Cọ Xát Vào Mông...
2024-11-16 00:17:36
Một tay chạm phải tinh dịch, dinh dính nhớp nháp khó chịu, Thẩm Gia đứng dậy đi tắm, suy nghĩ đôi chút sau đó vẫn mặc quần áo xong rồi mới nằm xuống giường.
Tư thế nằm cũng rất có tâm tư, không thể để lãng phí dáng ngủ nghiêng tuyệt đẹp của người đàn ông này, cô cố ý vắt tay anh ngang trước ngực mình, tạo ảo giác anh chủ động ôm mà cô không thoát ra được.
Sự thật chứng minh sự cẩn thận của cô đã có tác dụng.
Phó Minh Viễn vừa mở mắt ra, phát hiện có người nằm bên cạnh, nhưng từ độ dài của mái tóc có thể thấy được đây không phải vợ mình.
Ninh Nhiên vì phục vụ đóng phim nên để tóc dài đến thắt lưng, mà người con gái bên cạnh, tóc chỉ dài quá vai.
Bởi vì không muốn buổi sáng lãng phí quá nhiều thời gian chăm sóc tóc nên Thẩm Gia chưa từng nuôi tóc dài quá vai từ hồi cấp 2, lần này có lẽ do thi lên cấp 3 gấp gáp không có thời gian đi cắt tóc nên mới hơi dài qua vai một chút.
Phó Minh Viễn di chuyển cánh tay, lúc này mới phát hiện ra tay mình đang phủ lên ngực cô gái.
Anh không thể không kéo dãn khoảng cách một chút, đúng lúc này Thẩm Gia trở mình, đổi thành nằm ngửa, Phó Minh Viễn liền cau mày.
Sao lại là cô?
Phó Minh Viễn đang định xuống giường, động tác chống tay tạo ra tiếng kêu, cô gái nhỏ yếu ớt mở mắt ra, quay sang hướng phát ra tiếng, sau đó im lặng một lúc.
"...Chú Phó, quần áo của chú chưa đóng kìa."
Người đàn ông cúi đầu, lúc này mới phát hiện áo sơ mi của mình đang mở rộng, mà chiếc quần tây màu đen còn gặp nạn hơn, chất lỏng màu trắng từ bên trong chảy ra để lại những vết chấm đục nhỏ khô cứng trên quần.
Anh theo bản năng nhìn sang mông Thẩm Gia, mông cô vẫn luôn kề sát hạ bộ của anh, trên quần dĩ nhiên cũng dính bẩn, Phó Minh Viễn đại khái cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Anh đâm vào mông con gái nhà người ta để tự an ủi.
Cho dù Phó Minh Viễn luôn điềm đạm thì lúc này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Anh nhớ rằng Thẩm Gia vừa mới thi vào cấp 3, xét về tuổi tác thì anh có thể làm bố người ta rồi.
Nhưng hiện tại không phải lúc để suy nghĩ vấn đề này, Phó Minh Viễn trầm giọng nói: "Có mang theo quần áo khác tới đây không?"
"Có ạ."
"Đi thay quần đi."
"Dạ?"
Thẩm Gia khó hiểu, cô không biết chất lỏng ẩm ướt mà cô chạm phải tối qua sau khi khô lại sẽ biến thành vệt trắng.
Cô nhìn chằm chằm những đốm trắng trên chiếc quần đã thay mà cảm thấy không hiểu nổi. Nhưng lúc đi ra ngoài vẫn nói tiếng cảm ơn với Phó Minh Viễn, dù sao lời nhắc nhở của anh cũng tránh cho cô bị xấu hổ.
Đương nhiên anh vẫn không có biểu hiện gì.
Phó Minh Viễn đang đợi trợ lý tới đưa quần áo cho mình.
Thẩm Gia cũng đang đợi Lâm Mộng, tự cho rằng không thể bỏ qua cơ hội quý giá ở một mình với anh thế này, cô vắt hết đầu óc để tìm chủ đề nói chuyện.
Nhưng có thể nói chuyện gì với đàn ông đây?
Ngay lúc Thẩm Gia đang đau khổ suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy vết trắng giữa đũng quần của anh, cô lập tức vui mừng không thôi, có thể coi như đã tìm được chủ đề chung rồi.
Tư thế nằm cũng rất có tâm tư, không thể để lãng phí dáng ngủ nghiêng tuyệt đẹp của người đàn ông này, cô cố ý vắt tay anh ngang trước ngực mình, tạo ảo giác anh chủ động ôm mà cô không thoát ra được.
Sự thật chứng minh sự cẩn thận của cô đã có tác dụng.
Phó Minh Viễn vừa mở mắt ra, phát hiện có người nằm bên cạnh, nhưng từ độ dài của mái tóc có thể thấy được đây không phải vợ mình.
Ninh Nhiên vì phục vụ đóng phim nên để tóc dài đến thắt lưng, mà người con gái bên cạnh, tóc chỉ dài quá vai.
Bởi vì không muốn buổi sáng lãng phí quá nhiều thời gian chăm sóc tóc nên Thẩm Gia chưa từng nuôi tóc dài quá vai từ hồi cấp 2, lần này có lẽ do thi lên cấp 3 gấp gáp không có thời gian đi cắt tóc nên mới hơi dài qua vai một chút.
Phó Minh Viễn di chuyển cánh tay, lúc này mới phát hiện ra tay mình đang phủ lên ngực cô gái.
Anh không thể không kéo dãn khoảng cách một chút, đúng lúc này Thẩm Gia trở mình, đổi thành nằm ngửa, Phó Minh Viễn liền cau mày.
Sao lại là cô?
Phó Minh Viễn đang định xuống giường, động tác chống tay tạo ra tiếng kêu, cô gái nhỏ yếu ớt mở mắt ra, quay sang hướng phát ra tiếng, sau đó im lặng một lúc.
"...Chú Phó, quần áo của chú chưa đóng kìa."
Người đàn ông cúi đầu, lúc này mới phát hiện áo sơ mi của mình đang mở rộng, mà chiếc quần tây màu đen còn gặp nạn hơn, chất lỏng màu trắng từ bên trong chảy ra để lại những vết chấm đục nhỏ khô cứng trên quần.
Anh theo bản năng nhìn sang mông Thẩm Gia, mông cô vẫn luôn kề sát hạ bộ của anh, trên quần dĩ nhiên cũng dính bẩn, Phó Minh Viễn đại khái cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Anh đâm vào mông con gái nhà người ta để tự an ủi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Phó Minh Viễn luôn điềm đạm thì lúc này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Anh nhớ rằng Thẩm Gia vừa mới thi vào cấp 3, xét về tuổi tác thì anh có thể làm bố người ta rồi.
Nhưng hiện tại không phải lúc để suy nghĩ vấn đề này, Phó Minh Viễn trầm giọng nói: "Có mang theo quần áo khác tới đây không?"
"Có ạ."
"Đi thay quần đi."
"Dạ?"
Thẩm Gia khó hiểu, cô không biết chất lỏng ẩm ướt mà cô chạm phải tối qua sau khi khô lại sẽ biến thành vệt trắng.
Cô nhìn chằm chằm những đốm trắng trên chiếc quần đã thay mà cảm thấy không hiểu nổi. Nhưng lúc đi ra ngoài vẫn nói tiếng cảm ơn với Phó Minh Viễn, dù sao lời nhắc nhở của anh cũng tránh cho cô bị xấu hổ.
Đương nhiên anh vẫn không có biểu hiện gì.
Phó Minh Viễn đang đợi trợ lý tới đưa quần áo cho mình.
Thẩm Gia cũng đang đợi Lâm Mộng, tự cho rằng không thể bỏ qua cơ hội quý giá ở một mình với anh thế này, cô vắt hết đầu óc để tìm chủ đề nói chuyện.
Nhưng có thể nói chuyện gì với đàn ông đây?
Ngay lúc Thẩm Gia đang đau khổ suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy vết trắng giữa đũng quần của anh, cô lập tức vui mừng không thôi, có thể coi như đã tìm được chủ đề chung rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro