Người Trước Cô?...
2024-10-06 02:20:35
Kể từ khi Bùi Dục Uyên trở về đến giờ, thành phố A đã đổ mưa đúng một tuần. Tuy bình thường Lý Tinh La rất lười, nhưng cô cũng ý thức được bộ dạng sắp mốc meo của mình hiện tại.
Rõ ràng đã nói buổi chiều đi làm cùng Bùi Dục Uyên, ai ngờ vừa đến văn phòng thì cô đã mệt mỏi rã rời, đợi đến lúc lấy lại được chút tỉnh táo, thì mọi người đều tan ca hết rồi. Rớt nước mắt~ (〒﹏〒)
"Em đói bụng chưa? Tối nay muốn ăn gì?" Bùi Dục Uyên đứng cạnh hỏi cô.
Nhận ra được tâm trạng của anh đang rất tốt, Lý Tinh La đảo mắt một cái, "Em muốn ăn lẩu, loại cay ý!" Ở với anh sáu tháng rồi mà chưa từng cùng nhau ăn chung nồi lẩu nào hết!
Thấy người đàn ông không lên tiếng, cô kéo tay áo của anh ra vẻ làm nũng, "Không được sao? Người ta rất rất thèm ăn lẩu cay!"
Bùi Dục Uyên cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi anh đào, giày xéo nửa ngày mới chịu thả ra, "Vậy tối nay... em phải nghe lời anh."
A a a!
Khuôn mặt Lý Tinh La chợt đỏ rực cả lên, tất nhiên cô thừa biết là anh ám chỉ điều gì.
Bùi Dục Uyên khẽ cắn nhẹ lên môi cô, "Có được không?"
Cô gái thẹn thùng khẽ gật, rồi vùi đầu vào ngực của anh, chỉ để lộ ra hai cái tai đang đỏ ửng.
Bùi Dục Uyên: "Ngoan lắm."
Hừ, chỉ biết ức hiếp cô, đồ đểu!
Khi hai người bước vào trong quán, ngoài trời vẫn còn mưa lất phất. Bùi Dục Uyên một tay ôm Lý Tinh La, tay còn lại thì bấm điện thoại.
Mùi thơm từ ớt cay kích thích vị giác của cô gái nhỏ, đến lúc người đàn ông chịu buông điện thoại xuống, cô liền vội vàng giật nhẹ tay áo anh, trưng ra gương mặt nhỏ nhắn của mình, "Hôm nay đừng ăn lẩu uyên ương*, em muốn ăn cay cả nồi cơ!"
* Lẩu uyên ương: Món lẩu có hai loại nước dùng đựng chung trong một nồi được chia đôi. Thông thường, món lẩu này có một bên nước mang vị thanh ngọt, một bên có vị đậm đà hoặc chua cay hơn.
Bùi Dục Uyên nhếch khoé miệng, nhẹ nhàng nói: "Được thôi", rồi tựa như vừa nghĩ tới điều gì đó, anh cúi đầu xuống gần bên tai của cô thì thầm, sau đó chỉ thấy Lý Tinh La đỏ mặt liếc anh một cái.
Đoạn Vũ Kỳ từ phòng riêng bước ra, ngơ ngẩn nhìn về phía hai người họ.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Dục Uyên như thế này...
Cô gái kia là người thế nào với anh?
Nửa năm trước, cô vẫn còn là "người tình" của Bùi Dục Uyên.
Khi ấy, là đám bạn tốt của Bùi Dục Uyên giới thiệu cô cho anh, thật tình mà nói, có một kim chủ như vậy tốt hơn gấp vạn lần so với những người khác, suy cho cùng thì ở thành phố A này, có cô gái nào mà không mơ tưởng đến Bùi Dục Uyên.
Nhờ anh mà cô có được chỗ dựa trong công việc, có được tiền tài và vật chất, nhưng mãi không thể chiếm được con người của anh.
Đúng vậy, mặc dù ngoài mặt mang tiếng là bao nuôi, nhưng mối quan hệ thật sự của bọn họ vẫn luôn vô cùng trong sạch.
Thật là nực cười.
Đoạn Vũ Kỳ là người thứ hai mà Bùi Dục Uyên bao nuôi, không biết người trước đó như thế nào, nhưng trong thời gian cô tiếp xúc với anh, thì chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Hai người không sống chung, mấy lần đi ăn cùng nhau ở ngoài cũng đều rất quy củ, đến nỗi cô cảm thấy người đàn ông này khư khư giữ mình quá mức, bởi anh chưa bao giờ chạm vào cô kể từ khi quen nhau.
Đó là chuyện mà bọn họ đã nói rõ ràng trước khi bắt đầu mối quan hệ, không vượt quá giới hạn, không nảy sinh tâm tư khác, anh sẽ cho cô những thứ mà cô muốn.
Rõ ràng đã nói buổi chiều đi làm cùng Bùi Dục Uyên, ai ngờ vừa đến văn phòng thì cô đã mệt mỏi rã rời, đợi đến lúc lấy lại được chút tỉnh táo, thì mọi người đều tan ca hết rồi. Rớt nước mắt~ (〒﹏〒)
"Em đói bụng chưa? Tối nay muốn ăn gì?" Bùi Dục Uyên đứng cạnh hỏi cô.
Nhận ra được tâm trạng của anh đang rất tốt, Lý Tinh La đảo mắt một cái, "Em muốn ăn lẩu, loại cay ý!" Ở với anh sáu tháng rồi mà chưa từng cùng nhau ăn chung nồi lẩu nào hết!
Thấy người đàn ông không lên tiếng, cô kéo tay áo của anh ra vẻ làm nũng, "Không được sao? Người ta rất rất thèm ăn lẩu cay!"
Bùi Dục Uyên cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi anh đào, giày xéo nửa ngày mới chịu thả ra, "Vậy tối nay... em phải nghe lời anh."
A a a!
Khuôn mặt Lý Tinh La chợt đỏ rực cả lên, tất nhiên cô thừa biết là anh ám chỉ điều gì.
Bùi Dục Uyên khẽ cắn nhẹ lên môi cô, "Có được không?"
Cô gái thẹn thùng khẽ gật, rồi vùi đầu vào ngực của anh, chỉ để lộ ra hai cái tai đang đỏ ửng.
Bùi Dục Uyên: "Ngoan lắm."
Hừ, chỉ biết ức hiếp cô, đồ đểu!
Khi hai người bước vào trong quán, ngoài trời vẫn còn mưa lất phất. Bùi Dục Uyên một tay ôm Lý Tinh La, tay còn lại thì bấm điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùi thơm từ ớt cay kích thích vị giác của cô gái nhỏ, đến lúc người đàn ông chịu buông điện thoại xuống, cô liền vội vàng giật nhẹ tay áo anh, trưng ra gương mặt nhỏ nhắn của mình, "Hôm nay đừng ăn lẩu uyên ương*, em muốn ăn cay cả nồi cơ!"
* Lẩu uyên ương: Món lẩu có hai loại nước dùng đựng chung trong một nồi được chia đôi. Thông thường, món lẩu này có một bên nước mang vị thanh ngọt, một bên có vị đậm đà hoặc chua cay hơn.
Bùi Dục Uyên nhếch khoé miệng, nhẹ nhàng nói: "Được thôi", rồi tựa như vừa nghĩ tới điều gì đó, anh cúi đầu xuống gần bên tai của cô thì thầm, sau đó chỉ thấy Lý Tinh La đỏ mặt liếc anh một cái.
Đoạn Vũ Kỳ từ phòng riêng bước ra, ngơ ngẩn nhìn về phía hai người họ.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Dục Uyên như thế này...
Cô gái kia là người thế nào với anh?
Nửa năm trước, cô vẫn còn là "người tình" của Bùi Dục Uyên.
Khi ấy, là đám bạn tốt của Bùi Dục Uyên giới thiệu cô cho anh, thật tình mà nói, có một kim chủ như vậy tốt hơn gấp vạn lần so với những người khác, suy cho cùng thì ở thành phố A này, có cô gái nào mà không mơ tưởng đến Bùi Dục Uyên.
Nhờ anh mà cô có được chỗ dựa trong công việc, có được tiền tài và vật chất, nhưng mãi không thể chiếm được con người của anh.
Đúng vậy, mặc dù ngoài mặt mang tiếng là bao nuôi, nhưng mối quan hệ thật sự của bọn họ vẫn luôn vô cùng trong sạch.
Thật là nực cười.
Đoạn Vũ Kỳ là người thứ hai mà Bùi Dục Uyên bao nuôi, không biết người trước đó như thế nào, nhưng trong thời gian cô tiếp xúc với anh, thì chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Hai người không sống chung, mấy lần đi ăn cùng nhau ở ngoài cũng đều rất quy củ, đến nỗi cô cảm thấy người đàn ông này khư khư giữ mình quá mức, bởi anh chưa bao giờ chạm vào cô kể từ khi quen nhau.
Đó là chuyện mà bọn họ đã nói rõ ràng trước khi bắt đầu mối quan hệ, không vượt quá giới hạn, không nảy sinh tâm tư khác, anh sẽ cho cô những thứ mà cô muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro