Chương 30 - Núp Sau Cửa Nồng Nàn Hôn Anh Rể (1)
Ba Cho Em Cao T...
2024-08-08 19:44:09
Lục Tri Hạ vẫn là một đứa trẻ, căn bản không thể chịu được người đàn ông đùa bỡn, không bao lâu, cô liền rùng mình đạt đến cao trào, một luồng dịch nóng từ cửa mình chảy ra, triệt để làm ướt mu bàn tay người đàn ông.
Khi cơ thể cô đạt đến cao trào, cả người Lục Tri Hạ lập tức choáng váng, đây là lần cực khoái đầu tiên của cô nhờ vào ngoại lực, cao trào như vậy, vừa hung mãnh vừa mãnh liệt, cô ôm cánh tay anh rể, cơ thể không ngừng run rẩy.
Biết cô đã cao trào, tay anh rể không rút ra ngay, mà tiếp tục lấy mu bàn tay đè lại hột le của cô, kéo dài khoái cảm cho cô, qua một hồi lâu, hắn mới rút tay ra, sau đó lấy khăn tay từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng lau dâm dịch trên mu bàn tay, sau đó, hắn nắm chặt khăn tay, hồi lâu không nhúc nhích.
Đầu Lục Tri Hạ vẫn còn dựa trên cánh tay của anh rể, tình triều trong cơ thể đang dần tiêu tan, cơn buồn ngủ mơ màng nhanh chóng ập đến, cô nhắm mắt lại, lầu bầu một câu "Buồn ngủ quá", định giữ nguyên tư thế dựa dẫm này chìm vào giấc ngủ.
Tô Cảnh yên lặng thở dài, nhét khăn tay lại trong túi, dùng áo khoác của mình bọc cô kỹ càng, đứng dậy bế cô lên. Lúc đi ra ngoài, hắn quay lại nói chuyện với Lục Tri Mẫn, Lục Tri Mẫn đang cùng bạn bè uống rượu, uống đến đỏ cả mặt, thấy Tô Cảnh ôm Lục Tri Hạ vào trong ngực, hơi ngờ vực hỏi: "Bảo bối có chuyện gì vậy?"
Tô Cảnh nói: "Uống say rồi, anh chở em ấy về nhà trước."
Lục Tri Mẫn đặt ly rượu xuống, đi đến bên cạnh bọn họ, đưa thay sờ trán Lục Tri Hạ, hỏi: "Em ấy uống nhiều lắm sao? Sao đã say rồi?"
Tô Cảnh rủ mắt nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có ly rượu em rót cho em ấy thôi, uống xong say rồi."
"Chậc, tửu lượng kém thật." Lục Tri Mẫn che miệng cười trộm, cười xong lại hỏi Tô Cảnh: "Ông xã, anh quay về như thế nào, vừa rồi anh có uống rượu không? Uống rượu thì phải gọi người chở đó."
"Anh không uống rượu, mọi người cứ tiếp tục, anh đi trước nhé."
Lục Tri Mẫn gật đầu, nói: "Anh lái xe cẩn thận một chút, nếu đêm nay muộn quá, thì em sẽ không về đâu."
"Ừ."
Lục Tri Mẫn đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi, rồi quay lại chỗ ngồi, đám bạn vẫn đang ồn ào, lúc này ca sĩ của quán cũng lên sân khấu, âm nhạc bùng nổ kéo bầu không khí đến đỉnh điểm, tiếng nhạc đùng đùng đùng đinh tai nhức óc.
ột người bạn rót rượu cho Lục Tri Mẫn, nói: "Chồng cậu trông thật lạnh lùng."
Lục Tri Mẫn thầm nghĩ cũng cũng không chỉ mỗi cái lạnh lùng, lạnh đến không cương nổi, cô nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, mới nói: "Tính anh ấy là như vậy đó."
Khi cơ thể cô đạt đến cao trào, cả người Lục Tri Hạ lập tức choáng váng, đây là lần cực khoái đầu tiên của cô nhờ vào ngoại lực, cao trào như vậy, vừa hung mãnh vừa mãnh liệt, cô ôm cánh tay anh rể, cơ thể không ngừng run rẩy.
Biết cô đã cao trào, tay anh rể không rút ra ngay, mà tiếp tục lấy mu bàn tay đè lại hột le của cô, kéo dài khoái cảm cho cô, qua một hồi lâu, hắn mới rút tay ra, sau đó lấy khăn tay từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng lau dâm dịch trên mu bàn tay, sau đó, hắn nắm chặt khăn tay, hồi lâu không nhúc nhích.
Đầu Lục Tri Hạ vẫn còn dựa trên cánh tay của anh rể, tình triều trong cơ thể đang dần tiêu tan, cơn buồn ngủ mơ màng nhanh chóng ập đến, cô nhắm mắt lại, lầu bầu một câu "Buồn ngủ quá", định giữ nguyên tư thế dựa dẫm này chìm vào giấc ngủ.
Tô Cảnh yên lặng thở dài, nhét khăn tay lại trong túi, dùng áo khoác của mình bọc cô kỹ càng, đứng dậy bế cô lên. Lúc đi ra ngoài, hắn quay lại nói chuyện với Lục Tri Mẫn, Lục Tri Mẫn đang cùng bạn bè uống rượu, uống đến đỏ cả mặt, thấy Tô Cảnh ôm Lục Tri Hạ vào trong ngực, hơi ngờ vực hỏi: "Bảo bối có chuyện gì vậy?"
Tô Cảnh nói: "Uống say rồi, anh chở em ấy về nhà trước."
Lục Tri Mẫn đặt ly rượu xuống, đi đến bên cạnh bọn họ, đưa thay sờ trán Lục Tri Hạ, hỏi: "Em ấy uống nhiều lắm sao? Sao đã say rồi?"
Tô Cảnh rủ mắt nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có ly rượu em rót cho em ấy thôi, uống xong say rồi."
"Chậc, tửu lượng kém thật." Lục Tri Mẫn che miệng cười trộm, cười xong lại hỏi Tô Cảnh: "Ông xã, anh quay về như thế nào, vừa rồi anh có uống rượu không? Uống rượu thì phải gọi người chở đó."
"Anh không uống rượu, mọi người cứ tiếp tục, anh đi trước nhé."
Lục Tri Mẫn gật đầu, nói: "Anh lái xe cẩn thận một chút, nếu đêm nay muộn quá, thì em sẽ không về đâu."
"Ừ."
Lục Tri Mẫn đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi, rồi quay lại chỗ ngồi, đám bạn vẫn đang ồn ào, lúc này ca sĩ của quán cũng lên sân khấu, âm nhạc bùng nổ kéo bầu không khí đến đỉnh điểm, tiếng nhạc đùng đùng đùng đinh tai nhức óc.
ột người bạn rót rượu cho Lục Tri Mẫn, nói: "Chồng cậu trông thật lạnh lùng."
Lục Tri Mẫn thầm nghĩ cũng cũng không chỉ mỗi cái lạnh lùng, lạnh đến không cương nổi, cô nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, mới nói: "Tính anh ấy là như vậy đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro