Chương 36
Dịch Chiêu
2024-07-22 09:52:36
Nhậm Khanh Khanh vội vàng đeo vớ, chân vùi vào trong váy.
Thấy nàng ôm chặt Tiểu Bảo, Tiêu Thừa không thèm để ý, gọi người dâng trà cùng điểm tâm, cầm khối điểm tâm lên ăn.
Mắt Tiểu Bảo nhìn vậy cực kỳ thèm, ghé vào trên án kỉ, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Thừa tà tà liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy tiểu hài tử này thật kỳ quái, đứa trẻ nào trong dòng dõi nhà hắn nhìn thấy hắn không phải khóc lớn, nào dám nhìn hắn như vậy.
Tiểu Bảo vươn tay nhỏ tròn vo, miệng nhỏ nước miếng xuống dưới: “Bánh bánh.”
Nhậm Khanh Khanh suýt bị hù chết, vừa muốn kéo con trở về, lại thấy Tiêu Thừa bẻ miếng bánh hình tam giác, đưa đến bên miệng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo cắn ngón tay hắn, con ngươi đen như quả nho chuyển động.
Ăn đến ngón tay Tiêu Thừa đều dính đầy nước miếng, Tiểu Bảo chưa đã thèm buông ra, chớp chớp mắt: “Muốn.”
Nhậm Khanh Khanh che miệng hài tử, miễn cưỡng cười cười: “Đại nhân, không cần.”
Tiểu Bảo tham ăn như vậy, lại không biết người này tùy thời điểm đều có thể xử tử bọn họ, nàng rất sợ hãi.
Tiêu Thừa lại liếc mắt nhìn nàng, bẻ thêm một khối, như muốn đối nghịch với nàng đưa vào miệng Tiểu Bảo.
Tiểu hài tử quay đầu nhìn nàng đáng thương vô cùng, ngọt ngào kêu lên: “Nương ——”
Nhậm Khanh Khanh mím môi, chậm rãi buông tay xuống.
Tiểu ngu ngốc vui mừng mút ở đầu ngón tay hắn, cong đôi mắt cười rộ lên.
Bón như vậy vài lần, Tiêu Thừa dừng lại, nhẹ nhàng búng búng quanh má Tiểu Bảo: “Không cho.”
Nhậm Khanh Khanh thả lỏng, hài tử ăn điểm tâm nhiều không thích hợp, may mà Tiểu Bảo không ăn nhiều lắm.
Nhưng mà, tay hắn vừa chuyển, cầm nửa khối điểm tâm còn thừa, đưa đến bên miệng nàng, nhướn mày: “Nương ngươi cũng đói bụng.”
Nàng giật mình, có chút buồn bực xấu hổ. Nàng đói bụng lúc nào!
Tiêu Thừa nói: “Thấy mắt ngươi trông mong nhìn chằm chằm, còn tưởng ngươi cũng muốn ăn.”
Tiểu Bảo dán vào nàng, cười lộ ra tới mấy chiếc răng sữa: “Nương, ăn.”
Nhậm Khanh Khanh thẹn thùng rũ mắt xuống, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, cắn khối khối điểm tâm kia. Nhưng hắn lại không buông ra, đưa nửa bàn tay vào miệng nàng, trong lúc nàng bị bịt miệng, hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh môi.
Hai mắt nàng phiếm đỏ, khó chịu vì hắn lại trêu chọc mình , nàng gắng nuốt xuống đẩy tay hắn ra.
Không nghĩ nuốt xuống quá gấp, điểm tâm nghẹn ở trong cổ họng, nàng bị nghẹn.
Tiêu Thừa thu tay, đưa chén nước trà đến bên môi nàng, thấp giọng nói: “Đói như vậy?”
Nước trà rót vào,theo đó nàng nuốt xuống mấy ngụm, hàng mi dài lấp ló không dám nhìn hắn.
Sắc mặt tiểu nương tử đỏ bừng, một bên môi đỏ mọng dính đầy bánh ngọt, hắn không khỏi giơ tay lau đi.
Chỉ là vừa nâng lên, Tiểu Bảo đã ôm lấy cánh tay hắn, mắt to chớp, cười đến đáng yêu.
Có nhi tử hấp dẫn lực chú ý của hắn, Nhậm Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi dịch xa ra một chút, vành tai đỏ như thấy máu.
Tiêu Thừa nắm nắm gương mặt Tiểu Bảo, hỏi: “Làm cái gì?”
Bên cạnh Tiểu Bảo xưa nay chỉ có nữ tử, hiện nay thấy hắn thân thể tráng kiện, vừa tò mò vừa vui mừng: “Ôm.”
Tiêu Thừa không thích trẻ con nhưng hài tử này rất đặc biệt, không giống như những hài tử khác chỉ biết khóc quấy, rất ngoan ngoãn.
Hắn bóp nách Tiểu Bảo, bế lên trên, tung lên một vòng trên không trung rồi rơi xuống lồng ngực hắn.
Tiểu Bảo cười rộ lên “Khanh khách”, ôm hắn không buông tay, giây lát đã quên mẫu thân là Nhậm Khanh Khanh.
Cứ làm vậy mấy lần, hài tử buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, thϊếp đi trong lồng ngực hắn.
Thấy nàng ôm chặt Tiểu Bảo, Tiêu Thừa không thèm để ý, gọi người dâng trà cùng điểm tâm, cầm khối điểm tâm lên ăn.
Mắt Tiểu Bảo nhìn vậy cực kỳ thèm, ghé vào trên án kỉ, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Thừa tà tà liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy tiểu hài tử này thật kỳ quái, đứa trẻ nào trong dòng dõi nhà hắn nhìn thấy hắn không phải khóc lớn, nào dám nhìn hắn như vậy.
Tiểu Bảo vươn tay nhỏ tròn vo, miệng nhỏ nước miếng xuống dưới: “Bánh bánh.”
Nhậm Khanh Khanh suýt bị hù chết, vừa muốn kéo con trở về, lại thấy Tiêu Thừa bẻ miếng bánh hình tam giác, đưa đến bên miệng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo cắn ngón tay hắn, con ngươi đen như quả nho chuyển động.
Ăn đến ngón tay Tiêu Thừa đều dính đầy nước miếng, Tiểu Bảo chưa đã thèm buông ra, chớp chớp mắt: “Muốn.”
Nhậm Khanh Khanh che miệng hài tử, miễn cưỡng cười cười: “Đại nhân, không cần.”
Tiểu Bảo tham ăn như vậy, lại không biết người này tùy thời điểm đều có thể xử tử bọn họ, nàng rất sợ hãi.
Tiêu Thừa lại liếc mắt nhìn nàng, bẻ thêm một khối, như muốn đối nghịch với nàng đưa vào miệng Tiểu Bảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu hài tử quay đầu nhìn nàng đáng thương vô cùng, ngọt ngào kêu lên: “Nương ——”
Nhậm Khanh Khanh mím môi, chậm rãi buông tay xuống.
Tiểu ngu ngốc vui mừng mút ở đầu ngón tay hắn, cong đôi mắt cười rộ lên.
Bón như vậy vài lần, Tiêu Thừa dừng lại, nhẹ nhàng búng búng quanh má Tiểu Bảo: “Không cho.”
Nhậm Khanh Khanh thả lỏng, hài tử ăn điểm tâm nhiều không thích hợp, may mà Tiểu Bảo không ăn nhiều lắm.
Nhưng mà, tay hắn vừa chuyển, cầm nửa khối điểm tâm còn thừa, đưa đến bên miệng nàng, nhướn mày: “Nương ngươi cũng đói bụng.”
Nàng giật mình, có chút buồn bực xấu hổ. Nàng đói bụng lúc nào!
Tiêu Thừa nói: “Thấy mắt ngươi trông mong nhìn chằm chằm, còn tưởng ngươi cũng muốn ăn.”
Tiểu Bảo dán vào nàng, cười lộ ra tới mấy chiếc răng sữa: “Nương, ăn.”
Nhậm Khanh Khanh thẹn thùng rũ mắt xuống, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, cắn khối khối điểm tâm kia. Nhưng hắn lại không buông ra, đưa nửa bàn tay vào miệng nàng, trong lúc nàng bị bịt miệng, hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh môi.
Hai mắt nàng phiếm đỏ, khó chịu vì hắn lại trêu chọc mình , nàng gắng nuốt xuống đẩy tay hắn ra.
Không nghĩ nuốt xuống quá gấp, điểm tâm nghẹn ở trong cổ họng, nàng bị nghẹn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Thừa thu tay, đưa chén nước trà đến bên môi nàng, thấp giọng nói: “Đói như vậy?”
Nước trà rót vào,theo đó nàng nuốt xuống mấy ngụm, hàng mi dài lấp ló không dám nhìn hắn.
Sắc mặt tiểu nương tử đỏ bừng, một bên môi đỏ mọng dính đầy bánh ngọt, hắn không khỏi giơ tay lau đi.
Chỉ là vừa nâng lên, Tiểu Bảo đã ôm lấy cánh tay hắn, mắt to chớp, cười đến đáng yêu.
Có nhi tử hấp dẫn lực chú ý của hắn, Nhậm Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi dịch xa ra một chút, vành tai đỏ như thấy máu.
Tiêu Thừa nắm nắm gương mặt Tiểu Bảo, hỏi: “Làm cái gì?”
Bên cạnh Tiểu Bảo xưa nay chỉ có nữ tử, hiện nay thấy hắn thân thể tráng kiện, vừa tò mò vừa vui mừng: “Ôm.”
Tiêu Thừa không thích trẻ con nhưng hài tử này rất đặc biệt, không giống như những hài tử khác chỉ biết khóc quấy, rất ngoan ngoãn.
Hắn bóp nách Tiểu Bảo, bế lên trên, tung lên một vòng trên không trung rồi rơi xuống lồng ngực hắn.
Tiểu Bảo cười rộ lên “Khanh khách”, ôm hắn không buông tay, giây lát đã quên mẫu thân là Nhậm Khanh Khanh.
Cứ làm vậy mấy lần, hài tử buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, thϊếp đi trong lồng ngực hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro