Lửa Nhỏ Hầm Kho...
2024-10-06 02:20:35
Yên lặng đi vào thang máy.
Sắc mặt của Bùi Dục Uyên không chút thay đổi, một tay đút trong túi, một tay rũ xuống bên đùi. Nắm chặt, buông lỏng rồi lại nắm chặt.
Lý Tinh La đứng bên cạnh anh, ngón tay trắng nõn xoắn xuýt một chỗ, sắc mặt uể oải.
Thật ra cô đang cảm thấy mình phải biểu hiện thảm thê hơn nữa.
"Ngây ngẩn gì đó?" Bùi Dục Uyên vỗ nhẹ vào hông Lý Tinh La, lại nhìn thấy bàn tay nhỏ xoắn đến nỗi trắng bệch.
"Em không khỏe à?" Người đàn ông ôm cô ra khỏi thang máy, cau mày dò hỏi.
Lý Tinh La miễn cưỡng cười, "Dạ..."
Hiện tại, Bùi Dục Uyên thật sự bực bội.
Lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy. Cô gái nhỏ trước giờ luôn dính lấy anh, hầu như ở trước mặt anh không giấu giếm bất kỳ điều gì, chứ đừng nói là gượng cười với anh như ngày hôm nay, ngụy trang cái gì không biết.
Loại cảm giác này giống như, giống như đứa nhỏ nhà mình bị người khác bắt nạt, bản thân chưa được cô gái tin tưởng hoàn toàn, cô cứ tự đau lòng một mình, anh rất khó chịu.
Vừa vào cửa, Lý Tinh La đã mở lời trước: "Em... Em mệt nên đi tắm trước đây."
Bùi Dục Uyên nhìn theo bóng lưng cô, "Ừm."
Lý Tinh La nghe thấy câu trả lời của anh, cơ thể liền cứng đờ, sau đó ủ rũ đi đến phòng tắm.
(Hả, chỉ ừm một tiếng thôi à? Bực ghê!)
"Cạch." Cánh cửa đóng lại.
Bùi Dục Uyên bực bội quăng áo vest và cà vạt sang một bên.
Lúc ăn cơm vẫn còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, rốt cuộc người phụ nữ kia đã nói với cô những gì?
Không đúng! Bùi Dục Uyên nhéo nhéo giữa hàng lông mày, anh cảm thấy tâm trạng của mình lúc này vô cùng kỳ quái. Cho dù Đoạn Vũ Kỳ có nói gì với cô thì đã sao? Anh hà cớ phải bực bội? Người đàn ông cố gắng tẩy não bản thân, “Mình không hề bực bội, mình rất bình tĩnh.”
Nhưng trên thực tế thì...
Bùi Tổng của chúng ta đang thật sự rất phiền não.
Bùi Dục Uyên ngồi trên ghế sô pha một hồi, mà Lý Tinh La vẫn chưa tắm xong, thế là anh quyết định đi vào thư phòng lấy điếu thuốc. Bởi vì cô gái nhỏ mềm yếu, không ngửi được mùi thuốc lá, nên lâu lắm rồi anh không hút.
Không ngờ lúc đi ngang qua phòng tắm lại phát hiện cô đang tủi thân đè nén tiếng khóc nức nở, còn biết thông minh che giấu âm thanh bằng cách mở vòi sen...
"Két!" Người đàn ông đẩy mạnh cánh cửa, thần sắc khó đoán.
Lý Tinh La ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.
Nghe thấy tiếng khóc nén lòng của cô, trong nháy mắt người đàn ông không biết phải làm thế nào, lại vô cùng thương tâm, cho nên anh không hề đắn đo mà lập tức mở cửa bước vào.
Lúc này, Bùi Dục Uyên mới thấy rõ hình ảnh cô gái nhỏ đáng thương đang ngồi sụp trong góc tường, ôm đầu gối khóc thút thít.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh nhanh chân bước đến trước mặt Lý Tinh La rồi ngồi xổm xuống, một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Lý Tinh La vừa trông thấy anh tiến vào, nước mắt đang kìm nén bỗng dưng trào ra dữ dội, tựa như những hạt châu ào ạt rơi xuống không ngừng.
"Khụ... Huhuhu..."
Bùi Dục Uyên ôm cô vào lồng ngực, tuy trong lòng nôn nóng, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng dịu dàng, “Ngoan, có chuyện gì? Nói anh nghe xem.”
Lý Tinh La vùi đầu trước ngực anh, cất tiếng rầu rĩ, còn nồng đậm giọng mũi: "Đoạn Vũ Kỳ nói... anh... không thể ăn cay... Huhuhu..."
Quả nhiên là có liên quan đến người phụ nữ đó.
Chỉ là...
Anh không ăn được cay thì sao cô lại khóc đến nông nỗi này?
Sắc mặt của Bùi Dục Uyên không chút thay đổi, một tay đút trong túi, một tay rũ xuống bên đùi. Nắm chặt, buông lỏng rồi lại nắm chặt.
Lý Tinh La đứng bên cạnh anh, ngón tay trắng nõn xoắn xuýt một chỗ, sắc mặt uể oải.
Thật ra cô đang cảm thấy mình phải biểu hiện thảm thê hơn nữa.
"Ngây ngẩn gì đó?" Bùi Dục Uyên vỗ nhẹ vào hông Lý Tinh La, lại nhìn thấy bàn tay nhỏ xoắn đến nỗi trắng bệch.
"Em không khỏe à?" Người đàn ông ôm cô ra khỏi thang máy, cau mày dò hỏi.
Lý Tinh La miễn cưỡng cười, "Dạ..."
Hiện tại, Bùi Dục Uyên thật sự bực bội.
Lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy. Cô gái nhỏ trước giờ luôn dính lấy anh, hầu như ở trước mặt anh không giấu giếm bất kỳ điều gì, chứ đừng nói là gượng cười với anh như ngày hôm nay, ngụy trang cái gì không biết.
Loại cảm giác này giống như, giống như đứa nhỏ nhà mình bị người khác bắt nạt, bản thân chưa được cô gái tin tưởng hoàn toàn, cô cứ tự đau lòng một mình, anh rất khó chịu.
Vừa vào cửa, Lý Tinh La đã mở lời trước: "Em... Em mệt nên đi tắm trước đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Dục Uyên nhìn theo bóng lưng cô, "Ừm."
Lý Tinh La nghe thấy câu trả lời của anh, cơ thể liền cứng đờ, sau đó ủ rũ đi đến phòng tắm.
(Hả, chỉ ừm một tiếng thôi à? Bực ghê!)
"Cạch." Cánh cửa đóng lại.
Bùi Dục Uyên bực bội quăng áo vest và cà vạt sang một bên.
Lúc ăn cơm vẫn còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, rốt cuộc người phụ nữ kia đã nói với cô những gì?
Không đúng! Bùi Dục Uyên nhéo nhéo giữa hàng lông mày, anh cảm thấy tâm trạng của mình lúc này vô cùng kỳ quái. Cho dù Đoạn Vũ Kỳ có nói gì với cô thì đã sao? Anh hà cớ phải bực bội? Người đàn ông cố gắng tẩy não bản thân, “Mình không hề bực bội, mình rất bình tĩnh.”
Nhưng trên thực tế thì...
Bùi Tổng của chúng ta đang thật sự rất phiền não.
Bùi Dục Uyên ngồi trên ghế sô pha một hồi, mà Lý Tinh La vẫn chưa tắm xong, thế là anh quyết định đi vào thư phòng lấy điếu thuốc. Bởi vì cô gái nhỏ mềm yếu, không ngửi được mùi thuốc lá, nên lâu lắm rồi anh không hút.
Không ngờ lúc đi ngang qua phòng tắm lại phát hiện cô đang tủi thân đè nén tiếng khóc nức nở, còn biết thông minh che giấu âm thanh bằng cách mở vòi sen...
"Két!" Người đàn ông đẩy mạnh cánh cửa, thần sắc khó đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tinh La ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.
Nghe thấy tiếng khóc nén lòng của cô, trong nháy mắt người đàn ông không biết phải làm thế nào, lại vô cùng thương tâm, cho nên anh không hề đắn đo mà lập tức mở cửa bước vào.
Lúc này, Bùi Dục Uyên mới thấy rõ hình ảnh cô gái nhỏ đáng thương đang ngồi sụp trong góc tường, ôm đầu gối khóc thút thít.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh nhanh chân bước đến trước mặt Lý Tinh La rồi ngồi xổm xuống, một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Lý Tinh La vừa trông thấy anh tiến vào, nước mắt đang kìm nén bỗng dưng trào ra dữ dội, tựa như những hạt châu ào ạt rơi xuống không ngừng.
"Khụ... Huhuhu..."
Bùi Dục Uyên ôm cô vào lồng ngực, tuy trong lòng nôn nóng, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng dịu dàng, “Ngoan, có chuyện gì? Nói anh nghe xem.”
Lý Tinh La vùi đầu trước ngực anh, cất tiếng rầu rĩ, còn nồng đậm giọng mũi: "Đoạn Vũ Kỳ nói... anh... không thể ăn cay... Huhuhu..."
Quả nhiên là có liên quan đến người phụ nữ đó.
Chỉ là...
Anh không ăn được cay thì sao cô lại khóc đến nông nỗi này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro