Có Biết Đàn Ông...
2024-11-16 00:17:36
Ánh mắt thiếu nữ quá mức đơn thuần, như thể thật sự chỉ muốn cho anh xem vết thương của mình, vả lại tuổi cô còn quá nhỏ, nhìn rất ngoan ngoãn hợp lòng người, khiến Phó Minh Viễn không cách nào liên tưởng được cô với những người phụ nữ quyến rũ anh, chỉ đành cau mày giúp cô kéo lại áo: "Mặc vào đi, không ai dạy cháu không được để người khác nhìn thấy cơ thể mình sao?"
Cô gái nhỏ thành thật lắc đầu.
"Mẹ cháu chưa từng nói cho cháu à?"
Thẩm Gia tiếp tục lắc đầu: "Cháu không có mẹ."
Anh nhớ ra rồi.
Ninh Nhiên từng nói với anh là cô ấy có giúp đỡ một đứa trẻ ở cô nhi viện, vậy chắc hẳn là cô rồi.
"Ở trường không dạy môn sinh lý sao?"
Thẩm Gia vẫn lắc đầu như trước: "Môn sinh lý? Trường học ở thị trấn chúng cháu chưa từng dạy môn này."
Thị trấn?
Phó Minh Viễn lúc này mới chú ý tới quần áo cô mặc hầu như đều đã cũ một nửa, chiếc quần rõ ràng là quần đồng phục.
Trong lòng người đàn ông cảm xúc lẫn lộn.
Chẳng trách cái gì cũng không biết, sinh ra ở một thị trấn nhỏ lạc hậu, lại lớn lên trong cô nhi viện, có thể ăn no là đã không tệ rồi, làm sao còn ai có lòng dạy cô điều này.
Người đàn ông không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, nhưng anh cũng không biết nên chuyển sang chủ đề khác như thế nào, tầm mắt hạ xuống nhìn áo sơ mi của mình, không nghĩ nhiều liền lấy áo sơ mi để nói sang chuyện khác.
"Cúc áo của tôi là do cháu cởi ra à?"
Thẩm Gia gật đầu: "Chị Ninh Nhiên nói có mùi rượu thì ngủ không thoải mái, bảo cháu lau người giúp chú, nhưng cháu không biết tháo thắt lưng của chú nên không lau được chân."
Phó Minh Viễn nhìn về phía cô: "Ninh nhiên cũng ở đây à?"
"Vâng ạ."
Ninh Nhiên đã ở đây, vì sao còn bảo cô lau người giúp anh?
Phó Minh Viễn cảm thấy khó hiểu với hành vi của vợ mình mãi không thôi, đồng thời anh cũng sinh ra chút bất mãn.
Nếu tối hôm qua cô gái nhỏ không giãy ra, nếu thật sự xảy ra quan hệ thì cả cô và chính bản thân anh đều không chịu nổi trách nhiệm.
Thẩm Gia thấy anh không nói gì, vô cùng thân thiết duy trì đề tài câu chuyện: "Chú đã quên tối qua cùng nhau ăn cơm sao?"
Phó Minh Viễn còn đang bận áp chế nơi cứng rắn của mình xuống, anh nghĩ rằng có lẽ mình đã nổi lên phản ứng khi cô lau người cho anh, sau đó mới làm ra cái chuyện không nên làm đó với cô.
Thẩm Gia thấy vẻ mặt bất thường của anh, còn tưởng anh đang áy náy chuyện mút đau núm vú của cô, liền an ủi: "Thật ra cũng không phải là đau quá đâu, lúc đầu chỗ đó còn rất thoải mái nữa, chỉ là sau dần chú mút mạnh quá cho nên mới đau."
Cô gái tốt bụng an ủi, ngược lại Phó Minh Viên giật mình: "Cháu không có ác cảm sao?"
Anh càng muốn hỏi là cô có biết đàn ông "ăn" núm vú của cô là có ý gì không?
"Không ạ, chị Ninh Nhiên là người tốt, chú là chồng chị ấy, chắc chắn cũng là người tốt."
"Cháu nhận được rất nhiều ơn huệ từ chị Ninh Nhiên, chị ấy bảo cháu chăm sóc chú thì cháu nhất định sẽ làm thật tốt."
Phó Minh Viễn cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Cháu có biết, chú 'ăn' chỗ đó của cháu, có nghĩa là..."
Tiếc là còn chưa nói xong, cửa phòng bỗng phát ra một tiếng tít rồi mở ra.
"Gia Gia, chị qua xách đồ giúp em đây!" Là tiếng của Lâm Mộng.
"Ôi."
Thẩm Gia vội ra đón, nhận lấy túi bóng trong tay cô ấy.
"Túi này là bữa sáng, em ăn trước đi, đợi lát nữa thay quần áo xong thì đến đoàn phim."
Cô gái nhỏ thành thật lắc đầu.
"Mẹ cháu chưa từng nói cho cháu à?"
Thẩm Gia tiếp tục lắc đầu: "Cháu không có mẹ."
Anh nhớ ra rồi.
Ninh Nhiên từng nói với anh là cô ấy có giúp đỡ một đứa trẻ ở cô nhi viện, vậy chắc hẳn là cô rồi.
"Ở trường không dạy môn sinh lý sao?"
Thẩm Gia vẫn lắc đầu như trước: "Môn sinh lý? Trường học ở thị trấn chúng cháu chưa từng dạy môn này."
Thị trấn?
Phó Minh Viễn lúc này mới chú ý tới quần áo cô mặc hầu như đều đã cũ một nửa, chiếc quần rõ ràng là quần đồng phục.
Trong lòng người đàn ông cảm xúc lẫn lộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng trách cái gì cũng không biết, sinh ra ở một thị trấn nhỏ lạc hậu, lại lớn lên trong cô nhi viện, có thể ăn no là đã không tệ rồi, làm sao còn ai có lòng dạy cô điều này.
Người đàn ông không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, nhưng anh cũng không biết nên chuyển sang chủ đề khác như thế nào, tầm mắt hạ xuống nhìn áo sơ mi của mình, không nghĩ nhiều liền lấy áo sơ mi để nói sang chuyện khác.
"Cúc áo của tôi là do cháu cởi ra à?"
Thẩm Gia gật đầu: "Chị Ninh Nhiên nói có mùi rượu thì ngủ không thoải mái, bảo cháu lau người giúp chú, nhưng cháu không biết tháo thắt lưng của chú nên không lau được chân."
Phó Minh Viễn nhìn về phía cô: "Ninh nhiên cũng ở đây à?"
"Vâng ạ."
Ninh Nhiên đã ở đây, vì sao còn bảo cô lau người giúp anh?
Phó Minh Viễn cảm thấy khó hiểu với hành vi của vợ mình mãi không thôi, đồng thời anh cũng sinh ra chút bất mãn.
Nếu tối hôm qua cô gái nhỏ không giãy ra, nếu thật sự xảy ra quan hệ thì cả cô và chính bản thân anh đều không chịu nổi trách nhiệm.
Thẩm Gia thấy anh không nói gì, vô cùng thân thiết duy trì đề tài câu chuyện: "Chú đã quên tối qua cùng nhau ăn cơm sao?"
Phó Minh Viễn còn đang bận áp chế nơi cứng rắn của mình xuống, anh nghĩ rằng có lẽ mình đã nổi lên phản ứng khi cô lau người cho anh, sau đó mới làm ra cái chuyện không nên làm đó với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Gia thấy vẻ mặt bất thường của anh, còn tưởng anh đang áy náy chuyện mút đau núm vú của cô, liền an ủi: "Thật ra cũng không phải là đau quá đâu, lúc đầu chỗ đó còn rất thoải mái nữa, chỉ là sau dần chú mút mạnh quá cho nên mới đau."
Cô gái tốt bụng an ủi, ngược lại Phó Minh Viên giật mình: "Cháu không có ác cảm sao?"
Anh càng muốn hỏi là cô có biết đàn ông "ăn" núm vú của cô là có ý gì không?
"Không ạ, chị Ninh Nhiên là người tốt, chú là chồng chị ấy, chắc chắn cũng là người tốt."
"Cháu nhận được rất nhiều ơn huệ từ chị Ninh Nhiên, chị ấy bảo cháu chăm sóc chú thì cháu nhất định sẽ làm thật tốt."
Phó Minh Viễn cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Cháu có biết, chú 'ăn' chỗ đó của cháu, có nghĩa là..."
Tiếc là còn chưa nói xong, cửa phòng bỗng phát ra một tiếng tít rồi mở ra.
"Gia Gia, chị qua xách đồ giúp em đây!" Là tiếng của Lâm Mộng.
"Ôi."
Thẩm Gia vội ra đón, nhận lấy túi bóng trong tay cô ấy.
"Túi này là bữa sáng, em ăn trước đi, đợi lát nữa thay quần áo xong thì đến đoàn phim."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro