Bị Phong Thanh...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
Tống Thanh Thư căn bản không nghe Mộc Uyển Thanh nói cái gì, vừa rồi hắn nhìn một lần, đã đem Ngũ Nhạc Kiếm Pháp cùng với phương pháp phá giải từ thập đại trưởng lão của Ma Giáo học thuộc, hiện tại hắn nhắm hai mắt lại, trong đầu nhanh chóng vận chuyển lên.
Xem qua nguyên tác, hắn đã sớm rõ ràng chiêu là chết, người là sống, nếu là nhất thành bất biến đem những kiếm chiêu này sử dụng ra, đương nhiên dễ bị người khác phá giải, thế nhưng chỉ cần người sử dụng kiếm linh hoạt dùng chiêu, tự nhiên có thể tránh kẻ địch dễ dàng phá vỡ.
Tống Thanh Thư trước đó vẫn chỉ chiến lực rất cao, nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến và nhãn lực, bây giờ những bích hoạ này cho hắn hình tượng cao thủ so chiêu sinh động.
Góc độ ra chiêu, thời cơ, độ mạnh yếu, cùng với chiêu tiếp theo, còn có kẻ địch ứng đối. . . Tống Thanh Thư cảm thấy trong lòng càng ngày càng thanh minh.
Đột nhiên trong lòng cả kinh, quay đầu ngưng thần nhìn phía sau, Mộc Uyển Thanh chú ý tới động tác của hắn, cũng chuyển đầu đến đây, phát hiện một lão nhân râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó.
"Người tuổi trẻ có tính cảnh giác cao, " lão nhân mỉm cười, nhìn kiếm chiêu trên vách tường, thần tình rơi vào hồi ức, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, "Nhiều năm như vậy qua đi, người của Nhật Nguyệt thần giáo vẫn là tìm đến đây."
Người này tự nhiên cũng là kiếm pháp thông thần Phong Thanh Dương trong nguyên tác, Tống Thanh Thư hai người vừa lên Tư Quá Nhai đã bị ông phát hiện, ông kinh ngạc phát hiện Tống Thanh Thư không chút nào dừng lại, trực tiếp tiến vào mật động nơi này.
Phải biết rằng đương đại ngoại trừ Lệnh Hồ Xung đánh bậy đánh bạ tiến vào, không có những người khác biết bí ẩn ở đây, mà hành vi của Tống Thanh Thư rõ ràng cũng là biết trước bí mật nơi này, nhận thấy được hắn một thân nội lực tựa như không phải võ công chính phái, Phong Thanh Dương thoáng cái suy tính, cảm thấy hắn rất có thể là người trong ma giáo, từ trong nội bộ biết được bí mật nơi này.
Tuyệt chiêu của Ngũ Nhạc kiếm phái quyết không thể rơi vào tay Ma Giáo, ý niệm trong đầu Phong Thanh Dương chợt lóe mà qua, mở miệng nói: "Người tuổi trẻ, lão phu không có khả năng để cho ngươi mang theo Ngũ Nhạc Kiếm Pháp xuống núi, vẫn là ở chỗ này ở với lão nhân ta hai ba mươi năm đi."
Tống Thanh Thư nào biết rằng bản thân mình bị Phong Thanh Dương hiểu lầm thành người trong Ma Giáo, không khỏi âm thầm kêu khổ, bản thân mình bất quá cũng là tới lấy chút cơm thừa canh cặn mà nhân vật chính trong nguyên tác không thèm để ý, có cần căng như vậy không. . .
Một bên Mộc Uyển Thanh rất rõ ràng cảm giác được khí thế bí hiểm trên người của lão nhân, nghe được lời nói của ông trong lòng quýnh lên, vội vã giải thích nói: "Chúng ta chỉ là trong lúc vô tình xông vào cấm địa quý phái, không hiểu quy củ, thấy được tuyệt kỹ của quý phái, bất quá cẩu đản nhi hắn chỉ là một kẻ ngu si, nhìn cũng không nhớ được, mong rằng tiền bối đại nhân có đại lượng, thả hắn rời đi."
Thấy Mộc Uyển Thanh cầu tình cho mình, trong lòng Tống Thanh Thư không khỏi ấm áp, cảm kích nhìn nàng một cái.
Nghe được Mộc Uyển Thanh nói, thần tình của Phong Thanh Dương nhất thời có chút cổ quái, "Hắn cũng coi như đứa ngốc sao?" Đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt càng nghiêm khắc, nhìn Tống Thanh Thư: "Xảo ngôn lừa dối nữ tử, càng là tội không thể tha thứ."
Tống Thanh Thư vốn đang rất là tôn trọng vị kiếm thuật đại sư này, bất quá thấy ông tiến đến không hỏi xanh đỏ đen trắng đã nói muốn giam cầm bản thân mình vài chục năm, lại đứng góc độ đạo đức phê bình mình thêm một lần nữa, trong lòng hắn nhất thời tức giận dâng lên, tự tôn của người xuyên không khiến cho hắn cười ngạo nghễ: "Ha ha, nói hay lắm giống như võ công của ông cao hơn ta vậy."
Mộc Uyển Thanh ở một bên mặt mày tái xanh, nóng ruột nhìn Tống Thanh Thư: "Cẩu đản nhi mau nhận sai với tiền bối."
Phong Thanh Dương nhiều năm thanh tu một lòng từ lâu như giếng nước tĩnh lặng, bất quá vẫn là bị đối phương nói khiến cho trong lòng dâng lên một cơn tức, hừ lạnh một tiếng: "Người tuổi trẻ đừng quá mức cuồng vọng."
"Ông có thể thử xem." Tống Thanh Thư mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lặng lẽ đứng ở nơi đó.
"Ngươi ra chiêu đi, nếu không sẽ không có cơ hội, lão phu có thể cho ngươi ba chiêu trước." Phong Thanh Dương hai tay chấp ở sau lưng, tự trọng thân phận, không chịu trước ra tay.
Xem qua nguyên tác, hắn đã sớm rõ ràng chiêu là chết, người là sống, nếu là nhất thành bất biến đem những kiếm chiêu này sử dụng ra, đương nhiên dễ bị người khác phá giải, thế nhưng chỉ cần người sử dụng kiếm linh hoạt dùng chiêu, tự nhiên có thể tránh kẻ địch dễ dàng phá vỡ.
Tống Thanh Thư trước đó vẫn chỉ chiến lực rất cao, nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến và nhãn lực, bây giờ những bích hoạ này cho hắn hình tượng cao thủ so chiêu sinh động.
Góc độ ra chiêu, thời cơ, độ mạnh yếu, cùng với chiêu tiếp theo, còn có kẻ địch ứng đối. . . Tống Thanh Thư cảm thấy trong lòng càng ngày càng thanh minh.
Đột nhiên trong lòng cả kinh, quay đầu ngưng thần nhìn phía sau, Mộc Uyển Thanh chú ý tới động tác của hắn, cũng chuyển đầu đến đây, phát hiện một lão nhân râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó.
"Người tuổi trẻ có tính cảnh giác cao, " lão nhân mỉm cười, nhìn kiếm chiêu trên vách tường, thần tình rơi vào hồi ức, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, "Nhiều năm như vậy qua đi, người của Nhật Nguyệt thần giáo vẫn là tìm đến đây."
Người này tự nhiên cũng là kiếm pháp thông thần Phong Thanh Dương trong nguyên tác, Tống Thanh Thư hai người vừa lên Tư Quá Nhai đã bị ông phát hiện, ông kinh ngạc phát hiện Tống Thanh Thư không chút nào dừng lại, trực tiếp tiến vào mật động nơi này.
Phải biết rằng đương đại ngoại trừ Lệnh Hồ Xung đánh bậy đánh bạ tiến vào, không có những người khác biết bí ẩn ở đây, mà hành vi của Tống Thanh Thư rõ ràng cũng là biết trước bí mật nơi này, nhận thấy được hắn một thân nội lực tựa như không phải võ công chính phái, Phong Thanh Dương thoáng cái suy tính, cảm thấy hắn rất có thể là người trong ma giáo, từ trong nội bộ biết được bí mật nơi này.
Tuyệt chiêu của Ngũ Nhạc kiếm phái quyết không thể rơi vào tay Ma Giáo, ý niệm trong đầu Phong Thanh Dương chợt lóe mà qua, mở miệng nói: "Người tuổi trẻ, lão phu không có khả năng để cho ngươi mang theo Ngũ Nhạc Kiếm Pháp xuống núi, vẫn là ở chỗ này ở với lão nhân ta hai ba mươi năm đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Thư nào biết rằng bản thân mình bị Phong Thanh Dương hiểu lầm thành người trong Ma Giáo, không khỏi âm thầm kêu khổ, bản thân mình bất quá cũng là tới lấy chút cơm thừa canh cặn mà nhân vật chính trong nguyên tác không thèm để ý, có cần căng như vậy không. . .
Một bên Mộc Uyển Thanh rất rõ ràng cảm giác được khí thế bí hiểm trên người của lão nhân, nghe được lời nói của ông trong lòng quýnh lên, vội vã giải thích nói: "Chúng ta chỉ là trong lúc vô tình xông vào cấm địa quý phái, không hiểu quy củ, thấy được tuyệt kỹ của quý phái, bất quá cẩu đản nhi hắn chỉ là một kẻ ngu si, nhìn cũng không nhớ được, mong rằng tiền bối đại nhân có đại lượng, thả hắn rời đi."
Thấy Mộc Uyển Thanh cầu tình cho mình, trong lòng Tống Thanh Thư không khỏi ấm áp, cảm kích nhìn nàng một cái.
Nghe được Mộc Uyển Thanh nói, thần tình của Phong Thanh Dương nhất thời có chút cổ quái, "Hắn cũng coi như đứa ngốc sao?" Đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt càng nghiêm khắc, nhìn Tống Thanh Thư: "Xảo ngôn lừa dối nữ tử, càng là tội không thể tha thứ."
Tống Thanh Thư vốn đang rất là tôn trọng vị kiếm thuật đại sư này, bất quá thấy ông tiến đến không hỏi xanh đỏ đen trắng đã nói muốn giam cầm bản thân mình vài chục năm, lại đứng góc độ đạo đức phê bình mình thêm một lần nữa, trong lòng hắn nhất thời tức giận dâng lên, tự tôn của người xuyên không khiến cho hắn cười ngạo nghễ: "Ha ha, nói hay lắm giống như võ công của ông cao hơn ta vậy."
Mộc Uyển Thanh ở một bên mặt mày tái xanh, nóng ruột nhìn Tống Thanh Thư: "Cẩu đản nhi mau nhận sai với tiền bối."
Phong Thanh Dương nhiều năm thanh tu một lòng từ lâu như giếng nước tĩnh lặng, bất quá vẫn là bị đối phương nói khiến cho trong lòng dâng lên một cơn tức, hừ lạnh một tiếng: "Người tuổi trẻ đừng quá mức cuồng vọng."
"Ông có thể thử xem." Tống Thanh Thư mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lặng lẽ đứng ở nơi đó.
"Ngươi ra chiêu đi, nếu không sẽ không có cơ hội, lão phu có thể cho ngươi ba chiêu trước." Phong Thanh Dương hai tay chấp ở sau lưng, tự trọng thân phận, không chịu trước ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro