Chương 30 - Bị Ba Chồng Phát Hiện (2)
Xoa Thế Nào Cũn...
2024-08-08 19:42:40
Tuy hắn đã hơn 40 tuổi nhưng rất cường tráng, nghĩ đến trước đây hắn đè mình bên dưới, Phùng Dao cảm thấy nóng mắt.
Cô đè nén ham muốn, khẽ gõ cửa.
Phàn Tín nghe tiếng liền quay đầu, cũng chỉ liếc nhìn một cái, không hề để ý dến cô.
Hắn tìm được trà bèn ngồi về chỗ, chuẩn bị pha trà.
Mấy năm nay chiêu mà Phùng Dao học được nhiều nhất chính là mặt dày, cô cũng không ngại, bước đến bên cạnh hắn, giọng điệu ân cần: "Ba ơi, con có học được chút ít cách pha trà, để con làm cho."
Phàn Tín liếc cô, nhả ra hai chữ: "Không cần."
"Để con thử đi mà." Phùng Dao giữ lấy bàn tay đặt trên nắp trà của hắn.
Phàn Tín bị đụng chạm, ngây ra phút chốc liền thu tay lại, khoanh tay nhìn cô biểu diễn.
Phùng Dao đúng là có biết chút ít, cô từng học ở trường, trí nhớ cô tốt, giờ cũng không quên mấy thao tác cơ bản.
Vốn dĩ nên ngồi đối diện nhau, nhưng Phùng Dao không qua bên kia ngồi, cứ quỳ gối ở bên cạnh hắn, cúi người bắt đầu pha trà.
Váy khoét ngực theo động tác của cô dần hé mở, để lộ một vùng trắng trẻo, hai bầu vú cũng khẽ lắc lư.
Phàn Tín thu lại tầm nhìn, nghi ngờ cô không phải đang biểu diễn pha trà mà là biểu diễn sắc tình.
Nhìn cô cầm ly trà lên mời, Phàn Tín nhận lấy chậm rãi uống.
"Sao ạ?" Phùng Dao nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy mong chờ.
"Chẳng ra sao, nước quá nóng, trà lại nhạt, phí trà." Hắn nhàn nhạt nói.
Phùng Dao vốn cũng chẳng phải đến để pha trà cho hắn, cô giơ tay, đầu sắp nằm lên đầu gối hắn, giơ năm ngón tay đáng thương nói: "Tay con bị bỏng đỏ luôn rồi, ba còn tiếc trà, sao ba hẹp hòi quá vậy?"
Lâu lắm cô không pha trà, bị nóng bỏng tay, giờ ngón tay đỏ lên.
Phàn Tín cúi đầu nhìn cô: "Không biết pha thì con vào đây làm gì?"
"Đương nhiên là đến lấy lòng ba." Cô nhìn hắn không có vẻ gì muốn đẩy cô ra bèn lại gần hơn, nửa người trên ngả lên đầu gối hắn, má cọ lên bộ đồ tây trơn bóng, tay nhét vào lòng bàn tay hắn, nũng nịu nói: "Tay con đau, ba xoa giúp con được không?"
Cô giống như hồ ly tinh yếu đuối sà vào lòng Phàn Tín, tay hắn bị cô túm lấy, hắn miết bàn tay cô: "Con rất giỏi, không cần lấy lòng ba."
Lời này như đang ám chỉ gì đó, Phùng Dao nhấc hai chân, cả nửa người dựa hết vào lòng hắn, tay còn lại nghịch nút áo sơ mi hắn, nói một cách vô tội: "Dạo này con rất ngoan mà, đừng hung dữ với con vậy chứ."
Phàn Tín bị người đẹp bám dính, hắn muốn đẩy cô ngồi dậy nhưng lại cảm giác được bầu vú tròn đầy của cô cùng với bờ mông đang vặn vẹo trên chân hắn.
Lớp mặt nạ của hắn sắp không giữ nổi, ấn chặt eo nhỏ và mông vểnh đang cọ tới cọ lui của cô, liếc nhìn cặp chân trắng nõn dưới vạt váy, trầm giọng hỏi: "Con muốn làm gì? Chỉ xoa tay thôi à?"
Phùng Dao cười cười, quyến rũ nói: "Xoa chỗ khác cũng được, ba muốn xoa thế nào cũng được, đừng giận con nữa được không?"
Cô đè nén ham muốn, khẽ gõ cửa.
Phàn Tín nghe tiếng liền quay đầu, cũng chỉ liếc nhìn một cái, không hề để ý dến cô.
Hắn tìm được trà bèn ngồi về chỗ, chuẩn bị pha trà.
Mấy năm nay chiêu mà Phùng Dao học được nhiều nhất chính là mặt dày, cô cũng không ngại, bước đến bên cạnh hắn, giọng điệu ân cần: "Ba ơi, con có học được chút ít cách pha trà, để con làm cho."
Phàn Tín liếc cô, nhả ra hai chữ: "Không cần."
"Để con thử đi mà." Phùng Dao giữ lấy bàn tay đặt trên nắp trà của hắn.
Phàn Tín bị đụng chạm, ngây ra phút chốc liền thu tay lại, khoanh tay nhìn cô biểu diễn.
Phùng Dao đúng là có biết chút ít, cô từng học ở trường, trí nhớ cô tốt, giờ cũng không quên mấy thao tác cơ bản.
Vốn dĩ nên ngồi đối diện nhau, nhưng Phùng Dao không qua bên kia ngồi, cứ quỳ gối ở bên cạnh hắn, cúi người bắt đầu pha trà.
Váy khoét ngực theo động tác của cô dần hé mở, để lộ một vùng trắng trẻo, hai bầu vú cũng khẽ lắc lư.
Phàn Tín thu lại tầm nhìn, nghi ngờ cô không phải đang biểu diễn pha trà mà là biểu diễn sắc tình.
Nhìn cô cầm ly trà lên mời, Phàn Tín nhận lấy chậm rãi uống.
"Sao ạ?" Phùng Dao nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy mong chờ.
"Chẳng ra sao, nước quá nóng, trà lại nhạt, phí trà." Hắn nhàn nhạt nói.
Phùng Dao vốn cũng chẳng phải đến để pha trà cho hắn, cô giơ tay, đầu sắp nằm lên đầu gối hắn, giơ năm ngón tay đáng thương nói: "Tay con bị bỏng đỏ luôn rồi, ba còn tiếc trà, sao ba hẹp hòi quá vậy?"
Lâu lắm cô không pha trà, bị nóng bỏng tay, giờ ngón tay đỏ lên.
Phàn Tín cúi đầu nhìn cô: "Không biết pha thì con vào đây làm gì?"
"Đương nhiên là đến lấy lòng ba." Cô nhìn hắn không có vẻ gì muốn đẩy cô ra bèn lại gần hơn, nửa người trên ngả lên đầu gối hắn, má cọ lên bộ đồ tây trơn bóng, tay nhét vào lòng bàn tay hắn, nũng nịu nói: "Tay con đau, ba xoa giúp con được không?"
Cô giống như hồ ly tinh yếu đuối sà vào lòng Phàn Tín, tay hắn bị cô túm lấy, hắn miết bàn tay cô: "Con rất giỏi, không cần lấy lòng ba."
Lời này như đang ám chỉ gì đó, Phùng Dao nhấc hai chân, cả nửa người dựa hết vào lòng hắn, tay còn lại nghịch nút áo sơ mi hắn, nói một cách vô tội: "Dạo này con rất ngoan mà, đừng hung dữ với con vậy chứ."
Phàn Tín bị người đẹp bám dính, hắn muốn đẩy cô ngồi dậy nhưng lại cảm giác được bầu vú tròn đầy của cô cùng với bờ mông đang vặn vẹo trên chân hắn.
Lớp mặt nạ của hắn sắp không giữ nổi, ấn chặt eo nhỏ và mông vểnh đang cọ tới cọ lui của cô, liếc nhìn cặp chân trắng nõn dưới vạt váy, trầm giọng hỏi: "Con muốn làm gì? Chỉ xoa tay thôi à?"
Phùng Dao cười cười, quyến rũ nói: "Xoa chỗ khác cũng được, ba muốn xoa thế nào cũng được, đừng giận con nữa được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro