Chưởng môn Nga...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
Dương Quá nghĩ: "Chỗ này thiếu một thanh kiếm, thì ra đã bị lão tiền bối ném xuống vực, không hiểu đã lỡ tay đả thương nghĩa sĩ như thế nào, chuyện đó chắc là vĩnh viễn không ai biết được".
Vị trí thứ ba: Huyền thiết trọng kiếm
Chàng xuất thần một hồi, nhấc thanh kiếm thứ hai lên, được vài thước thì "keng" một tiếng, thanh kiếm tuột tay rơi xuống đá, lửa bắn tung toé, bất giác chàng giật mình. Nguyên thanh kiếm đen trũi này trông không có gì lạ, song cực nặng, đốc kiếm dài hơn ba thước, nặng không dưới bảy, tám chục cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất trong chiến trận. Dương Quá lúc cầm lên không ngờ nó nặng đến thế, nên đánh rơi nó xuống. Chàng cúi nhấc nó lên, lần này có phòng bị, dĩ nhiên cũng nhấc được, không mấy khó khăn. Chàng thấy kiếm không có lưỡi sắc, mũi kiếm thì tròn như hình bán cầu, nghĩ bụng: "Thanh kiếm đã nặng, sử dụng bất tiện, lại không có lưỡi sắc và mũi nhọn, kỳ lạ thật!" Nhìn dưới bề mặt tảng đá, thấy có khắc hai hàng chữ nhỏ:
"Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công
Trước bốn mươi tuổi, tung hoành thiên hạ"
Dương Quá lẩm bẩm tám chữ "Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công", tựa hồ đã hiểu ra, nhưng nghĩ kiếm thuật trên thế gian, bất kể các môn phái biến hóa như thế nào, trước hết cũng phải coi trọng việc sử dụng linh hoạt thuận tiện, còn thanh kiếm này quá nặng, không biết sử dụng ra sao, chàng cứ ngẩn người suy nghĩ.
Vị trí thứ tư: Mộc kiếm
Một hồi sau, chàng mới đặt thanh kiếm nặng đó xuống, nhấc thanh kiếm thứ ba lên, lần này chàng lại bị lầm. Chàng cứ tưởng thanh kiếm này phải nặng hơn thanh kiếm vừa rồi, nên vận lực ra cánh tay. Nào ngờ nó nhẹ tênh như không, chàng ngưng thần xem kỹ, hóa ra đó là một thanh kiếm gỗ, chôn dưới đá lâu năm, thân và cán kiếm đều đã bị mục, đọc dưới mặt đá có khắc dòng chữ:
"Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí,
Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm.
Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm"
Kết thúc phần giới thiệu trong kiếm chủng, mời mọi người tiếp tục trở lại câu chuyện)
Dương Quá vì sao có thể dựa vào một thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm, từ mấy tháng trước võ công tàm tạm đến lúc ra sân khấu lại có thể một chiêu đánh bại Doãn Khắc Tây, Tiêu Tương Tử, lực kháng Kim Luân Pháp Vương? Lục lọi tìm kiếm trong kiếm chủng, cũng không tìm được thần công bí tịch cái gì, Tống Thanh Thư nhất thời có một cảm giác thất bại như là chỉ số thông minh bị hạ thấp.
"Kẻ trộm không đi về tay không, nếu không lần sau xui như thế thì chết chắc," Tống Thanh Thư cầm lấy kiếm gỗ của Độc Cô Cầu Bại mang lên trên lưng, đột nhiên phản ứng lại, lầm bầm nói nhỏ, "Xem ra là Đoàn Dự ngày đó trù ếm, đoạt số mệnh của bản thân mình, Vô Lượng Ngọc Động qua đi, bản thân mình nhiều lần đi về tay trắng!"
"Ta cũng không tin Tư Quá Nhai ở Hoa Sơn cũng không có sở hoạch!" Tống Thanh Thư âm thầm cắn răng, lại ngày đêm kiên trì đi đến Hoa Sơn đường.
Lại nói Dược Vương trang gần Bạch Mã tự ở ngoài Động Đình hồ ngàn dặm xa xôi, Hồ Phỉ và Trình Linh Tố mở to con mắt nhìn nữ nhân đẹp trước mắt: "Vị a di xinh đẹp này, ngươi thật sự là thê tử của Tống đại ca sao?"
Chu Chỉ Nhược da mặt co rút một chút, không thể làm gì khác hơn là ráng nặn ra nụ cười: "Đúng vậy, tiểu đệ đệ, Thanh Thư đích thật là trượng phu của a di, hắn bởi vì bị thương nặng, không muốn liên lụy ta, một người đi dạo thiên hạ tìm kiếm phương pháp trị liệu, a di đã bái phỏng Tiết Thần Y ở Tung Châu và Bình Nhất Chỉ ở Khai Phong, mấy ngày trước nghe nói Thanh Thư xuất hiện tại gần Dược Vương trang, a di vất vả mới tìm đến đây, tiểu đệ đệ tiểu muội muội, nói cho a di hắn đi nơi nào có được hay không?"
Thì ra Chu Chỉ Nhược tìm kiếm tung tích của Tống Thanh Thư không được, rốt cục tìm được Dược Vương trang, thế nhưng nàng ấy kiêng kỵ danh hiệu của Độc Thủ Dược Vương, không dám dùng sức mạnh, không thể làm gì khác hơn là xảo ngôn lừa gạt.
"Hừ, ta còn tưởng rằng Tống đại ca là chính nhân quân tử, thì ra trong nhà đã sớm có thê thất, vậy vì sao còn trêu chọc nương ta!" Tiểu Hồ Phỉ hừ lạnh một tiếng.
"Cũng phải cũng phải, lúc trước ta vừa thấy hắn con mắt nhìn chằm chằm ta không chuyển, chỉ biết hắn không là thứ tốt gì." Một bên Trình Linh Tố vỗ tay phụ họa.
"Vậy các người có thể nói cho a di hắn đi đâu không?" Không biết vì sao, nghe hai đứa bé mắng Tống Thanh Thư, trong lòng Chu Chỉ Nhược không khỏi sản sinh một trận khoái ý.
"Hắn à, nghe sư phụ nói cái gì nhân sâm ngàn năm có thể khiến cho người chết sống lại, liền ngốc nghếch chạy đến Trường Bạch sơn đi đào nhân sâm." Hồ Phỉ cười hắc hắc nói.
Trình Linh Tố ánh mắt sáng ngời, cũng phối hợp: "Sư phụ ta lúc đó còn nói nhân sâm ngàn năm chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khiến cho hắn không nên quá suy nghĩ, vậy mà hắn nghe qua xong liền suốt đêm chạy về hướng đông bắc."
Dọ thám biết hướng đi của Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược trong lòng đại hỉ, vội vã cảm ơn hai đứa bé, sải bước đến một bên tuấn mã, vội vã chạy về hướng đông bắc, trong lòng suy nghĩ khi tìm được Tống Thanh Thư nhất định phải đem hắn dằn vặt đến sống không bằng chết.
Thấy Chu Chỉ Nhược đã đi xa, Trình Linh Tố cười như không cười quay đầu lại nhìn Hồ Phỉ: "Hồ Phỉ ca ca, ngươi vì sao muốn gạt nữ nhân kia?"
Tiểu Hồ Phỉ ôm lấy hai tay, giả ra dáng dấp đại nhân: "Bà ta cho rằng chúng ta là tiểu hài tử dễ lừa gạt, tuy rằng luôn miệng nói là lão bà của Tống đại ca, bất quá hận ý đầy ngập không lừa gạt được con mắt của ta, ta nào dám thật sự đem hành tung của Tống đại ca nói cho bà ấy biết."
Xuất phát từ tâm đồng tình của nữ nhân, Trình Linh Tố cau mày hỏi: "Lỡ như bà ấy nói là sự thật thì sao, nếu như là Tống thúc thúc bội tình bạc nghĩa, bà ấy chỉ là muốn báo thù làm sao bây giờ?"
Hồ Phỉ ngượng ngùng cười: "Ai bảo Tống đại ca đi cùng một chỗ với nương của ta, lỡ như nữ nhân này thật sự có ý đồ gây rối, nương của ta không rõ khẳng định phải bảo vệ Tống đại ca, chỉ cần đánh nhau, bị thương nương của ta thì làm sao bây giờ? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ta còn không bằng trực tiếp đem bà ấy lừa gạt đến hướng đông bắc hoàn toàn ngược lại, hắc hắc. . ."
"Hồ Phỉ ca ca, ngươi học xấu." Trình Linh Tố nũng nịu cười nói.
"Ặc, cũng không phải học từ ngươi sao. . ."
Đáng thương cho chưởng môn Nga Mi của chúng ta, cứ như vậy bị hai đứa nhỏ lừa gạt chạy tới đông bắc tuyết bay khắp trời. . .
Vị trí thứ ba: Huyền thiết trọng kiếm
Chàng xuất thần một hồi, nhấc thanh kiếm thứ hai lên, được vài thước thì "keng" một tiếng, thanh kiếm tuột tay rơi xuống đá, lửa bắn tung toé, bất giác chàng giật mình. Nguyên thanh kiếm đen trũi này trông không có gì lạ, song cực nặng, đốc kiếm dài hơn ba thước, nặng không dưới bảy, tám chục cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất trong chiến trận. Dương Quá lúc cầm lên không ngờ nó nặng đến thế, nên đánh rơi nó xuống. Chàng cúi nhấc nó lên, lần này có phòng bị, dĩ nhiên cũng nhấc được, không mấy khó khăn. Chàng thấy kiếm không có lưỡi sắc, mũi kiếm thì tròn như hình bán cầu, nghĩ bụng: "Thanh kiếm đã nặng, sử dụng bất tiện, lại không có lưỡi sắc và mũi nhọn, kỳ lạ thật!" Nhìn dưới bề mặt tảng đá, thấy có khắc hai hàng chữ nhỏ:
"Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công
Trước bốn mươi tuổi, tung hoành thiên hạ"
Dương Quá lẩm bẩm tám chữ "Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công", tựa hồ đã hiểu ra, nhưng nghĩ kiếm thuật trên thế gian, bất kể các môn phái biến hóa như thế nào, trước hết cũng phải coi trọng việc sử dụng linh hoạt thuận tiện, còn thanh kiếm này quá nặng, không biết sử dụng ra sao, chàng cứ ngẩn người suy nghĩ.
Vị trí thứ tư: Mộc kiếm
Một hồi sau, chàng mới đặt thanh kiếm nặng đó xuống, nhấc thanh kiếm thứ ba lên, lần này chàng lại bị lầm. Chàng cứ tưởng thanh kiếm này phải nặng hơn thanh kiếm vừa rồi, nên vận lực ra cánh tay. Nào ngờ nó nhẹ tênh như không, chàng ngưng thần xem kỹ, hóa ra đó là một thanh kiếm gỗ, chôn dưới đá lâu năm, thân và cán kiếm đều đã bị mục, đọc dưới mặt đá có khắc dòng chữ:
"Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí,
Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm"
Kết thúc phần giới thiệu trong kiếm chủng, mời mọi người tiếp tục trở lại câu chuyện)
Dương Quá vì sao có thể dựa vào một thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm, từ mấy tháng trước võ công tàm tạm đến lúc ra sân khấu lại có thể một chiêu đánh bại Doãn Khắc Tây, Tiêu Tương Tử, lực kháng Kim Luân Pháp Vương? Lục lọi tìm kiếm trong kiếm chủng, cũng không tìm được thần công bí tịch cái gì, Tống Thanh Thư nhất thời có một cảm giác thất bại như là chỉ số thông minh bị hạ thấp.
"Kẻ trộm không đi về tay không, nếu không lần sau xui như thế thì chết chắc," Tống Thanh Thư cầm lấy kiếm gỗ của Độc Cô Cầu Bại mang lên trên lưng, đột nhiên phản ứng lại, lầm bầm nói nhỏ, "Xem ra là Đoàn Dự ngày đó trù ếm, đoạt số mệnh của bản thân mình, Vô Lượng Ngọc Động qua đi, bản thân mình nhiều lần đi về tay trắng!"
"Ta cũng không tin Tư Quá Nhai ở Hoa Sơn cũng không có sở hoạch!" Tống Thanh Thư âm thầm cắn răng, lại ngày đêm kiên trì đi đến Hoa Sơn đường.
Lại nói Dược Vương trang gần Bạch Mã tự ở ngoài Động Đình hồ ngàn dặm xa xôi, Hồ Phỉ và Trình Linh Tố mở to con mắt nhìn nữ nhân đẹp trước mắt: "Vị a di xinh đẹp này, ngươi thật sự là thê tử của Tống đại ca sao?"
Chu Chỉ Nhược da mặt co rút một chút, không thể làm gì khác hơn là ráng nặn ra nụ cười: "Đúng vậy, tiểu đệ đệ, Thanh Thư đích thật là trượng phu của a di, hắn bởi vì bị thương nặng, không muốn liên lụy ta, một người đi dạo thiên hạ tìm kiếm phương pháp trị liệu, a di đã bái phỏng Tiết Thần Y ở Tung Châu và Bình Nhất Chỉ ở Khai Phong, mấy ngày trước nghe nói Thanh Thư xuất hiện tại gần Dược Vương trang, a di vất vả mới tìm đến đây, tiểu đệ đệ tiểu muội muội, nói cho a di hắn đi nơi nào có được hay không?"
Thì ra Chu Chỉ Nhược tìm kiếm tung tích của Tống Thanh Thư không được, rốt cục tìm được Dược Vương trang, thế nhưng nàng ấy kiêng kỵ danh hiệu của Độc Thủ Dược Vương, không dám dùng sức mạnh, không thể làm gì khác hơn là xảo ngôn lừa gạt.
"Hừ, ta còn tưởng rằng Tống đại ca là chính nhân quân tử, thì ra trong nhà đã sớm có thê thất, vậy vì sao còn trêu chọc nương ta!" Tiểu Hồ Phỉ hừ lạnh một tiếng.
"Cũng phải cũng phải, lúc trước ta vừa thấy hắn con mắt nhìn chằm chằm ta không chuyển, chỉ biết hắn không là thứ tốt gì." Một bên Trình Linh Tố vỗ tay phụ họa.
"Vậy các người có thể nói cho a di hắn đi đâu không?" Không biết vì sao, nghe hai đứa bé mắng Tống Thanh Thư, trong lòng Chu Chỉ Nhược không khỏi sản sinh một trận khoái ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hắn à, nghe sư phụ nói cái gì nhân sâm ngàn năm có thể khiến cho người chết sống lại, liền ngốc nghếch chạy đến Trường Bạch sơn đi đào nhân sâm." Hồ Phỉ cười hắc hắc nói.
Trình Linh Tố ánh mắt sáng ngời, cũng phối hợp: "Sư phụ ta lúc đó còn nói nhân sâm ngàn năm chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khiến cho hắn không nên quá suy nghĩ, vậy mà hắn nghe qua xong liền suốt đêm chạy về hướng đông bắc."
Dọ thám biết hướng đi của Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược trong lòng đại hỉ, vội vã cảm ơn hai đứa bé, sải bước đến một bên tuấn mã, vội vã chạy về hướng đông bắc, trong lòng suy nghĩ khi tìm được Tống Thanh Thư nhất định phải đem hắn dằn vặt đến sống không bằng chết.
Thấy Chu Chỉ Nhược đã đi xa, Trình Linh Tố cười như không cười quay đầu lại nhìn Hồ Phỉ: "Hồ Phỉ ca ca, ngươi vì sao muốn gạt nữ nhân kia?"
Tiểu Hồ Phỉ ôm lấy hai tay, giả ra dáng dấp đại nhân: "Bà ta cho rằng chúng ta là tiểu hài tử dễ lừa gạt, tuy rằng luôn miệng nói là lão bà của Tống đại ca, bất quá hận ý đầy ngập không lừa gạt được con mắt của ta, ta nào dám thật sự đem hành tung của Tống đại ca nói cho bà ấy biết."
Xuất phát từ tâm đồng tình của nữ nhân, Trình Linh Tố cau mày hỏi: "Lỡ như bà ấy nói là sự thật thì sao, nếu như là Tống thúc thúc bội tình bạc nghĩa, bà ấy chỉ là muốn báo thù làm sao bây giờ?"
Hồ Phỉ ngượng ngùng cười: "Ai bảo Tống đại ca đi cùng một chỗ với nương của ta, lỡ như nữ nhân này thật sự có ý đồ gây rối, nương của ta không rõ khẳng định phải bảo vệ Tống đại ca, chỉ cần đánh nhau, bị thương nương của ta thì làm sao bây giờ? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ta còn không bằng trực tiếp đem bà ấy lừa gạt đến hướng đông bắc hoàn toàn ngược lại, hắc hắc. . ."
"Hồ Phỉ ca ca, ngươi học xấu." Trình Linh Tố nũng nịu cười nói.
"Ặc, cũng không phải học từ ngươi sao. . ."
Đáng thương cho chưởng môn Nga Mi của chúng ta, cứ như vậy bị hai đứa nhỏ lừa gạt chạy tới đông bắc tuyết bay khắp trời. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro