Chương 30 - Bị Ba Chồng Phát Hiện (2)
Đeo Bám Đến Cùn...
2024-08-08 19:42:40
Cả buổi sáng bận rộn công việc, mãi cô mới rảnh xem tin nhắn điện thoại. An Thiến Thiến chia sẻ một tin tức với cô. Hóa ra Phàn Tín đích thân giới thiệu đám trai mà cô bao nuôi cho người khác, nghe nói là một phú bà hơn 40 tuổi vừa ly hôn.
An Thiến Thiến: Không ngờ Phàn tổng lại làm chuyện thế này, Dao Dao, có phải ông ấy có ý gì với cậu không?
Phùng Dao chỉ đành nói đại khái cho cô ấy biết chuyện giữa hai người, bỏ đi những tình tiết xấu hổ.
An Thiến Thiến kinh ngạc: Kích thích vậy sao? Hóa ra ông ấy không cho cậu làm bậy là để chơi cậu, vậy hai người lên giường chưa?
Phùng Dao: Chưa...
Đặt điện thoại xuống, Phùng Dao thật sự thấy cạn lời. Xem ra hắn thật sự rất để ý, làm cả chuyện môi giới trai gái này luôn.
Nhưng cô cũng chẳng dám nói gì, anh già đáng ghét, đập chén cơm của cô thì thôi đi, còn cố ý đùa bỡn cô.
Đến buổi chiều thư ký mang văn kiện cho cô ký.
Phùng Dao coi từng cái một, lật đến dự án với Phàn thị mới nhớ ra: "Dự án này sắp phải đi công tác à?"
Thư ký là một mỹ nữ nho nhã, trả lời nhỏ nhẹ: "Vâng, giám đốc Lưu phụ trách, nên mới cần chị ký gấp."
Đây là dự án khu y tế sinh học mà năm ngoái công ty cô nhận từ Phàn thị, gần đây khu y tế đã xây xong, lúc ở nhà Phùng Dao có nghe thấy ba chồng nói chuyện điện thoại, hình như mấy ngày nữa sẽ đích thân đi thị sát.
Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định: "Nói với giám đốc Lưu là tôi cũng đi cùng."
Cơ hội tốt vậy, cô không thể bỏ qua.
Dạo này ba chồng chẳng thân thiện với cô, đương nhiên cô phải làm việc cho tốt, tiện thể xem có cách nào tiếp cận hắn không.
Thế là một tuần sau, khi máy bay tư nhân của Phàn Tín đã vào vị trí, hắn chuẩn bị đi thì Phùng Dao từ đằng sau đi lên xe.
Phàn Tín dừng lại nhìn cô: "Làm gì?"
"Ba đi thành phố H phải không? Con cũng đi công tác, chở con đi với, khỏi tốn tiền vé." Phàn Tín túm lấy cổ tay áo hắn, khẽ chu môi làm nũng.
Phàn Tín rút tay ra mà không được, bắt lấy ngón tay cô bỏ ra: "Sao, giám đốc Lưu còn chưa đủ, con cũng phải đi à?"
"Đúng vậy, con sợ ba cần con." Nửa người trên của cô lại gần, ngực bự sắp dán lên cánh tay hắn, cô mặc bộ đồ công sở vô cùng thu hút, lời nói lại không đứng đắn, môi đỏ còn sắp đụng tới cằm hắn.
Phàn Tín thấy hơi khát, uống hớp nước, ra hiệu cho tài xế lái xe, thầm cho phép cô đi cùng, nhưng vẫn lên tiếng phê bình: "Con nghiêm túc đi."
Phùng Dao cười trộm, chầm chậm về lại chỗ ngồi.
Máy bay tư nhân đúng là thoải mái, sau khi lên máy bay, thấy ba chồng không để ý gì mình, cô cũng không gấp, đánh một giấc thật đã.
Chập tối máy bay hạ cánh, Phùng Dao vừa tỉnh giấc hơi mơ màng, cũng không nói gì đã theo ba chồng lên xe, dù gì hắn ở khách sạn nào thì cô ở khách sạn đó.
Nào ngờ tài xế không lái xe đến khách sạn mà dừng trước một tòa chung cư, Phàn Tín bước xuống xe.
Phùng Dao chạy theo sau, khó hiểu nhìn tòa nhà hỏi: "Ba muốn ở đây sao?"
Phàn Tín cũng có nhà cửa ở bên này, ở tuổi của hắn chỉ thích ở nơi mà mình thấy thoải mái, khách sạn cao cấp cỡ nào cũng không tiện và riêng tư bằng nhà mình, vì thế hắn đã quen ở đây.
Nhưng hắn không muốn giải thích nhiều với cô, chỉ liếc nhìn một cái: "Ừ, ở đây, con có thể ở khách sạn."
"Sao mà được chứ." Phùng Dao lập tức nhấc chân đi theo: "Không cần phiền vậy, tiết kiệm được gì thì cứ tiết kiệm."
Phàn Tín muốn cười luôn rồi, cô đúng là giỏi tính toán, dáng vẻ keo kiệt này diễn cho ai xem vậy?
An Thiến Thiến: Không ngờ Phàn tổng lại làm chuyện thế này, Dao Dao, có phải ông ấy có ý gì với cậu không?
Phùng Dao chỉ đành nói đại khái cho cô ấy biết chuyện giữa hai người, bỏ đi những tình tiết xấu hổ.
An Thiến Thiến kinh ngạc: Kích thích vậy sao? Hóa ra ông ấy không cho cậu làm bậy là để chơi cậu, vậy hai người lên giường chưa?
Phùng Dao: Chưa...
Đặt điện thoại xuống, Phùng Dao thật sự thấy cạn lời. Xem ra hắn thật sự rất để ý, làm cả chuyện môi giới trai gái này luôn.
Nhưng cô cũng chẳng dám nói gì, anh già đáng ghét, đập chén cơm của cô thì thôi đi, còn cố ý đùa bỡn cô.
Đến buổi chiều thư ký mang văn kiện cho cô ký.
Phùng Dao coi từng cái một, lật đến dự án với Phàn thị mới nhớ ra: "Dự án này sắp phải đi công tác à?"
Thư ký là một mỹ nữ nho nhã, trả lời nhỏ nhẹ: "Vâng, giám đốc Lưu phụ trách, nên mới cần chị ký gấp."
Đây là dự án khu y tế sinh học mà năm ngoái công ty cô nhận từ Phàn thị, gần đây khu y tế đã xây xong, lúc ở nhà Phùng Dao có nghe thấy ba chồng nói chuyện điện thoại, hình như mấy ngày nữa sẽ đích thân đi thị sát.
Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định: "Nói với giám đốc Lưu là tôi cũng đi cùng."
Cơ hội tốt vậy, cô không thể bỏ qua.
Dạo này ba chồng chẳng thân thiện với cô, đương nhiên cô phải làm việc cho tốt, tiện thể xem có cách nào tiếp cận hắn không.
Thế là một tuần sau, khi máy bay tư nhân của Phàn Tín đã vào vị trí, hắn chuẩn bị đi thì Phùng Dao từ đằng sau đi lên xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phàn Tín dừng lại nhìn cô: "Làm gì?"
"Ba đi thành phố H phải không? Con cũng đi công tác, chở con đi với, khỏi tốn tiền vé." Phàn Tín túm lấy cổ tay áo hắn, khẽ chu môi làm nũng.
Phàn Tín rút tay ra mà không được, bắt lấy ngón tay cô bỏ ra: "Sao, giám đốc Lưu còn chưa đủ, con cũng phải đi à?"
"Đúng vậy, con sợ ba cần con." Nửa người trên của cô lại gần, ngực bự sắp dán lên cánh tay hắn, cô mặc bộ đồ công sở vô cùng thu hút, lời nói lại không đứng đắn, môi đỏ còn sắp đụng tới cằm hắn.
Phàn Tín thấy hơi khát, uống hớp nước, ra hiệu cho tài xế lái xe, thầm cho phép cô đi cùng, nhưng vẫn lên tiếng phê bình: "Con nghiêm túc đi."
Phùng Dao cười trộm, chầm chậm về lại chỗ ngồi.
Máy bay tư nhân đúng là thoải mái, sau khi lên máy bay, thấy ba chồng không để ý gì mình, cô cũng không gấp, đánh một giấc thật đã.
Chập tối máy bay hạ cánh, Phùng Dao vừa tỉnh giấc hơi mơ màng, cũng không nói gì đã theo ba chồng lên xe, dù gì hắn ở khách sạn nào thì cô ở khách sạn đó.
Nào ngờ tài xế không lái xe đến khách sạn mà dừng trước một tòa chung cư, Phàn Tín bước xuống xe.
Phùng Dao chạy theo sau, khó hiểu nhìn tòa nhà hỏi: "Ba muốn ở đây sao?"
Phàn Tín cũng có nhà cửa ở bên này, ở tuổi của hắn chỉ thích ở nơi mà mình thấy thoải mái, khách sạn cao cấp cỡ nào cũng không tiện và riêng tư bằng nhà mình, vì thế hắn đã quen ở đây.
Nhưng hắn không muốn giải thích nhiều với cô, chỉ liếc nhìn một cái: "Ừ, ở đây, con có thể ở khách sạn."
"Sao mà được chứ." Phùng Dao lập tức nhấc chân đi theo: "Không cần phiền vậy, tiết kiệm được gì thì cứ tiết kiệm."
Phàn Tín muốn cười luôn rồi, cô đúng là giỏi tính toán, dáng vẻ keo kiệt này diễn cho ai xem vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro