Chương 34
2024-10-13 00:42:58
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, cô gái nhỏ thật không tốt, lại hôn mê, Giang Tuyết Nịnh dần dần thức tỉnh, nhìn ba chồng đang ngồi bên cạnh nhìn mình với ánh mắt yêu thương, trong lòng vừa thẹn vừa bực.
“Cố Thần Quang, anh lại khi dễ người.” Đối mặt với sự lên án của cô gái nhỏ, Cố Thần Quang không thèm để ý, ôm lấy thân thể mềm mại vừa hôn vừa vuốt ve.
“Bảo bối, là em trêu trọc người đàn ông cấm dục mấy năm, em phải phụ trách, bất quá thể lực em quá kém, mới một chút đã chịu không nổi, về sau phải rèn luyện nhiều hơn mới được.” Người đàn ông thanh âm khàn khàn nói ra những lời vô sỉ bên tai nàng.
“Anh…quá xấu rồi”
“Tiểu bảo bối lúc nãy cũng không phải nói như vậy, vừa rồi ai vặn vẹo nói thích anh thao.” Đối mặt với lời vạch trần của Cố Thần Quang, Giang Tuyết Nịnh xấu hổ kéo chăn trùm qua đầu.
“Bảo bối ngoan, mau ra đây, đừng xấu hổ.” Người đàn ông đem cô từ trong chăn kéo ra, ôm vào ngực, nhẹ nhàng trấn an.
“Là anh đói đến lâu năm, anh lại kén ăn, trừ bỏ em thì không ai có thể lọt vào mắt anh, Nịnh Nịnh, anh như vậy chỉ vì bất an, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng anh xác thực là già rồi. So với cô gái mới hơn 20 tuổi như em, em còn trẻ, mỹ lệ lại ưu tú, chỉ có ôm em như vậy, tiến vào thân thể em thì anh mới có cảm giác an toàn.”
Cố Thần Quang đời này còn chưa từng lo được lo mất như vậy, Giang Tuyết Nịnh đau lòng vuốt đôi lông mày đang cau lại, in lên trên đó một nụ hôn: “Em là của anh, suốt đời này chỉ có mình anh, đừng lo lắng.”
Đối diện với ánh mắt kiên định của cô, Cố Thần Quang đem cô ôm chặt: “Anh mang em đi tắm rồi đi ngủ.” Giang Tuyết Nịnh thuận theo rúc vào ngực người đàn ông, giờ khắc này hai người cảm thấy thực yên bình.
“Ba, ngày mai con phải về Giang gia một chuyến, trong nhà gọi điện thoại tới, nói em gái muốn đính hôn.” Giang Tuyết Nịnh ở trên ngực Cố Thần Quang vẽ vòng tròn, về đó phải mất mấy ngày nên vì thế hai ngày nay cô mới mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
“Anh đã biết, đến lúc đó để tài xế đưa em đi, xa như vậy một mình em lái xe anh không yên tâm.” Người đàn ông suy nghĩ, bắt đầu sắp xếp cho cô, sau đó trong đầu cũng chuyển chuyển.
Nhắc tới Giang gia làm hắn nghĩ tới một cái nghi vấn, trước kia hắn chỉ xem cô là con dâu, con gái cho nên không miệt mài theo đuổi. Hiện tại cô gái nhỏ này là đầu quả tim của hắn, có một số việc hẳn là nên tra xét rõ ràng.
Giang Tuyết Nịnh từ trong xe bước xuống, đi thẳng vào công ty, còn Cố Thần Quang thì cầm di động gọi điện thoại: “A Thành, cậu đi điều tra về Giang gia cho tôi, tìm cách lấy được DNA của hai vợ chồng Giang Hải Ba thì càng tốt.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Ba năm trước đây, lúc ấy hắn đáp ứng với Giang Tuyết Nịnh là giúp Giang gia với điều kiện là cô gả cho con trai hắn, nhưng hai vợ chồng Giang Hải Ba muốn treo đầu dê bán thịt chó, định đem con gái bé thay thế Giang Tuyết Nịnh gả tới. Sau đó bị hắn cảnh cáo, hắn trước kia tra qua Giang Tuyết Nịnh, từ nhỏ đến lớn đôi vợ chồng kia đối xử với cô như với người ngoài, nếu thật sự có cái gì mờ ám, hắn cũng không ngại xả giận cho cô.
“Cố Thần Quang, anh lại khi dễ người.” Đối mặt với sự lên án của cô gái nhỏ, Cố Thần Quang không thèm để ý, ôm lấy thân thể mềm mại vừa hôn vừa vuốt ve.
“Bảo bối, là em trêu trọc người đàn ông cấm dục mấy năm, em phải phụ trách, bất quá thể lực em quá kém, mới một chút đã chịu không nổi, về sau phải rèn luyện nhiều hơn mới được.” Người đàn ông thanh âm khàn khàn nói ra những lời vô sỉ bên tai nàng.
“Anh…quá xấu rồi”
“Tiểu bảo bối lúc nãy cũng không phải nói như vậy, vừa rồi ai vặn vẹo nói thích anh thao.” Đối mặt với lời vạch trần của Cố Thần Quang, Giang Tuyết Nịnh xấu hổ kéo chăn trùm qua đầu.
“Bảo bối ngoan, mau ra đây, đừng xấu hổ.” Người đàn ông đem cô từ trong chăn kéo ra, ôm vào ngực, nhẹ nhàng trấn an.
“Là anh đói đến lâu năm, anh lại kén ăn, trừ bỏ em thì không ai có thể lọt vào mắt anh, Nịnh Nịnh, anh như vậy chỉ vì bất an, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng anh xác thực là già rồi. So với cô gái mới hơn 20 tuổi như em, em còn trẻ, mỹ lệ lại ưu tú, chỉ có ôm em như vậy, tiến vào thân thể em thì anh mới có cảm giác an toàn.”
Cố Thần Quang đời này còn chưa từng lo được lo mất như vậy, Giang Tuyết Nịnh đau lòng vuốt đôi lông mày đang cau lại, in lên trên đó một nụ hôn: “Em là của anh, suốt đời này chỉ có mình anh, đừng lo lắng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối diện với ánh mắt kiên định của cô, Cố Thần Quang đem cô ôm chặt: “Anh mang em đi tắm rồi đi ngủ.” Giang Tuyết Nịnh thuận theo rúc vào ngực người đàn ông, giờ khắc này hai người cảm thấy thực yên bình.
“Ba, ngày mai con phải về Giang gia một chuyến, trong nhà gọi điện thoại tới, nói em gái muốn đính hôn.” Giang Tuyết Nịnh ở trên ngực Cố Thần Quang vẽ vòng tròn, về đó phải mất mấy ngày nên vì thế hai ngày nay cô mới mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
“Anh đã biết, đến lúc đó để tài xế đưa em đi, xa như vậy một mình em lái xe anh không yên tâm.” Người đàn ông suy nghĩ, bắt đầu sắp xếp cho cô, sau đó trong đầu cũng chuyển chuyển.
Nhắc tới Giang gia làm hắn nghĩ tới một cái nghi vấn, trước kia hắn chỉ xem cô là con dâu, con gái cho nên không miệt mài theo đuổi. Hiện tại cô gái nhỏ này là đầu quả tim của hắn, có một số việc hẳn là nên tra xét rõ ràng.
Giang Tuyết Nịnh từ trong xe bước xuống, đi thẳng vào công ty, còn Cố Thần Quang thì cầm di động gọi điện thoại: “A Thành, cậu đi điều tra về Giang gia cho tôi, tìm cách lấy được DNA của hai vợ chồng Giang Hải Ba thì càng tốt.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Ba năm trước đây, lúc ấy hắn đáp ứng với Giang Tuyết Nịnh là giúp Giang gia với điều kiện là cô gả cho con trai hắn, nhưng hai vợ chồng Giang Hải Ba muốn treo đầu dê bán thịt chó, định đem con gái bé thay thế Giang Tuyết Nịnh gả tới. Sau đó bị hắn cảnh cáo, hắn trước kia tra qua Giang Tuyết Nịnh, từ nhỏ đến lớn đôi vợ chồng kia đối xử với cô như với người ngoài, nếu thật sự có cái gì mờ ám, hắn cũng không ngại xả giận cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro