Cá và tay gấu (...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
Lý Khả Tú trong lòng đã sớm muốn đưa nữ nhi tới kinh thành, lần này thấy nữ nhi đánh bậy đánh bạ, không khỏi trong lòng mừng lắm.
Thấy Lý Khả Tú không phản đối một cách rõ ràng, Tống Thanh Thư nào không hiểu ý đối phương cho được? Vừa hay hắn cũng mong trên đường đi có mỹ nữ bầu bạn, đương nhiên, vẫn phải giở bài ra được đã.
"Nhưng ta phải mau chóng về kinh thành, không có thời gian từ từ đi với Lý tiểu thư đâu." Tống Thanh Thư nói với vẻ khó xử.
Lý Nguyên Chỉ nghe thấy ngữ khí của nghe hắn thì thở phào, nhảy nhót nói: "Cái này không thành vấn đề, cha ta có thớt ngựa quý, có thể ngày đi ngàn dặm."
"Ngày đi ngàn dặm?" Tống Thanh Thư luôn cảm thấy thiên lý mã thời cổ đại chỉ là thổi phồng, bộ đội kỵ binh tinh nhuệ nhất cũng chỉ có thể ngày đi mấy trăm dặm, tín sứ kim bài thập vạn hỏa tốc, mỗi trạm đổi người thay ngựa, một ngày đêm cũng chỉ đi được năm trăm dặm, thiên lý mã? Tống Thanh Thư cười lạnh một tiếng đầy khinh thường.
"Nếu Lý tiểu thư có thể đuổi kịp ta, vậy Tống mỗ sẽ dẫn ngươi tới kinh thành." Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư giống như một luồng khói lướt xa mấy chục trượng.
Lý Nguyên Chỉ cả kinh, vội vàng tung người lên ngựa, giục ngựa đuổi theo. Một đường đuổi theo hơn mười dặm, vẫn không thấy bóng dáng của Tống Thanh Thư, thấy sắc trời đã tồi dần, trong lòng quýnh lên, miệng bĩu ra, lập tức khóc đầy thương tâm.
Tống Thanh Thư thấy Lý Nguyên Chỉ vừa lau nước mắt vừa liều mạng kẹp bụng ngựa, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, vội vàng hiện thân ra ngăn nàng ta lại: "Đừng chạy đừng chạy."
Nhìn thấy Tống Thanh Thư, Lý Nguyên Chỉ nín khóc mỉm cười, vui mừng kêu lên: "Ngươi đồng ý dẫn ta tới xem cuộc chiến Tử Cấm thành à?"
"Nguyện ý nguyện ý, sắc trời đã tối rồi, trước tiên tìm chỗ ngủ trọ đã rồi sáng mai lên đường sớm." Tống Thanh Thư ôn nhu đỡ nàng ta xuống ngựa.
Vừa xuống ngựa, Lý Nguyên Chỉ liền nhăn mày, chỉ cảm thấy mông nóng rát, nghĩ đến cách kinh thành còn tới mấy trăm dặm, mặt không khỏi cúi gằm.
Hai người tới trấn nhỏ gần đó tìm một khách sạn, Tống Thanh Thư cũng không có tâm tư gì khác, dùng xong cơm tối thì về phòng ngồi điều tức nội lực, trường kỳ vận dụng Đạp Sa Vô Ngân, tốc độ thì lên, nhưng tiêu hao nội lực cũng rất rõ ràng.
Một đêm thời gian, Tống Thanh Thư vận hành Cửu Âm Chân khí mấy vòng dọc theo nhâm mạch, thủ tam âm kinh, túc tam âm kinh, lại vận hành Thần Chiếu chân khí mấy vòng dọc theo đốc mạch, thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh.
Nhâm mạch chủ huyết, chính là biển của âm mạch, đốc mạch chủ khí là biển của dương mạch, Tống Thanh Thư đem nội lực chí âm chí hàn của Cửu Âm Chân khí phóng tới các kinh nhâm mạch, tích trữ chân khí chí cương chí dương Thần Chiếu chân khí ở các đốc mạch, bù đắp cho nhau, tạm thời cũng giải quyết được vấn đề hai loại chân khí không thể cùng tồn tại.
Tống Thanh Thư một đêm không ngủ nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại thần thanh khí sảng, gõ cửa phòng cách vách, "Dậy thôi dậy thôi!" không đợi Lý Nguyên Chỉ mở cửa, mở cửa xuống lầu trước tìm tiểu nhị gọi chút sữa đậu nành để uống.
Trong tiểu thuyết trước kia Tống Thanh Thư đọc có nói tới nhâm đốc nhị mạch, còn tưởng rằng là thứ gì đó rất rất cao lớn, hiện giờ mình luyện võ công, mới biết đốc mạch chính là phân bố dọc theo cột sống, lên tới đỉnh đầu, tới huyệt nhân trung trên môi, nhâm mạch chính là một đường ở chính giữa mặt trước thân thể, giao điểm duy nhất của hai mạch chính là huyệt Hội Âm.
"Muốn đả thông hai mạch nhâm đốc, không phải chính là là khiến hoa cúc mở một lần sao (thông đít)." Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hai chân căng cứng, vội vàng vứt bỏ suy nghĩ này.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng có người xuống lầu, bước chân rất nhẹ, vừa nghe đã biết là tiếng bước chân của thiếu nữ, Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Lý Nguyên Chỉ mặc một thân trang phục võ sĩ nữ màu vàng nhạt, bên hông quấn một cái đai lưng màu lam rộng chừng bàn tay, càng lộ rõ vòng eo nhỏ, dáng người yểu điệu thướt tha, thanh lịch xinh đẹp tuyệt trần.
Tống Thanh Thư chú ý tới bờ mông căng tròn dưới vạt áo, lại nhìn thấy da thịt trắng như tuyết, trong trắng lộ hồng, tươi mới giống như có thể bóp ra nước, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vội vàng bưng sữa đậu nành lên uống một ngụm to.
Thấy Lý Khả Tú không phản đối một cách rõ ràng, Tống Thanh Thư nào không hiểu ý đối phương cho được? Vừa hay hắn cũng mong trên đường đi có mỹ nữ bầu bạn, đương nhiên, vẫn phải giở bài ra được đã.
"Nhưng ta phải mau chóng về kinh thành, không có thời gian từ từ đi với Lý tiểu thư đâu." Tống Thanh Thư nói với vẻ khó xử.
Lý Nguyên Chỉ nghe thấy ngữ khí của nghe hắn thì thở phào, nhảy nhót nói: "Cái này không thành vấn đề, cha ta có thớt ngựa quý, có thể ngày đi ngàn dặm."
"Ngày đi ngàn dặm?" Tống Thanh Thư luôn cảm thấy thiên lý mã thời cổ đại chỉ là thổi phồng, bộ đội kỵ binh tinh nhuệ nhất cũng chỉ có thể ngày đi mấy trăm dặm, tín sứ kim bài thập vạn hỏa tốc, mỗi trạm đổi người thay ngựa, một ngày đêm cũng chỉ đi được năm trăm dặm, thiên lý mã? Tống Thanh Thư cười lạnh một tiếng đầy khinh thường.
"Nếu Lý tiểu thư có thể đuổi kịp ta, vậy Tống mỗ sẽ dẫn ngươi tới kinh thành." Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư giống như một luồng khói lướt xa mấy chục trượng.
Lý Nguyên Chỉ cả kinh, vội vàng tung người lên ngựa, giục ngựa đuổi theo. Một đường đuổi theo hơn mười dặm, vẫn không thấy bóng dáng của Tống Thanh Thư, thấy sắc trời đã tồi dần, trong lòng quýnh lên, miệng bĩu ra, lập tức khóc đầy thương tâm.
Tống Thanh Thư thấy Lý Nguyên Chỉ vừa lau nước mắt vừa liều mạng kẹp bụng ngựa, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, vội vàng hiện thân ra ngăn nàng ta lại: "Đừng chạy đừng chạy."
Nhìn thấy Tống Thanh Thư, Lý Nguyên Chỉ nín khóc mỉm cười, vui mừng kêu lên: "Ngươi đồng ý dẫn ta tới xem cuộc chiến Tử Cấm thành à?"
"Nguyện ý nguyện ý, sắc trời đã tối rồi, trước tiên tìm chỗ ngủ trọ đã rồi sáng mai lên đường sớm." Tống Thanh Thư ôn nhu đỡ nàng ta xuống ngựa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa xuống ngựa, Lý Nguyên Chỉ liền nhăn mày, chỉ cảm thấy mông nóng rát, nghĩ đến cách kinh thành còn tới mấy trăm dặm, mặt không khỏi cúi gằm.
Hai người tới trấn nhỏ gần đó tìm một khách sạn, Tống Thanh Thư cũng không có tâm tư gì khác, dùng xong cơm tối thì về phòng ngồi điều tức nội lực, trường kỳ vận dụng Đạp Sa Vô Ngân, tốc độ thì lên, nhưng tiêu hao nội lực cũng rất rõ ràng.
Một đêm thời gian, Tống Thanh Thư vận hành Cửu Âm Chân khí mấy vòng dọc theo nhâm mạch, thủ tam âm kinh, túc tam âm kinh, lại vận hành Thần Chiếu chân khí mấy vòng dọc theo đốc mạch, thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh.
Nhâm mạch chủ huyết, chính là biển của âm mạch, đốc mạch chủ khí là biển của dương mạch, Tống Thanh Thư đem nội lực chí âm chí hàn của Cửu Âm Chân khí phóng tới các kinh nhâm mạch, tích trữ chân khí chí cương chí dương Thần Chiếu chân khí ở các đốc mạch, bù đắp cho nhau, tạm thời cũng giải quyết được vấn đề hai loại chân khí không thể cùng tồn tại.
Tống Thanh Thư một đêm không ngủ nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại thần thanh khí sảng, gõ cửa phòng cách vách, "Dậy thôi dậy thôi!" không đợi Lý Nguyên Chỉ mở cửa, mở cửa xuống lầu trước tìm tiểu nhị gọi chút sữa đậu nành để uống.
Trong tiểu thuyết trước kia Tống Thanh Thư đọc có nói tới nhâm đốc nhị mạch, còn tưởng rằng là thứ gì đó rất rất cao lớn, hiện giờ mình luyện võ công, mới biết đốc mạch chính là phân bố dọc theo cột sống, lên tới đỉnh đầu, tới huyệt nhân trung trên môi, nhâm mạch chính là một đường ở chính giữa mặt trước thân thể, giao điểm duy nhất của hai mạch chính là huyệt Hội Âm.
"Muốn đả thông hai mạch nhâm đốc, không phải chính là là khiến hoa cúc mở một lần sao (thông đít)." Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hai chân căng cứng, vội vàng vứt bỏ suy nghĩ này.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng có người xuống lầu, bước chân rất nhẹ, vừa nghe đã biết là tiếng bước chân của thiếu nữ, Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Lý Nguyên Chỉ mặc một thân trang phục võ sĩ nữ màu vàng nhạt, bên hông quấn một cái đai lưng màu lam rộng chừng bàn tay, càng lộ rõ vòng eo nhỏ, dáng người yểu điệu thướt tha, thanh lịch xinh đẹp tuyệt trần.
Tống Thanh Thư chú ý tới bờ mông căng tròn dưới vạt áo, lại nhìn thấy da thịt trắng như tuyết, trong trắng lộ hồng, tươi mới giống như có thể bóp ra nước, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vội vàng bưng sữa đậu nành lên uống một ngụm to.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro