Chương 30 - Núp Sau Cửa Nồng Nàn Hôn Anh Rể (1)
Núp Sau Cửa Nồn...
2024-08-08 19:44:09
Tô Cảnh cảm thấy giống như có một cái lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc lỗ tai cùng đáy lòng của hắn, khiêu khích đến ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn mặc cho em vợ ôm hắn, nói nhỏ bên tai cô: "Tôi ôm em về phòng ngủ."
Lục Tri Hạ không trả lời, chỉ vùi mặt sâu hơn vào trong ngực hắn.
Tô Cảnh cũng không biết lúc này cô đang tỉnh hay vẫn say, cũng không tìm hiểu đến cùng, một tay ôm eo một tay ôm chân cô, dễ dàng dùng sức bế cô lên.
Kết quả đi đến phòng khách, Lục Tri Hạ nhất thời bừng tỉnh, đòi xuống tự đi, không muốn bế, Tô Cảnh chỉ có thể thả người xuống, nhưng mà, bước đi của Lục Tri Hạ, lại loạng choạng, Tô Cảnh lại tiến lên bế cô lên lần nữa, nói: "Tôi dìu em về phòng, đừng làm rộn."
Lục Tri Hạ liền ngoan ngoãn nghe lời, để cho hắn ôm eo của nàng, cùng nhau lên lầu hai.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng tối om, Tô Cảnh muốn vươn tay bật công tắc, đột nhiên bị Lục Tri Hạ ngăn lại, "Đừng bật đèn." Cô nói nhỏ.
Sau đó cánh cửa phòng bị đóng lại, xung quanh lập tức lâm vào màn đêm dày đặc.
Bọn họ không nhìn thấy khuôn mặt của nhau, nhưng cơ thể lại dính vào nhau thật chặt, hơi thở nặng nề kèm theo nhịp tim đập kịch liệt, xen lẫn vào một sự mập mờ trí mạng.
Tô Cảnh thực sự không bật đèn, cũng không đẩy cô ra, tay hắn còn đặt trên eo mông của cô, ngực cô áp chặt vào hắn.
Một lát sau, Lục Tri Hạ cuối cùng cũng cử động, cô duỗi hai tay, mò mẫm lên trên, cho đến khi móc cổ hắn, hô hấp của Tô Cảnh rối loạn, thuận theo chiều cao của cô, hơi khom người, cúi đầu xuống, một giây sau, môi của hắn chạm vào thứ gì đó ấm áp và mềm mại.
Đó là môi của cô.
Tô Cảnh biết Lục Tri Hạ muốn hôn hắn, nhưng nụ hôn này, hắn có thể cho sao? Hắn cho nổi sao?
Như biết được sự vướng víu của hắn, Lục Tri Hạ cũng không bắt hắn đáp lại, cô kiễng chân, dùng sức ôm lấy cổ của hắn, chủ động đặt môi mình lên môi hắn, một lúc sau, cô mới vươn đầu lưỡi ra, liếm láp qua lại hai bờ môi của hắn, cố gắng tìm một khe hở để chui vào.
"Anh rể......" Cô như mèo nhỏ lại gọi anh, đầu lưỡi linh hoạt càn quét qua lại trên môi hắn, sau đó nhẹ nhàng mút vào môi dưới của hắn.
Bỗng nhiên, sau gáy cô bị tay của người đàn ông cố định lại, ngay sau đó, môi của cô bị người đàn ông há mồm ngậm vào, hơi thở chỉ thuộc về riêng hắn, lập tức nhấn chìm cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Lục Tri Hạ.
Lúc sơ trung có xem vài bộ phim ngôn tình tổng tài bá đạo, Lục Tri Hạ từng tưởng tượng ra đối tượng nụ hôn đầu của mình, tưởng đến tuổi tác, ngoại hình của đối phương, rồi bọn họ sẽ dùng tư thế nào để hôn nhau.
Sau đó, Lục Tri Hạ gặp được anh rể, thì không có tưởng tượng đến mấy thứ này nữa, bởi vì cô không thể tưởng tượng ra một người đàn ông nào có thể ưu tú hơn anh rể, lúc đó cô đã vô cùng thất vọng.
Không ngờ đi một vòng, cô cuối cùng đã mất đi nụ hôn đầu, mà đối tượng, lại là anh rể cô.
Hắn mặc cho em vợ ôm hắn, nói nhỏ bên tai cô: "Tôi ôm em về phòng ngủ."
Lục Tri Hạ không trả lời, chỉ vùi mặt sâu hơn vào trong ngực hắn.
Tô Cảnh cũng không biết lúc này cô đang tỉnh hay vẫn say, cũng không tìm hiểu đến cùng, một tay ôm eo một tay ôm chân cô, dễ dàng dùng sức bế cô lên.
Kết quả đi đến phòng khách, Lục Tri Hạ nhất thời bừng tỉnh, đòi xuống tự đi, không muốn bế, Tô Cảnh chỉ có thể thả người xuống, nhưng mà, bước đi của Lục Tri Hạ, lại loạng choạng, Tô Cảnh lại tiến lên bế cô lên lần nữa, nói: "Tôi dìu em về phòng, đừng làm rộn."
Lục Tri Hạ liền ngoan ngoãn nghe lời, để cho hắn ôm eo của nàng, cùng nhau lên lầu hai.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng tối om, Tô Cảnh muốn vươn tay bật công tắc, đột nhiên bị Lục Tri Hạ ngăn lại, "Đừng bật đèn." Cô nói nhỏ.
Sau đó cánh cửa phòng bị đóng lại, xung quanh lập tức lâm vào màn đêm dày đặc.
Bọn họ không nhìn thấy khuôn mặt của nhau, nhưng cơ thể lại dính vào nhau thật chặt, hơi thở nặng nề kèm theo nhịp tim đập kịch liệt, xen lẫn vào một sự mập mờ trí mạng.
Tô Cảnh thực sự không bật đèn, cũng không đẩy cô ra, tay hắn còn đặt trên eo mông của cô, ngực cô áp chặt vào hắn.
Một lát sau, Lục Tri Hạ cuối cùng cũng cử động, cô duỗi hai tay, mò mẫm lên trên, cho đến khi móc cổ hắn, hô hấp của Tô Cảnh rối loạn, thuận theo chiều cao của cô, hơi khom người, cúi đầu xuống, một giây sau, môi của hắn chạm vào thứ gì đó ấm áp và mềm mại.
Đó là môi của cô.
Tô Cảnh biết Lục Tri Hạ muốn hôn hắn, nhưng nụ hôn này, hắn có thể cho sao? Hắn cho nổi sao?
Như biết được sự vướng víu của hắn, Lục Tri Hạ cũng không bắt hắn đáp lại, cô kiễng chân, dùng sức ôm lấy cổ của hắn, chủ động đặt môi mình lên môi hắn, một lúc sau, cô mới vươn đầu lưỡi ra, liếm láp qua lại hai bờ môi của hắn, cố gắng tìm một khe hở để chui vào.
"Anh rể......" Cô như mèo nhỏ lại gọi anh, đầu lưỡi linh hoạt càn quét qua lại trên môi hắn, sau đó nhẹ nhàng mút vào môi dưới của hắn.
Bỗng nhiên, sau gáy cô bị tay của người đàn ông cố định lại, ngay sau đó, môi của cô bị người đàn ông há mồm ngậm vào, hơi thở chỉ thuộc về riêng hắn, lập tức nhấn chìm cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Lục Tri Hạ.
Lúc sơ trung có xem vài bộ phim ngôn tình tổng tài bá đạo, Lục Tri Hạ từng tưởng tượng ra đối tượng nụ hôn đầu của mình, tưởng đến tuổi tác, ngoại hình của đối phương, rồi bọn họ sẽ dùng tư thế nào để hôn nhau.
Sau đó, Lục Tri Hạ gặp được anh rể, thì không có tưởng tượng đến mấy thứ này nữa, bởi vì cô không thể tưởng tượng ra một người đàn ông nào có thể ưu tú hơn anh rể, lúc đó cô đã vô cùng thất vọng.
Không ngờ đi một vòng, cô cuối cùng đã mất đi nụ hôn đầu, mà đối tượng, lại là anh rể cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro