Anh Cũng Rất Nh...
2024-10-06 02:20:35
"Anh... Có phải mấy ngày qua anh không hề nghĩ đến em đúng không? Có phải chưa từng nhớ em? Hay là ở cùng với Chu Hinh Nguyệt vui đến quên trời quên đất luôn rồi?"
Dáng vẻ vô cùng tủi thân cùng giọng mũi nồng đượm này lại khiến tâm tình của Bùi Dục Uyên vui vẻ hẳn lên, anh bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cơn mưa nụ hôn rơi xuống, "Ai nói vậy?"
Lý Tinh La mím môi, giận dữ tố cáo: "Em vừa mới nghe thấy ở phòng trà..."
Nhìn bộ dạng chất vấn hỏi tội này, người đàn ông vô cùng hài lòng với sự để tâm mà cô gái dành cho mình.
"Ở phòng trà có chuyện gì sao?"
Cô gái lập tức kể tội: "Hừ! Mấy cô nhân viên đó nói xấu sau lưng em."
Bùi Dục Uyên trầm tư suy nghĩ.
Tay trái của Lý Tinh La nắm lấy vải áo bên hông anh, chưa từ bỏ ý định lại có chút chờ mong, "Em rất nhớ, anh có nhớ em không?" Giọng nói mềm mại, ngọt ngào khiến người đàn ông khó lòng kiềm chế.
Anh nở nụ cười trầm thấp, tâm trạng rất tốt. Những nụ hôn nhỏ rải xuống tới tấp, chạy dọc từ trán đến đôi môi thơm ngon, bàn tay nóng bỏng không biết từ lúc nào đã tiến vào trong váy, lưu luyến trên làn da mềm mại, mịn màng.
Nụ hôn của anh ngày càng nồng nhiệt và mạnh bạo hơn, Lý Tinh La khẽ hừ một tiếng, "Đau."
Bùi Dục Uyên vuốt ve lưng cô để trấn an, sau đó kéo tay cô đến nơi riêng tư ở đũng quần, che phủ nó.
Mặc dù hai người đã làm chuyện này rất nhiều lần, Lý Tinh La vẫn bị vật nóng bỏng dưới tay làm cho xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Anh liếm láp vành tai nhỏ xinh, giọng nói đè nén: "Tất nhiên là nhớ... rất nhớ... Em ngoan nhé."
Lý Tinh La lập tức vui vẻ hôn anh. Gương mặt thẹn thùng nhưng hành động lại táo bạo bất ngờ, dáng vẻ chân thật của cô khiến đầu ngón tay anh rục rịch.
Quần áo của cả hai không biết từ khi nào đã được trút bỏ hoàn toàn, cánh tay mảnh khảnh quấn lấy cổ của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
"Anh, anh làm nhẹ thôi, em sợ đau... Ưm..."
Chưa đợi cô nói hết, Bùi Dục Uyên đã vùi đầu vào giữa hai khối mềm mại, ngậm lấy quả anh đào ở một bên, động tác phía dưới cũng chưa từng dừng lại, ngón tay chậm rãi tiến vào nơi tư mật.
Kỹ năng của anh ấy tiến bộ hơn nhiều rồi. Ma xui quỷ khiến trong đầu Lý Tinh La lại nghĩ ra câu này.
"Ưm..." Cô lấy chân quấn quanh vòng eo săn chắc của người đàn ông, không nhịn được mà bắt đầu đong đưa cọ xát, tựa như vừa muốn thúc giục lại vừa muốn từ chối.
Bùi Dục Uyên bị cô cọ đến bốc hoả, trầm giọng nói: "Không phải em sợ đau sao? Đừng có kích thích anh..."
Nơi ấy của cô vừa nhỏ vừa chặt, kích thước của anh quá lớn so với cô. Mỗi lần tiến vào đều khiến cô trướng đau, vì vậy màn dạo đầu vô cùng quan trọng.
Người đàn ông cố gắng kìm nén dục vọng, chậm rãi đút thêm ngón tay thứ ba, sự ấm nóng và ướt át bên trong khiến anh quyến luyến, nhẫn nại hết sức để giúp cô thoải mái trước.
Dáng vẻ vô cùng tủi thân cùng giọng mũi nồng đượm này lại khiến tâm tình của Bùi Dục Uyên vui vẻ hẳn lên, anh bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cơn mưa nụ hôn rơi xuống, "Ai nói vậy?"
Lý Tinh La mím môi, giận dữ tố cáo: "Em vừa mới nghe thấy ở phòng trà..."
Nhìn bộ dạng chất vấn hỏi tội này, người đàn ông vô cùng hài lòng với sự để tâm mà cô gái dành cho mình.
"Ở phòng trà có chuyện gì sao?"
Cô gái lập tức kể tội: "Hừ! Mấy cô nhân viên đó nói xấu sau lưng em."
Bùi Dục Uyên trầm tư suy nghĩ.
Tay trái của Lý Tinh La nắm lấy vải áo bên hông anh, chưa từ bỏ ý định lại có chút chờ mong, "Em rất nhớ, anh có nhớ em không?" Giọng nói mềm mại, ngọt ngào khiến người đàn ông khó lòng kiềm chế.
Anh nở nụ cười trầm thấp, tâm trạng rất tốt. Những nụ hôn nhỏ rải xuống tới tấp, chạy dọc từ trán đến đôi môi thơm ngon, bàn tay nóng bỏng không biết từ lúc nào đã tiến vào trong váy, lưu luyến trên làn da mềm mại, mịn màng.
Nụ hôn của anh ngày càng nồng nhiệt và mạnh bạo hơn, Lý Tinh La khẽ hừ một tiếng, "Đau."
Bùi Dục Uyên vuốt ve lưng cô để trấn an, sau đó kéo tay cô đến nơi riêng tư ở đũng quần, che phủ nó.
Mặc dù hai người đã làm chuyện này rất nhiều lần, Lý Tinh La vẫn bị vật nóng bỏng dưới tay làm cho xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Anh liếm láp vành tai nhỏ xinh, giọng nói đè nén: "Tất nhiên là nhớ... rất nhớ... Em ngoan nhé."
Lý Tinh La lập tức vui vẻ hôn anh. Gương mặt thẹn thùng nhưng hành động lại táo bạo bất ngờ, dáng vẻ chân thật của cô khiến đầu ngón tay anh rục rịch.
Quần áo của cả hai không biết từ khi nào đã được trút bỏ hoàn toàn, cánh tay mảnh khảnh quấn lấy cổ của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
"Anh, anh làm nhẹ thôi, em sợ đau... Ưm..."
Chưa đợi cô nói hết, Bùi Dục Uyên đã vùi đầu vào giữa hai khối mềm mại, ngậm lấy quả anh đào ở một bên, động tác phía dưới cũng chưa từng dừng lại, ngón tay chậm rãi tiến vào nơi tư mật.
Kỹ năng của anh ấy tiến bộ hơn nhiều rồi. Ma xui quỷ khiến trong đầu Lý Tinh La lại nghĩ ra câu này.
"Ưm..." Cô lấy chân quấn quanh vòng eo săn chắc của người đàn ông, không nhịn được mà bắt đầu đong đưa cọ xát, tựa như vừa muốn thúc giục lại vừa muốn từ chối.
Bùi Dục Uyên bị cô cọ đến bốc hoả, trầm giọng nói: "Không phải em sợ đau sao? Đừng có kích thích anh..."
Nơi ấy của cô vừa nhỏ vừa chặt, kích thước của anh quá lớn so với cô. Mỗi lần tiến vào đều khiến cô trướng đau, vì vậy màn dạo đầu vô cùng quan trọng.
Người đàn ông cố gắng kìm nén dục vọng, chậm rãi đút thêm ngón tay thứ ba, sự ấm nóng và ướt át bên trong khiến anh quyến luyến, nhẫn nại hết sức để giúp cô thoải mái trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro