Chương 20
2024-10-13 00:42:58
Tay Giang Tuyết Nịnh hoàn toàn buông lỏng, nằm xoài trên giường, cặp vú đầy đặn theo quán tính mà không ngừng phập phồng.
Cùng lúc đó Cố Thần Quang ôm lấy cặp mông đầy đặn của cô, côn thịt hoàn toàn tiến vào trong tử cung của cô, theo đó là một luồng âm tinh phun ra, tưới trên quy đầu, thoải mái đến mức mỗi tế bào trên người hắn đều mở ra. Đây là kiệt tác của hắn, làm hắn cảm thấy thật vừa lòng. Tiểu yêu tinh thân thể thật mẫn cảm, thật là muốn mệnh của hắn mà.
Chưa nghỉ ngơi đủ Cố Thần Quang đã đem cô để thành tư thế nằm bò, mông vểnh hướng lên trên, tư thế này càng làm cô cảm thấy thẹn. Hai mảnh cánh hoa sung huyết, lầy lội đối diện với Cố Thần Quang, hơi hơi hé mở như khiêu khích ai đó.
Cố Thần Quang như hổ đói mà vồ lên thân thể mềm mại của cô, cặp mông của Giang Tuyết Nịnh bị đè ép xuống, côn thịt nhanh chóng xỏ xuyên qua, khoái cảm trí mạng khiến đại não trống rỗng “A… Thật lớn…”
Cơn thủy triều đầu tiên còn chưa qua đi, eo Giang Tuyết Nịnh liền bị đôi tay rắn chắc giữ lấy, hai chân thon dài bị tách ra làm thành tư thế lão hán đẩy xe bò. Giang Tuyết Nịnh cảm thấy thật xấu hổ.
“Ba, không cần mạnh như vậy… Ô… Nhẹ chút …a..a..a…” Côn thịt ở trong cơ thể cô không ngừng va chạm, Giang Tuyết Nịnh quả thật như điên tới nơi rồi.
Đôi tay cô rốt cuộc không chống đỡ nổi mà gục xuống, mặt chôn vào trên gối. Sức mạnh từ người đàn ông mãnh liệt tới nỗi giường cũng rung lên.
“Bảo bối, gọi ông xã.”
“A..a..a..~ ông xã… Ô.. nhẹ chút…muốn chết…”
Giang Tuyết Nịnh chịu không nổi mà khóc lên, trong tiếng thét lớn, một luồng âm tinh theo côn thịt tràn ra. Nhưng động tác của Cố Thần Quang càng ngày càng mãnh liệt, hạ thể của cô lại nhanh chóng bị đưa đến cao trào: “Lại đến…..”
“A… Nịnh Nịnh…” Hung hăng mà cắm đến tận sâu bên trong, côn thịt bành trướng, tinh dịch nóng bỏng phun ra, cha con hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
“ n…” Theo đôi tay của Cố Thần Quang rời đi, Giang Tuyết Nịnh nằm bò trên giường, mái tóc ướt sũng mồ hồi dán vào khuôn mặt tinh xảo, trong mắt là một mảnh thần sắc mê ly thoả mãn. Trong căn phòng rộng rãi, một đôi nam nữ trần truồng dây dưa bên nhau. Cố Thần Quang đem cô vợ nhỏ** ôm vào lòng vuốt ve như đang vuốt ve một con thỏ trắng.
** Này là nguyên văn của tác giả nha.
“Nịnh Nịnh, cảm giác thế nào?” Cố Thần Quang dán lên mặt cô, muốn biết cảm giác của cô bé.
“Thật sướng.” Đáp lại hai chữ, Giang Tuyết Nịnh chôn mặt vào gối, không muốn quay ra.
“Ha ha…bé ngốc, mau ra đây.” Cố Thần Quang rõ ràng là bị lấy lòng, cảm xúc bày ra hết trên mặt, ai cũng nhìn ra được giờ phút này hắn thật vui vẻ.
Trên gối đầu là hương vị của hắn, cô ở phòng hắn, trên giường của hắn, bị hắn đè dưới thân, trong cơ thể là tinh dịch của hắn. Giang Tuyết Nịnh thật thích loại cảm giác này, cảm giác được hắn vây quanh.
“Tiểu bảo bối, nghỉ ngơi đủ chưa, chúng ta đi tắm.” Vừa rồi vận động kịch liệt, hai người đều là một người mồ hôi, trong phòng tuy rằng mở điều hoà nhưng mồ hôi trên người dính dính cũng không thoải mái.
“Không muốn động, muốn ba ôm.” Giang Tuyết Nịnh cho rằng lời nói như này cô sẽ không bao giờ nói qua, không nghĩ rằng lại tự nhiên nói trước mặt người đàn ông này. Cố Thần Quang cầu còn không được, chỉ cần cô mở miệng, cho dù cô có muốn sao trên trời thì hắn cũng sẽ lấy xuống cho cô.
Cùng lúc đó Cố Thần Quang ôm lấy cặp mông đầy đặn của cô, côn thịt hoàn toàn tiến vào trong tử cung của cô, theo đó là một luồng âm tinh phun ra, tưới trên quy đầu, thoải mái đến mức mỗi tế bào trên người hắn đều mở ra. Đây là kiệt tác của hắn, làm hắn cảm thấy thật vừa lòng. Tiểu yêu tinh thân thể thật mẫn cảm, thật là muốn mệnh của hắn mà.
Chưa nghỉ ngơi đủ Cố Thần Quang đã đem cô để thành tư thế nằm bò, mông vểnh hướng lên trên, tư thế này càng làm cô cảm thấy thẹn. Hai mảnh cánh hoa sung huyết, lầy lội đối diện với Cố Thần Quang, hơi hơi hé mở như khiêu khích ai đó.
Cố Thần Quang như hổ đói mà vồ lên thân thể mềm mại của cô, cặp mông của Giang Tuyết Nịnh bị đè ép xuống, côn thịt nhanh chóng xỏ xuyên qua, khoái cảm trí mạng khiến đại não trống rỗng “A… Thật lớn…”
Cơn thủy triều đầu tiên còn chưa qua đi, eo Giang Tuyết Nịnh liền bị đôi tay rắn chắc giữ lấy, hai chân thon dài bị tách ra làm thành tư thế lão hán đẩy xe bò. Giang Tuyết Nịnh cảm thấy thật xấu hổ.
“Ba, không cần mạnh như vậy… Ô… Nhẹ chút …a..a..a…” Côn thịt ở trong cơ thể cô không ngừng va chạm, Giang Tuyết Nịnh quả thật như điên tới nơi rồi.
Đôi tay cô rốt cuộc không chống đỡ nổi mà gục xuống, mặt chôn vào trên gối. Sức mạnh từ người đàn ông mãnh liệt tới nỗi giường cũng rung lên.
“Bảo bối, gọi ông xã.”
“A..a..a..~ ông xã… Ô.. nhẹ chút…muốn chết…”
Giang Tuyết Nịnh chịu không nổi mà khóc lên, trong tiếng thét lớn, một luồng âm tinh theo côn thịt tràn ra. Nhưng động tác của Cố Thần Quang càng ngày càng mãnh liệt, hạ thể của cô lại nhanh chóng bị đưa đến cao trào: “Lại đến…..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A… Nịnh Nịnh…” Hung hăng mà cắm đến tận sâu bên trong, côn thịt bành trướng, tinh dịch nóng bỏng phun ra, cha con hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
“ n…” Theo đôi tay của Cố Thần Quang rời đi, Giang Tuyết Nịnh nằm bò trên giường, mái tóc ướt sũng mồ hồi dán vào khuôn mặt tinh xảo, trong mắt là một mảnh thần sắc mê ly thoả mãn. Trong căn phòng rộng rãi, một đôi nam nữ trần truồng dây dưa bên nhau. Cố Thần Quang đem cô vợ nhỏ** ôm vào lòng vuốt ve như đang vuốt ve một con thỏ trắng.
** Này là nguyên văn của tác giả nha.
“Nịnh Nịnh, cảm giác thế nào?” Cố Thần Quang dán lên mặt cô, muốn biết cảm giác của cô bé.
“Thật sướng.” Đáp lại hai chữ, Giang Tuyết Nịnh chôn mặt vào gối, không muốn quay ra.
“Ha ha…bé ngốc, mau ra đây.” Cố Thần Quang rõ ràng là bị lấy lòng, cảm xúc bày ra hết trên mặt, ai cũng nhìn ra được giờ phút này hắn thật vui vẻ.
Trên gối đầu là hương vị của hắn, cô ở phòng hắn, trên giường của hắn, bị hắn đè dưới thân, trong cơ thể là tinh dịch của hắn. Giang Tuyết Nịnh thật thích loại cảm giác này, cảm giác được hắn vây quanh.
“Tiểu bảo bối, nghỉ ngơi đủ chưa, chúng ta đi tắm.” Vừa rồi vận động kịch liệt, hai người đều là một người mồ hôi, trong phòng tuy rằng mở điều hoà nhưng mồ hôi trên người dính dính cũng không thoải mái.
“Không muốn động, muốn ba ôm.” Giang Tuyết Nịnh cho rằng lời nói như này cô sẽ không bao giờ nói qua, không nghĩ rằng lại tự nhiên nói trước mặt người đàn ông này. Cố Thần Quang cầu còn không được, chỉ cần cô mở miệng, cho dù cô có muốn sao trên trời thì hắn cũng sẽ lấy xuống cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro