
Bị Ba Chồng Phá...
2024-08-08 19:42:40
Ngày hôm sau Phùng Dao ngủ suốt trong phòng đến rất muộn mới xuống lầu.
Cô không phải là không phát hiện ra, tối qua về phòng ngủ, trước khi tắm cô đã kiểm tra kỹ cơ thể, nhìn thấy dấu hôn rất nhạt ở trước ngực.
Cô với ba cậu trai kia đùa giỡn quen rồi, không biết nặng nhẹ, đến chính cô cũng không nhận ra.
Vì nhất thời sơ ý mà phạm sai lầm, Phùng Dao đau đầu.
Nhưng mà nghĩ lại, đây là tự do của cô, cô đâu có làm hại ai, hắn là ba chồng, đâu phải chồng cô, có quyền gì mà muốn cô thủ thân như ngọc?
Phùng Dao nhanh chóng đi xuống lầu, không thấy Phàn Tín đâu, mừng thầm trong lòng, đang định ra ngoài tránh bão.
Dì Trương bỗng gọi cô lại, chỉ lên tầng trên, khó xử nói: "Dao Dao, ông chủ bảo cháu dậy thì đến phòng sách."
Phùng Dao ngây người, đáp đại một tiếng, định lén chuồn đi cho thoát nạn.
Nhưng một bóng người bước ra từ phòng sách, ánh mắt quét qua cô, đứng chỗ lan can nói với cô: "Phùng Dao, lên đây."
Giọng nói nghiêm nghị như đánh vào màng nhĩ, Phùng Dao cứng đơ cả người, thầm thở dài, lê bước chân nặng nề đi đến phòng sách của ba chồng.
Bên trong phòng, cô vẫn đang mặc đồ ở nhà, mặt còn hơi phiếm hồng do mới thức dậy, Phàn Tín ngồi phía sau bàn làm việc, chỉ vào túi tài liệu trên bàn, ánh mắt và giọng nói lạnh như băng không chút tình cảm.
"Xem thử đi, thứ bên trong này chắc con rất quen thuộc."
Túi tài liệu đã bị mở rồi, ngón tay Phùng Dao lấy đồ bên trong ra, có mấy tấm ảnh, còn có lịch sử chuyển khoản, có cả bản tổng kết, cụ thể đến mức cô đi club lúc nào, đi bao nhiêu lần đều viết rõ.
Có ảnh cô cùng mấy người đàn ông mặc áo choàng tắm ở hành lang, cô được họ ôm trong lòng, ảnh hơi mờ, nhưng cũng không che đậy được gì.
Điều may mắn duy nhất chắc là không có ảnh cô không mặc đồ ở trong phòng.
Hơi thở Phùng Dao hơi hỗn loạn, vẻ mặt ngại ngùng.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng ba chồng chẳng cho cô cơ hội để ngụy biện, vạch trần thẳng mọi chuyện khiến cô hơi hoảng.
Ba chồng cô đúng là mưu mô, tối qua phát hiện dấu vết, nhưng không hề vòng vo với cô, cũng không tra hỏi, đùng phát cho người đi điều tra, mấy tiếng sau đã ném chứng cứ ra trước mặt, cô còn nói gì được nữa.
Môi Phùng Dao khẽ run, cố gắng biểu hiện thật rõ sự hoảng hốt và áy náy, khó khăn nói: "Ba ơi, đây chỉ là lúc con đi xã giao thôi."
Cô không dám nói là đi tìm thú vui, nhưng đại ý chính là vậy.
Cô dè chừng nhìn Phàn Tín, nhưng càng nhìn hắn càng tức giận, ly nước bị hắn đặt mạnh xuống bàn: "Con có biết thân phận của mình không? Con làm vậy bị người có ý đồ đồn ra ngoài sẽ làm mất mặt nhà họ Phàn, con đừng quên, con vẫn là con dâu của nhà này, chứ đừng nói là chính con cũng cần thể diện."
Hắn chưa bao giờ nổi giận như thế này, tuy Phùng Dao cảm thấy cách nói của hắn hơi phóng đại, nhưng để không chọc giận hắn thêm nữa, cô đành thấp giọng nói: "Con biết, con rất cẩn thận mà ba."
Lẽ nào cô cẩn thận là được? Điều hắn quan tâm là cô có cẩn thận hay không à?
Lồng ngực Phàn Tín phập phồng, lửa giận bùng lên, đến cả con trai cũng lôi ra nói: "Con như thế có xứng với A Thụ không hả?"
Nhắc đến Phàn Thụ, Phùng Dao giải thích: "Con không hề quên A Thụ, con có thể phân biệt rõ cơ thể và trái tim, cơ thể dù có thân mật với người khác thì con cũng không quên anh ấy."
Cô không phải là không phát hiện ra, tối qua về phòng ngủ, trước khi tắm cô đã kiểm tra kỹ cơ thể, nhìn thấy dấu hôn rất nhạt ở trước ngực.
Cô với ba cậu trai kia đùa giỡn quen rồi, không biết nặng nhẹ, đến chính cô cũng không nhận ra.
Vì nhất thời sơ ý mà phạm sai lầm, Phùng Dao đau đầu.
Nhưng mà nghĩ lại, đây là tự do của cô, cô đâu có làm hại ai, hắn là ba chồng, đâu phải chồng cô, có quyền gì mà muốn cô thủ thân như ngọc?
Phùng Dao nhanh chóng đi xuống lầu, không thấy Phàn Tín đâu, mừng thầm trong lòng, đang định ra ngoài tránh bão.
Dì Trương bỗng gọi cô lại, chỉ lên tầng trên, khó xử nói: "Dao Dao, ông chủ bảo cháu dậy thì đến phòng sách."
Phùng Dao ngây người, đáp đại một tiếng, định lén chuồn đi cho thoát nạn.
Nhưng một bóng người bước ra từ phòng sách, ánh mắt quét qua cô, đứng chỗ lan can nói với cô: "Phùng Dao, lên đây."
Giọng nói nghiêm nghị như đánh vào màng nhĩ, Phùng Dao cứng đơ cả người, thầm thở dài, lê bước chân nặng nề đi đến phòng sách của ba chồng.
Bên trong phòng, cô vẫn đang mặc đồ ở nhà, mặt còn hơi phiếm hồng do mới thức dậy, Phàn Tín ngồi phía sau bàn làm việc, chỉ vào túi tài liệu trên bàn, ánh mắt và giọng nói lạnh như băng không chút tình cảm.
"Xem thử đi, thứ bên trong này chắc con rất quen thuộc."
Túi tài liệu đã bị mở rồi, ngón tay Phùng Dao lấy đồ bên trong ra, có mấy tấm ảnh, còn có lịch sử chuyển khoản, có cả bản tổng kết, cụ thể đến mức cô đi club lúc nào, đi bao nhiêu lần đều viết rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có ảnh cô cùng mấy người đàn ông mặc áo choàng tắm ở hành lang, cô được họ ôm trong lòng, ảnh hơi mờ, nhưng cũng không che đậy được gì.
Điều may mắn duy nhất chắc là không có ảnh cô không mặc đồ ở trong phòng.
Hơi thở Phùng Dao hơi hỗn loạn, vẻ mặt ngại ngùng.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng ba chồng chẳng cho cô cơ hội để ngụy biện, vạch trần thẳng mọi chuyện khiến cô hơi hoảng.
Ba chồng cô đúng là mưu mô, tối qua phát hiện dấu vết, nhưng không hề vòng vo với cô, cũng không tra hỏi, đùng phát cho người đi điều tra, mấy tiếng sau đã ném chứng cứ ra trước mặt, cô còn nói gì được nữa.
Môi Phùng Dao khẽ run, cố gắng biểu hiện thật rõ sự hoảng hốt và áy náy, khó khăn nói: "Ba ơi, đây chỉ là lúc con đi xã giao thôi."
Cô không dám nói là đi tìm thú vui, nhưng đại ý chính là vậy.
Cô dè chừng nhìn Phàn Tín, nhưng càng nhìn hắn càng tức giận, ly nước bị hắn đặt mạnh xuống bàn: "Con có biết thân phận của mình không? Con làm vậy bị người có ý đồ đồn ra ngoài sẽ làm mất mặt nhà họ Phàn, con đừng quên, con vẫn là con dâu của nhà này, chứ đừng nói là chính con cũng cần thể diện."
Hắn chưa bao giờ nổi giận như thế này, tuy Phùng Dao cảm thấy cách nói của hắn hơi phóng đại, nhưng để không chọc giận hắn thêm nữa, cô đành thấp giọng nói: "Con biết, con rất cẩn thận mà ba."
Lẽ nào cô cẩn thận là được? Điều hắn quan tâm là cô có cẩn thận hay không à?
Lồng ngực Phàn Tín phập phồng, lửa giận bùng lên, đến cả con trai cũng lôi ra nói: "Con như thế có xứng với A Thụ không hả?"
Nhắc đến Phàn Thụ, Phùng Dao giải thích: "Con không hề quên A Thụ, con có thể phân biệt rõ cơ thể và trái tim, cơ thể dù có thân mật với người khác thì con cũng không quên anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro