Chương 30 - Bị Ba Chồng Phát Hiện (2)
Được Liếm Lồn (...
2024-08-08 19:42:40
Trên xe trở về, tài xế và trợ lý đều ngồi đằng trước, Phùng Dao cũng không nói chuyện, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Phàn Tín đang khép mắt, dáng ngồi ngay ngắn, cổ hơi đỏ vì uống rượu.
Phùng Dao thấy hơi mệt, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu bất giác nhớ đến cuộc nói chuyện nghe được trong nhà vệ sinh.
Có lẽ là vì trước đây, đối với Phùng Dao, Phàn Tín vẫn luôn có thân phận là ba chồng, nên cô đã bỏ qua một điều rằng, trong mắt người khác, hắn vẫn là một miếng bánh thơm.
Hiện thực chính là vậy, người có tiền có quyền luôn không thiếu người theo, tuổi tác và đạo đức có là gì, đến giới tính còn chẳng quan trọng.
Phùng Dao nhớ lại một phen, hình như chưa từng thấy ba chồng công khai quen ai, còn không công khai thì cô không rõ, nhưng mấy tháng nay chắc là không có, dù gì hắn vẫn luôn dây dưa với cô.
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng sau này hắn sẽ có con riêng. Cô càng nghĩ sâu hơn, tưởng tượng nếu hắn có nhân tình và con, dù có không kết hôn, chỉ cần được hắn đưa về nhà thì thân phận của cô cũng sẽ vô cùng ngượng ngùng.
Con dâu không ra con dâu, tình nhân không ra tình nhân.
Nghĩ vậy liền thấy khó chịu, sao cô có thể để cảnh đó xảy ra được.
Giờ người gần hắn nhất rõ ràng là cô, ít nhất cô cũng phải ngủ được với hắn, hưởng thụ cho đã thì mới không thiệt.
Phùng Dao nghĩ mãi suốt đường đi, càng nghĩ càng không vui, lúc xe đến chung cư, cô vừa xuống xe đã đi cực nhanh.
Sắp đi đến thang máy mới nhận ra Phàn Tín đang đi ở đằng sau, bước chân hắn hơi chậm, không đi thẳng được.
Phùng Dao vội lùi lại mấy bước đỡ hắn, hối hận vì không bảo trợ lý đưa hắn lên trên.
Hình như hắn hơi say thật, hơi thở toàn là mùi rượu, trước đó Phùng Dao tưởng hắn giả vờ lạnh lùng trên xe, hóa ra là rượu đang ngấm.
Hắn vừa cao vừa nặng, khó khăn lắm mới lên được tới nhà, Phùng Dao dìu người mà đổ hết mồ hôi, cô cởi giày và đồ ra đi tắm.
Tầm nửa tiếng sau, cô mặc váy ngủ rộng rãi đi ra, Phàn Tín vẫn ngồi trên sô pha, cà vạt và thắt lưng đều bị cởi vứt sang một bên. Hơi thở hắn nặng nề, tóc hơi rối.
Phùng Dao chỉnh lại đầu tóc mới khô được nửa, khuỵu gối trên sô pha, ghé đến trước mặt hắn khẽ hỏi: "Ba ơi, ba say rồi sao?"
"Ừm..." Hắn phát ra tiếng bằng giọng mũi, dựa vào lưng ghế mềm mại xoa trán.
Phùng Dao sấn tới kéo mặt hắn để hắn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không có tiêu điểm, bị ép nhìn về phía cô, không còn sắc bén như bình thường.
Lúc ở quán bar Phùng Dao còn thất vọng vì hắn không say, kết quả lại say thật, cô thầm cười, không chút kiêng kỵ ngồi lên đùi hắn, dựa vào lòng hắn, cảm giác được cơ thể nóng bỏng của hắn đang ôm lấy mình.
"Khó chịu không ba?" Cô sờ cơ ngực Phàn Tín, mờ ám lướt lên lướt xuống.
Phàn Tín bị trêu chọc, vô thức ghé sát, tay đặt trên eo cô, nhìn chằm chằm.
Một lát sau, hắn liếm môi, giọng trầm khàn: "Khát."
Cơ thể Phùng Dao khô nóng, dán môi đỏ lên, cùng hắn nút lưỡi mấy phút liền, lúc tách ra, bốn cánh môi đều ướt nước. Phàn Tín khẽ động môi, vẫn nói khát.
Phùng Dao thấy hơi mệt, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu bất giác nhớ đến cuộc nói chuyện nghe được trong nhà vệ sinh.
Có lẽ là vì trước đây, đối với Phùng Dao, Phàn Tín vẫn luôn có thân phận là ba chồng, nên cô đã bỏ qua một điều rằng, trong mắt người khác, hắn vẫn là một miếng bánh thơm.
Hiện thực chính là vậy, người có tiền có quyền luôn không thiếu người theo, tuổi tác và đạo đức có là gì, đến giới tính còn chẳng quan trọng.
Phùng Dao nhớ lại một phen, hình như chưa từng thấy ba chồng công khai quen ai, còn không công khai thì cô không rõ, nhưng mấy tháng nay chắc là không có, dù gì hắn vẫn luôn dây dưa với cô.
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng sau này hắn sẽ có con riêng. Cô càng nghĩ sâu hơn, tưởng tượng nếu hắn có nhân tình và con, dù có không kết hôn, chỉ cần được hắn đưa về nhà thì thân phận của cô cũng sẽ vô cùng ngượng ngùng.
Con dâu không ra con dâu, tình nhân không ra tình nhân.
Nghĩ vậy liền thấy khó chịu, sao cô có thể để cảnh đó xảy ra được.
Giờ người gần hắn nhất rõ ràng là cô, ít nhất cô cũng phải ngủ được với hắn, hưởng thụ cho đã thì mới không thiệt.
Phùng Dao nghĩ mãi suốt đường đi, càng nghĩ càng không vui, lúc xe đến chung cư, cô vừa xuống xe đã đi cực nhanh.
Sắp đi đến thang máy mới nhận ra Phàn Tín đang đi ở đằng sau, bước chân hắn hơi chậm, không đi thẳng được.
Phùng Dao vội lùi lại mấy bước đỡ hắn, hối hận vì không bảo trợ lý đưa hắn lên trên.
Hình như hắn hơi say thật, hơi thở toàn là mùi rượu, trước đó Phùng Dao tưởng hắn giả vờ lạnh lùng trên xe, hóa ra là rượu đang ngấm.
Hắn vừa cao vừa nặng, khó khăn lắm mới lên được tới nhà, Phùng Dao dìu người mà đổ hết mồ hôi, cô cởi giày và đồ ra đi tắm.
Tầm nửa tiếng sau, cô mặc váy ngủ rộng rãi đi ra, Phàn Tín vẫn ngồi trên sô pha, cà vạt và thắt lưng đều bị cởi vứt sang một bên. Hơi thở hắn nặng nề, tóc hơi rối.
Phùng Dao chỉnh lại đầu tóc mới khô được nửa, khuỵu gối trên sô pha, ghé đến trước mặt hắn khẽ hỏi: "Ba ơi, ba say rồi sao?"
"Ừm..." Hắn phát ra tiếng bằng giọng mũi, dựa vào lưng ghế mềm mại xoa trán.
Phùng Dao sấn tới kéo mặt hắn để hắn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không có tiêu điểm, bị ép nhìn về phía cô, không còn sắc bén như bình thường.
Lúc ở quán bar Phùng Dao còn thất vọng vì hắn không say, kết quả lại say thật, cô thầm cười, không chút kiêng kỵ ngồi lên đùi hắn, dựa vào lòng hắn, cảm giác được cơ thể nóng bỏng của hắn đang ôm lấy mình.
"Khó chịu không ba?" Cô sờ cơ ngực Phàn Tín, mờ ám lướt lên lướt xuống.
Phàn Tín bị trêu chọc, vô thức ghé sát, tay đặt trên eo cô, nhìn chằm chằm.
Một lát sau, hắn liếm môi, giọng trầm khàn: "Khát."
Cơ thể Phùng Dao khô nóng, dán môi đỏ lên, cùng hắn nút lưỡi mấy phút liền, lúc tách ra, bốn cánh môi đều ướt nước. Phàn Tín khẽ động môi, vẫn nói khát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro