Cháu Sạch Sẽ Th...
2024-11-16 00:17:36
Cũng sợ Phó Minh Viễn cảm thấy câu hỏi của mình hỏi không hợp lý lắm, Thẩm Gia đặc biệt nói thêm một câu: "Em còn phải đóng phim nữa, vì vậy hẹn trước thời gian gặp mặt sẽ tốt hơn á, nhỡ đâu lúc chú muốn làm em mà lại đúng lúc không hợp thời gian, như vậy không tốt chút nào."
Nhìn dáng dấp bên ngoài của Ninh Nhiên, có thể thấy rằng khẩu vị của Phó Minh Viễn hướng đến một người phụ nữ thánh thiện, thanh lịch và có khí chất như nữ thần.
Từ ngữ cùng ánh mắt Thẩm Gia lại mang theo ham muốn rõ ràng, nó làm anh thấy không thoải mái, vì vậy khi anh trả lời cũng mang theo ý tứ chế giễu: "Tôi có muốn làm thì cũng phải xem âm hộ của cháu có sạch sẽ hay không đã."
Thẩm Gia không hiểu sạch sẽ ở đây là ý gì, ngẩn người nâng vạt áo lên, liếc nhìn hoa huyệt trắng nõn sạch sẽ của mình, nhíu mày nói: "Mỗi buổi tối em đều tắm rửa rất nghiêm túc, chắc cũng được tính là sạch sẽ đúng không?"
"Không phải là kiểu sạch sẽ đó, mà là, kiểu này."
Lời nói còn chưa kịp cất lên, ngón tay dày cộm của người đàn ông đã chen vào, ấn mạnh lên nơi riêng tư nhất đang được che giấu giữa hai chân cô, Thẩm Gia đau đến nỗi bật khóc, bàn tay nhỏ bé che miệng lại ngăn tiếng kêu phát ra.
Mặc dù đã có nước dâm bôi trơn, nhưng hành lang chật hẹp chưa được khai phá lần nào, cho dù chỉ là một ngón tay, cũng khiến cô phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Phó Minh Viễn dường như không hề nhận thấy sự đau đớn của cô, ngón tay không ngừng khoét sâu, cho đến khi đụng phải một tấm màng chắn, anh mới ngừng lại.
Sau khi kiểm chứng, anh rút tay ra, mặt không chút biểu cảm, vừa lau ngón tay vừa nói: "Vẫn còn được coi là sạch sẽ."
Bị ngón tay thô bạo đối xử như vậy, vùng riêng tư đau rát nóng bừng, Thẩm Gia đau đớn ngồi xổm xuống, giương đôi mắt rưng rưng nước nhìn người đàn ông một cách tủi thân: "Rất đau, rất đau đó....."
Khuôn mặt cô gái thuộc kiểu trong sáng và ngây thơ, nếu chỉ nhìn gương mặt của cô mà không nhìn vào cơ thể trần trụi trong chiếc áo choàng tắm đang được mở rộng, thì trông vô cùng giống một thiên thần thuần khiết.
Khuôn mặt này đối với Phó Minh Viễn vẫn rất hữu dụng, theo bản năng chạm vào gò má của cô: "Còn nói muốn bị tôi làm, ngón tay mới chỉ chọc vào âm đạo mà đã la đau rồi sao."
Vừa dứt lời, dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi, mới giây trước còn thấy thương xót, giây tiếp theo đã thu lại biểu cảm của mình, giọng nói hết sức lạnh lùng: "Được rồi, cháu đi đi."
Giọng điệu của anh mang ý tứ không cho phép kì kèo thêm bất cứ điều gì nữa.
Thẩm Gia biết điều mà thay quần áo, bước chân ra khỏi khách sạn một cách mất tự nhiên.
Các phân cảnh của Thẩm Gia hầu như đều được tập trung quay ở giai đoạn sau, nên đạo diễn rất hào phóng cho cô hai ngày nghỉ để đi tham gia tiệc đóng máy.
Đáng lẽ cô chưa cần quay trở lại khách sạn của đoàn làm phim, nhưng ký túc xá đã đóng cửa rồi, Thẩm Gia cũng không còn nơi nào khác để đi, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn trở về khách sạn.
Ngày hôm sau, cô cực kỳ tự giác thưởng thức bữa sáng tự chọn của khách sạn, rồi như âm hồn bất tán quay lại trường quay, chờ hộp cơm của đoàn phim để ăn trưa.
Không còn cách nào nữa, cô thật sự quá nghèo, lương cũng chưa được phát, Thẩm Gia không đành lòng tiêu xài nhiều, nhất là sau khi cô phải đi học lại, cơ hội làm việc sẽ bị giảm sút, nên dù thế nào cũng phải tiết kiệm đủ chi phí sinh hoạt cho mình sau này.
Nhìn dáng dấp bên ngoài của Ninh Nhiên, có thể thấy rằng khẩu vị của Phó Minh Viễn hướng đến một người phụ nữ thánh thiện, thanh lịch và có khí chất như nữ thần.
Từ ngữ cùng ánh mắt Thẩm Gia lại mang theo ham muốn rõ ràng, nó làm anh thấy không thoải mái, vì vậy khi anh trả lời cũng mang theo ý tứ chế giễu: "Tôi có muốn làm thì cũng phải xem âm hộ của cháu có sạch sẽ hay không đã."
Thẩm Gia không hiểu sạch sẽ ở đây là ý gì, ngẩn người nâng vạt áo lên, liếc nhìn hoa huyệt trắng nõn sạch sẽ của mình, nhíu mày nói: "Mỗi buổi tối em đều tắm rửa rất nghiêm túc, chắc cũng được tính là sạch sẽ đúng không?"
"Không phải là kiểu sạch sẽ đó, mà là, kiểu này."
Lời nói còn chưa kịp cất lên, ngón tay dày cộm của người đàn ông đã chen vào, ấn mạnh lên nơi riêng tư nhất đang được che giấu giữa hai chân cô, Thẩm Gia đau đến nỗi bật khóc, bàn tay nhỏ bé che miệng lại ngăn tiếng kêu phát ra.
Mặc dù đã có nước dâm bôi trơn, nhưng hành lang chật hẹp chưa được khai phá lần nào, cho dù chỉ là một ngón tay, cũng khiến cô phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Phó Minh Viễn dường như không hề nhận thấy sự đau đớn của cô, ngón tay không ngừng khoét sâu, cho đến khi đụng phải một tấm màng chắn, anh mới ngừng lại.
Sau khi kiểm chứng, anh rút tay ra, mặt không chút biểu cảm, vừa lau ngón tay vừa nói: "Vẫn còn được coi là sạch sẽ."
Bị ngón tay thô bạo đối xử như vậy, vùng riêng tư đau rát nóng bừng, Thẩm Gia đau đớn ngồi xổm xuống, giương đôi mắt rưng rưng nước nhìn người đàn ông một cách tủi thân: "Rất đau, rất đau đó....."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt cô gái thuộc kiểu trong sáng và ngây thơ, nếu chỉ nhìn gương mặt của cô mà không nhìn vào cơ thể trần trụi trong chiếc áo choàng tắm đang được mở rộng, thì trông vô cùng giống một thiên thần thuần khiết.
Khuôn mặt này đối với Phó Minh Viễn vẫn rất hữu dụng, theo bản năng chạm vào gò má của cô: "Còn nói muốn bị tôi làm, ngón tay mới chỉ chọc vào âm đạo mà đã la đau rồi sao."
Vừa dứt lời, dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi, mới giây trước còn thấy thương xót, giây tiếp theo đã thu lại biểu cảm của mình, giọng nói hết sức lạnh lùng: "Được rồi, cháu đi đi."
Giọng điệu của anh mang ý tứ không cho phép kì kèo thêm bất cứ điều gì nữa.
Thẩm Gia biết điều mà thay quần áo, bước chân ra khỏi khách sạn một cách mất tự nhiên.
Các phân cảnh của Thẩm Gia hầu như đều được tập trung quay ở giai đoạn sau, nên đạo diễn rất hào phóng cho cô hai ngày nghỉ để đi tham gia tiệc đóng máy.
Đáng lẽ cô chưa cần quay trở lại khách sạn của đoàn làm phim, nhưng ký túc xá đã đóng cửa rồi, Thẩm Gia cũng không còn nơi nào khác để đi, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn trở về khách sạn.
Ngày hôm sau, cô cực kỳ tự giác thưởng thức bữa sáng tự chọn của khách sạn, rồi như âm hồn bất tán quay lại trường quay, chờ hộp cơm của đoàn phim để ăn trưa.
Không còn cách nào nữa, cô thật sự quá nghèo, lương cũng chưa được phát, Thẩm Gia không đành lòng tiêu xài nhiều, nhất là sau khi cô phải đi học lại, cơ hội làm việc sẽ bị giảm sút, nên dù thế nào cũng phải tiết kiệm đủ chi phí sinh hoạt cho mình sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro