Rút Dương Vật R...
2024-11-16 00:17:36
Trong lòng Phó Minh Viễn cảm thấy hơi khó chịu trước sự từ chối của Ninh Nhiên, chính cô chủ động xin đi công tác cùng anh, nhưng giờ lại là người từ chối.
Phó Minh Viễn chưa hề biết rằng vợ mình đã thay lòng từ lâu, anh hơi ngột ngạt đi đến phòng của Thẩm Gia.
Thẩm Gia là người tình, thì sẽ không từ chối anh.
Thẩm Gia đang lắc lư chân, ngồi xem những phân cảnh hậu trường nổi bật đã được phát hành của bộ phim chiếu mạng có cô thủ vai.
Đây là bộ phim chuẩn bị công chiếu đầu tiên của cô, Thẩm Gia rất coi trọng nó, vì để tăng thêm sự chú ý, chỉ cần lúc nào cảm thấy buồn chán, cô sẽ sử dụng những nick phụ mà Lâm Mộng đã chuẩn bị sẵn để tích cực phản bác lại các bình luận ném đá.
Khi Phó Minh Viễn đến chỗ cô, Thẩm Gia đang làm việc này.
Nhìn thấy sắc mặt người đàn ông không tốt, cô đặt điện thoại xuống, bước đến ôm anh, vỗ nhẹ vào lưng anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Chú đừng buồn, có em ở đây."
Mặc dù cô không biết mình có thể giúp gì được anh, nhưng đây chính là một câu an ủi trong cuốn sổ tay "Những điều phải làm khi trở thành tình nhân" mà cô mua từ hệ thống.
Phó Minh Viễn nghĩ đến cô đang ở bên cạnh mình: "Có cháu ở đây thì được ích lợi gì?"
"Em có thể an ủi chú nha."
Thẩm Gia đưa anh đến ghế sô pha, đặt điện thoại sang một bên, ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt lấp lánh: "Vậy chú muốn em làm gì để an ủi chú đây?"
Phó Minh Viễn nghe cô nói lời vô nghĩa, lại không cảm thấy mất hứng như vừa rồi nữa, hiếm khi nở nụ cười: "Không phải cháu nên nghĩ ra phương pháp để an ủi tôi sao, còn cần tôi phải dạy cháu cách làm nữa à?"
"Chủ yếu là ngoại trừ việc cho chú làm, hoặc là ăn rồi chơi đùa cái thứ đó của chú, em cũng không biết chú thích cái gì nữa, làm sao em biết làm gì khác để an ủi chú đây?"
Thẩm Gia mơ hồ liếc mắt xuống đũng quần của người đàn ông.
Phó Minh Viễn chú ý đến ánh mắt cô, sau đó nhìn vào khuôn mặt mịn màng búng ra sữa của người thiếu nữ, cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng cứ muốn giả làm người lớn để an ủi người khác.
Nhưng đứa trẻ này đâu biết người lớn cần sự an ủi như thế nào.
Thẩm Gia không hài lòng với việc anh bỏ qua câu hỏi của mình, dựa vào chân anh, truy hỏi: "Chú còn chưa nói với em, chú muốn em an ủi chú kiểu gì đây?"
Người đàn ông thả lỏng cơ thể, nghiêng người, đặt một tay ra phía sau đầu: "Cháu muốn an ủi như thế nào thì an ủi như thế đó."
Con người dễ dàng thay đổi quan điểm của họ đối với người khác chỉ vì một điều gì đó khách quan.
Phó Minh Viễn có thể cảm nhận được ham muốn của Thẩm Gia dành cho mình, điều này làm cho anh có cảm giác hoàn toàn trái ngược so với khi bị người vợ của mình từ chối.
Đồng thời, nó cũng khiến người đàn ông thay đổi cách nhìn về Thẩm Gia, thậm chí độ cảm tình dành cho cô cũng tăng lên không ít.
Vì vậy, vào lúc này anh không từ chối cách tiếp cận của cô.
Thẩm Gia nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ một hồi, tiếc là với kinh nghiệm ăn ở chung đụng với đàn ông gần như bằng không, cô thật sự không biết phải làm cách nào để an ủi một người đàn ông đang có một tâm trạng tồi tệ.
Phó Minh Viễn chưa hề biết rằng vợ mình đã thay lòng từ lâu, anh hơi ngột ngạt đi đến phòng của Thẩm Gia.
Thẩm Gia là người tình, thì sẽ không từ chối anh.
Thẩm Gia đang lắc lư chân, ngồi xem những phân cảnh hậu trường nổi bật đã được phát hành của bộ phim chiếu mạng có cô thủ vai.
Đây là bộ phim chuẩn bị công chiếu đầu tiên của cô, Thẩm Gia rất coi trọng nó, vì để tăng thêm sự chú ý, chỉ cần lúc nào cảm thấy buồn chán, cô sẽ sử dụng những nick phụ mà Lâm Mộng đã chuẩn bị sẵn để tích cực phản bác lại các bình luận ném đá.
Khi Phó Minh Viễn đến chỗ cô, Thẩm Gia đang làm việc này.
Nhìn thấy sắc mặt người đàn ông không tốt, cô đặt điện thoại xuống, bước đến ôm anh, vỗ nhẹ vào lưng anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Chú đừng buồn, có em ở đây."
Mặc dù cô không biết mình có thể giúp gì được anh, nhưng đây chính là một câu an ủi trong cuốn sổ tay "Những điều phải làm khi trở thành tình nhân" mà cô mua từ hệ thống.
Phó Minh Viễn nghĩ đến cô đang ở bên cạnh mình: "Có cháu ở đây thì được ích lợi gì?"
"Em có thể an ủi chú nha."
Thẩm Gia đưa anh đến ghế sô pha, đặt điện thoại sang một bên, ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt lấp lánh: "Vậy chú muốn em làm gì để an ủi chú đây?"
Phó Minh Viễn nghe cô nói lời vô nghĩa, lại không cảm thấy mất hứng như vừa rồi nữa, hiếm khi nở nụ cười: "Không phải cháu nên nghĩ ra phương pháp để an ủi tôi sao, còn cần tôi phải dạy cháu cách làm nữa à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chủ yếu là ngoại trừ việc cho chú làm, hoặc là ăn rồi chơi đùa cái thứ đó của chú, em cũng không biết chú thích cái gì nữa, làm sao em biết làm gì khác để an ủi chú đây?"
Thẩm Gia mơ hồ liếc mắt xuống đũng quần của người đàn ông.
Phó Minh Viễn chú ý đến ánh mắt cô, sau đó nhìn vào khuôn mặt mịn màng búng ra sữa của người thiếu nữ, cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng cứ muốn giả làm người lớn để an ủi người khác.
Nhưng đứa trẻ này đâu biết người lớn cần sự an ủi như thế nào.
Thẩm Gia không hài lòng với việc anh bỏ qua câu hỏi của mình, dựa vào chân anh, truy hỏi: "Chú còn chưa nói với em, chú muốn em an ủi chú kiểu gì đây?"
Người đàn ông thả lỏng cơ thể, nghiêng người, đặt một tay ra phía sau đầu: "Cháu muốn an ủi như thế nào thì an ủi như thế đó."
Con người dễ dàng thay đổi quan điểm của họ đối với người khác chỉ vì một điều gì đó khách quan.
Phó Minh Viễn có thể cảm nhận được ham muốn của Thẩm Gia dành cho mình, điều này làm cho anh có cảm giác hoàn toàn trái ngược so với khi bị người vợ của mình từ chối.
Đồng thời, nó cũng khiến người đàn ông thay đổi cách nhìn về Thẩm Gia, thậm chí độ cảm tình dành cho cô cũng tăng lên không ít.
Vì vậy, vào lúc này anh không từ chối cách tiếp cận của cô.
Thẩm Gia nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ một hồi, tiếc là với kinh nghiệm ăn ở chung đụng với đàn ông gần như bằng không, cô thật sự không biết phải làm cách nào để an ủi một người đàn ông đang có một tâm trạng tồi tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro