Bùi Tổng Đau Lò...
2024-10-06 02:20:35
"Hả?" Cô gái khó hiểu, chớp chớp mắt.
Nghĩ đến sở thích nấu ăn của cô, người đàn ông liền sửa lại từ ngữ một chút: "Khi nào muốn đến siêu thị thì bảo anh, anh sẽ đi cùng em."
Lý Tinh La cho rằng anh thích đi siêu thị với mình, thích trải nghiệm bầu không khí ấm áp như thế này, trong lòng mừng thầm, cô nhìn anh như thể nhìn một đứa trẻ ngây thơ, rồi chỉ ngón tay vào lồng ngực của anh, "Làm ơn đi, anh mà có thời gian để đi cùng em mỗi ngày được chắc~ Thỉnh thoảng một lần là đủ rồi, khí chất ông chủ này không thích hợp dạo quanh ở đây mỗi ngày đâu, ha ha!"
Ấy, sao cứ cảm giác như mình đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ thế nhỉ? (• ▽ •;)
Bùi Dục Uyên nghiêm túc nói: "Chỉ cần có thời gian thì anh sẽ đi cùng em." Quả thật anh thường xuyên bận rộn, nhưng đối với việc mà bản thân muốn làm thì vẫn có thể sắp xếp được.
"Được rồi, đều chiều theo ý anh hết!" Cô nắm chặt lấy tay người đàn ông, dùng sức chen ra khỏi đám người.
Này này, rốt cuộc là ai chiều ai chứ!
Vừa ăn cơm tối xong, điện thoại của Bùi Dục Uyên liền đổ chuông.
Nhìn bát đĩa trên bàn, Lý Tinh La cảm thấy mình vẫn nên làm một người vợ hiền thục, cô ngoan ngoãn dọn dẹp bát đũa, rồi mang vào bếp để rửa.
Bùi Dục Uyên nói chuyện điện thoại xong, liền đứng ở cửa phòng bếp, ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn bên trong, rửa bát một cách thuần thục. Cái cổ mảnh khảnh cúi xuống, mái tóc rũ bên tai nhẹ nhàng đung đưa, tiếng nước chảy róc rách vang lên khiến khung cảnh trở nên vô cùng mĩ lệ.
Người đàn ông bước tới và ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên bờ vai thon gầy, "Đừng rửa nữa..."
Lý Tinh La đỏ mặt, tưởng rằng anh muốn làm gì đó, ấp úng nói: "Anh chờ chút đi, sắp xong rồi."
Bùi Dục Uyên cảm thấy nỗi chua xót trong lòng ngày càng dâng cao, anh nghiêng đầu hôn lên mặt cô.
"Làm gì thế..." Lý Tinh La nghiêng mặt, trừng nhẹ mắt với anh, chậc, thật sự là một chút cũng không chờ nổi? Đúng là cầm thú... Ấy, nhưng mà dù có cầm thú thế nào thì cô vẫn thích! o((*^▽^*))o
Bùi Dục Uyên xoay người cô lại, một tay đỡ lấy eo của cô, ngăn cách với mép bếp vừa cứng vừa lạnh, môi lưỡi lập tức quấn quýt.
Anh không muốn người con gái này phải chịu bất kỳ khổ cực nào.
Ngay cả lúc cô bị người ta đụng phải trong siêu thị anh còn không chịu được, thì sao mà nỡ để cho cô làm những việc như thế này, anh đâu cần người hầu hạ.
"Sau này cứ để anh rửa." Người đàn ông nói nhỏ.
"Vậy thì tốt quá!" Cô hôn yết hầu của anh một cái coi như khen thưởng.
Bùi Dục Uyên khẽ dùng sức, dễ dàng nhấc Lý Tinh La đặt lên kệ bếp, sau đó chen vào giữa hai chân của cô. Bàn tay to lớn liên tục vuốt ve cơ thể mềm mại, âm thanh liếm mút vang lên một cách ái muội. Tay phải đỡ lấy chiếc cổ nhỏ nhắn giúp cô ổn định thân thể, tay trái luồn vào trong váy, cách một lớp quần lót mỏng manh, nhẹ nhàng xoa nắn miệng huyệt nhạy cảm.
Lý Tinh La rên rỉ vài tiếng. Ngón tay anh lập tức cảm nhận được sự ướt át. Anh cởi bỏ quần lót vướng víu, ngón tay chậm rãi đẩy mạnh vào. Người con gái nhịn không nổi mà vặn vẹo cơ thể, hai tay ôm lấy cái đầu đang làm loạn trước ngực mình.
Bùi Dục Uyên gieo từng vết dâu tây lên bộ ngực đầy đặn mịn màng, cho đến khi nó ướt đẫm thì mới dừng lại. Vật giữa hai chân đã nóng rực và cương cứng đến phát đau nhưng anh luôn nhẫn nại với cô. Anh nhấc đôi chân dài của cô vòng qua eo mình, cầm lấy dương vật đã rỉ nước cắm vào âm hộ nhỏ hẹp vừa nóng vừa ẩm ướt.
Nghĩ đến sở thích nấu ăn của cô, người đàn ông liền sửa lại từ ngữ một chút: "Khi nào muốn đến siêu thị thì bảo anh, anh sẽ đi cùng em."
Lý Tinh La cho rằng anh thích đi siêu thị với mình, thích trải nghiệm bầu không khí ấm áp như thế này, trong lòng mừng thầm, cô nhìn anh như thể nhìn một đứa trẻ ngây thơ, rồi chỉ ngón tay vào lồng ngực của anh, "Làm ơn đi, anh mà có thời gian để đi cùng em mỗi ngày được chắc~ Thỉnh thoảng một lần là đủ rồi, khí chất ông chủ này không thích hợp dạo quanh ở đây mỗi ngày đâu, ha ha!"
Ấy, sao cứ cảm giác như mình đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ thế nhỉ? (• ▽ •;)
Bùi Dục Uyên nghiêm túc nói: "Chỉ cần có thời gian thì anh sẽ đi cùng em." Quả thật anh thường xuyên bận rộn, nhưng đối với việc mà bản thân muốn làm thì vẫn có thể sắp xếp được.
"Được rồi, đều chiều theo ý anh hết!" Cô nắm chặt lấy tay người đàn ông, dùng sức chen ra khỏi đám người.
Này này, rốt cuộc là ai chiều ai chứ!
Vừa ăn cơm tối xong, điện thoại của Bùi Dục Uyên liền đổ chuông.
Nhìn bát đĩa trên bàn, Lý Tinh La cảm thấy mình vẫn nên làm một người vợ hiền thục, cô ngoan ngoãn dọn dẹp bát đũa, rồi mang vào bếp để rửa.
Bùi Dục Uyên nói chuyện điện thoại xong, liền đứng ở cửa phòng bếp, ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn bên trong, rửa bát một cách thuần thục. Cái cổ mảnh khảnh cúi xuống, mái tóc rũ bên tai nhẹ nhàng đung đưa, tiếng nước chảy róc rách vang lên khiến khung cảnh trở nên vô cùng mĩ lệ.
Người đàn ông bước tới và ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên bờ vai thon gầy, "Đừng rửa nữa..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tinh La đỏ mặt, tưởng rằng anh muốn làm gì đó, ấp úng nói: "Anh chờ chút đi, sắp xong rồi."
Bùi Dục Uyên cảm thấy nỗi chua xót trong lòng ngày càng dâng cao, anh nghiêng đầu hôn lên mặt cô.
"Làm gì thế..." Lý Tinh La nghiêng mặt, trừng nhẹ mắt với anh, chậc, thật sự là một chút cũng không chờ nổi? Đúng là cầm thú... Ấy, nhưng mà dù có cầm thú thế nào thì cô vẫn thích! o((*^▽^*))o
Bùi Dục Uyên xoay người cô lại, một tay đỡ lấy eo của cô, ngăn cách với mép bếp vừa cứng vừa lạnh, môi lưỡi lập tức quấn quýt.
Anh không muốn người con gái này phải chịu bất kỳ khổ cực nào.
Ngay cả lúc cô bị người ta đụng phải trong siêu thị anh còn không chịu được, thì sao mà nỡ để cho cô làm những việc như thế này, anh đâu cần người hầu hạ.
"Sau này cứ để anh rửa." Người đàn ông nói nhỏ.
"Vậy thì tốt quá!" Cô hôn yết hầu của anh một cái coi như khen thưởng.
Bùi Dục Uyên khẽ dùng sức, dễ dàng nhấc Lý Tinh La đặt lên kệ bếp, sau đó chen vào giữa hai chân của cô. Bàn tay to lớn liên tục vuốt ve cơ thể mềm mại, âm thanh liếm mút vang lên một cách ái muội. Tay phải đỡ lấy chiếc cổ nhỏ nhắn giúp cô ổn định thân thể, tay trái luồn vào trong váy, cách một lớp quần lót mỏng manh, nhẹ nhàng xoa nắn miệng huyệt nhạy cảm.
Lý Tinh La rên rỉ vài tiếng. Ngón tay anh lập tức cảm nhận được sự ướt át. Anh cởi bỏ quần lót vướng víu, ngón tay chậm rãi đẩy mạnh vào. Người con gái nhịn không nổi mà vặn vẹo cơ thể, hai tay ôm lấy cái đầu đang làm loạn trước ngực mình.
Bùi Dục Uyên gieo từng vết dâu tây lên bộ ngực đầy đặn mịn màng, cho đến khi nó ướt đẫm thì mới dừng lại. Vật giữa hai chân đã nóng rực và cương cứng đến phát đau nhưng anh luôn nhẫn nại với cô. Anh nhấc đôi chân dài của cô vòng qua eo mình, cầm lấy dương vật đã rỉ nước cắm vào âm hộ nhỏ hẹp vừa nóng vừa ẩm ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro