Cười thản nhiên...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
"Tỷ không tin hả?" Tống Thanh Thư dường như đoán trúng tâm tư của nàng, vung lên nắm tay, "Khí lực của ta rất lớn nha, từ nhỏ lớn lên trong núi, bình thường đánh nhau với cẩu hùng còn có đại tinh tinh, một quyền của ta có thể đánh ngã một con trâu lận đó." Cằm giương lên, giống như một tiểu hài tử đang khoe khoang.
"Nói dóc!" Mộc Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không hề nhìn hắn.
"Vậy ta đánh cho tỷ xem, " Tống Thanh Thư dường như đã bị vũ nhục, sắc mặt lo lắng, lòng như lửa đốt xắn ống tay áo, nhắm ngay đại thụ bên cạnh đánh một quyền.
Răng rắc một tiếng, trong ánh mắt không thể tin tưởng của Mộc Uyển Thanh, gốc cây đại thụ to hơn hai vòng tay người bị gãy ngang, nhất thời kinh hãi nhìn kẻ ngu si trước mắt.
Trong lòng Tống Thanh Thư cũng thở phào một hơi, quyền vừa rồi là Đại Phục Ma Quyền trong Cửu Âm Chân Kinh, chí cương chí dương, bất quá nghĩ đến một Thất Thương quyền của Trương Vô Kỵ trên Quang Minh đỉnh, lại có thể đem đại thụ đồng dạng phẩm chất đánh thành bột phấn, bản thân mình lại chỉ có thể đánh gãy ngang, chênh lệch rõ ràng.
Thu dọn xong tâm tình, Tống Thanh Thư quay đầu cười hề hề nhìn Mộc Uyển Thanh: "Thế nào, ta rất lợi hại chứ."
Mộc Uyển Thanh kinh hãi qua đi, lúc này mới chú ý tới cái khăn che trên mặt hắn đã bị lấy xuống, khuôn mặt tuy rằng có nhiều vết dơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần thanh tú, không khỏi hỏi: "Khăn che mặt của ngươi sao bị lấy xuống rồi?"
"Nương của ta không phải nói lấy nữ tử cái khăn che mặt của ta xuống, ta phải cưới nàng ấy sao, " Tống Thanh Thư cố ý ngừng lại một chút, nụ cười kia theo Mộc Uyển Thanh nhìn thấy có chút sợ hãi, "Thế nhưng sau đó lại nhớ kỹ nương đã từng nói qua, các cô nương đều có xấu hổ, đều có. . . Đều có rụt. . . Ai da cái từ kia nói như thế nào nhĩ, thật khó đọc. . ." Tống Thanh Thư cố ý làm ra biểu tình nghĩ mãi không ra.
"Rụt rè!" Mộc Uyển Thanh trên mặt đất tức giận nói.
Tống Thanh Thư ánh mắt sáng ngời: "Đúng rồi, nương của ta nói cũng là rụt rè! Ta đã nghĩ rồi, tỷ tỷ đẹp như thế, xem ra cũng là một nữ tử rất rụt rè, trong lòng tuy rằng thích ta, nhưng khẳng định không có ý tứ chủ động tới cởi khăn che mặt của ta, ta thân là nam tử hán đại trượng phu, chút việc nhỏ ấy nên làm thay tỷ."
"Nói bậy!" Mộc Uyển Thanh tức giận đến cả người run, "Ai trong lòng thích ngươi?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tống Thanh Thư lộ ra thần tình cảm thấy lẫn lộn, " Trong kịch đều là nói như thế này mà, một cô nương mỹ lệ, ở vùng hoang vu dã ngoại bị người xấu bắt đi, lúc này xuất hiện một người hiệp khách trẻ tuổi, cũng là ta đó! Đánh chạy người xấu, giải cứu cô nương, người nữ tử kia không phải hẳn là lấy thân báo đáp sao?"
"Ai nói nữ tử được cứu thì muốn lấy thân báo đáp!" Mộc Uyển Thanh vừa thẹn vừa giận, nàng ấy quanh năm ở một chỗ với sư phụ, ngoại trừ Đoàn Dự, chưa thấy qua nam tử trẻ tuổi khác, lần này bị Tống Thanh Thư khiến cho phương tâm đại loạn, trong lúc nhất thời thậm chí không biết phản bác như thế nào, "Hơn nữa … hơn nữa, ngươi tính là hiệp khách trẻ tuổi cái gì!"
"Oa oa, " Tống Thanh Thư lăn trên đất khóc lên, "Nương quả nhiên nói không sai, ngươi khẳng định là chê ta xấu, không có đẹp giống hiệp khách trong kịch."
Mộc Uyển Thanh quay đầu nhìn lại, thấy Tống Thanh Thư khóc đến thương tâm gần chết, có chút không đành lòng, khuyên giải: "Không phải như thế."
Nghe lời của nàng, Tống Thanh Thư lập tức đứng lên: "Vậy tỷ nguyện ý làm thê tử của ta?"
Mộc Uyển Thanh thiếu chút nữa bị một câu nói của hắn làm cho nghẹn chết, bất quá nghĩ tới bây giờ sắc trời dần dần tối xuống, vùng hoang vu dã ngoại này, cô nam quả nữ, bản thân mình lại bị điểm huyệt không thể động đậy, nếu như hắn có cái gì ác ý thì tiêu đời, vì vậy cười thản nhiên, ôn nhu an ủi nói: "Cẩu đản nhi, ngươi trước thay ta giải huyệt đạo rồi chúng ta thảo luận vấn đề này được chứ."
Mộc Uyển Thanh từ lúc đầu thần sắc vẫn là lạnh như băng, lúc này đột nhiên cười, như Băng Tuyết sơ dung, lại như trăm hoa đua nở, Tống Thanh Thư cảm thấy ngực mình như bị búa tạ đập trúng, trong lòng âm thầm hối hận: "Ta vốn định trêu đùa nàng ấy, nếu như đem bản thân mình hãm vào, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất."
"Nói dóc!" Mộc Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không hề nhìn hắn.
"Vậy ta đánh cho tỷ xem, " Tống Thanh Thư dường như đã bị vũ nhục, sắc mặt lo lắng, lòng như lửa đốt xắn ống tay áo, nhắm ngay đại thụ bên cạnh đánh một quyền.
Răng rắc một tiếng, trong ánh mắt không thể tin tưởng của Mộc Uyển Thanh, gốc cây đại thụ to hơn hai vòng tay người bị gãy ngang, nhất thời kinh hãi nhìn kẻ ngu si trước mắt.
Trong lòng Tống Thanh Thư cũng thở phào một hơi, quyền vừa rồi là Đại Phục Ma Quyền trong Cửu Âm Chân Kinh, chí cương chí dương, bất quá nghĩ đến một Thất Thương quyền của Trương Vô Kỵ trên Quang Minh đỉnh, lại có thể đem đại thụ đồng dạng phẩm chất đánh thành bột phấn, bản thân mình lại chỉ có thể đánh gãy ngang, chênh lệch rõ ràng.
Thu dọn xong tâm tình, Tống Thanh Thư quay đầu cười hề hề nhìn Mộc Uyển Thanh: "Thế nào, ta rất lợi hại chứ."
Mộc Uyển Thanh kinh hãi qua đi, lúc này mới chú ý tới cái khăn che trên mặt hắn đã bị lấy xuống, khuôn mặt tuy rằng có nhiều vết dơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần thanh tú, không khỏi hỏi: "Khăn che mặt của ngươi sao bị lấy xuống rồi?"
"Nương của ta không phải nói lấy nữ tử cái khăn che mặt của ta xuống, ta phải cưới nàng ấy sao, " Tống Thanh Thư cố ý ngừng lại một chút, nụ cười kia theo Mộc Uyển Thanh nhìn thấy có chút sợ hãi, "Thế nhưng sau đó lại nhớ kỹ nương đã từng nói qua, các cô nương đều có xấu hổ, đều có. . . Đều có rụt. . . Ai da cái từ kia nói như thế nào nhĩ, thật khó đọc. . ." Tống Thanh Thư cố ý làm ra biểu tình nghĩ mãi không ra.
"Rụt rè!" Mộc Uyển Thanh trên mặt đất tức giận nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Thư ánh mắt sáng ngời: "Đúng rồi, nương của ta nói cũng là rụt rè! Ta đã nghĩ rồi, tỷ tỷ đẹp như thế, xem ra cũng là một nữ tử rất rụt rè, trong lòng tuy rằng thích ta, nhưng khẳng định không có ý tứ chủ động tới cởi khăn che mặt của ta, ta thân là nam tử hán đại trượng phu, chút việc nhỏ ấy nên làm thay tỷ."
"Nói bậy!" Mộc Uyển Thanh tức giận đến cả người run, "Ai trong lòng thích ngươi?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tống Thanh Thư lộ ra thần tình cảm thấy lẫn lộn, " Trong kịch đều là nói như thế này mà, một cô nương mỹ lệ, ở vùng hoang vu dã ngoại bị người xấu bắt đi, lúc này xuất hiện một người hiệp khách trẻ tuổi, cũng là ta đó! Đánh chạy người xấu, giải cứu cô nương, người nữ tử kia không phải hẳn là lấy thân báo đáp sao?"
"Ai nói nữ tử được cứu thì muốn lấy thân báo đáp!" Mộc Uyển Thanh vừa thẹn vừa giận, nàng ấy quanh năm ở một chỗ với sư phụ, ngoại trừ Đoàn Dự, chưa thấy qua nam tử trẻ tuổi khác, lần này bị Tống Thanh Thư khiến cho phương tâm đại loạn, trong lúc nhất thời thậm chí không biết phản bác như thế nào, "Hơn nữa … hơn nữa, ngươi tính là hiệp khách trẻ tuổi cái gì!"
"Oa oa, " Tống Thanh Thư lăn trên đất khóc lên, "Nương quả nhiên nói không sai, ngươi khẳng định là chê ta xấu, không có đẹp giống hiệp khách trong kịch."
Mộc Uyển Thanh quay đầu nhìn lại, thấy Tống Thanh Thư khóc đến thương tâm gần chết, có chút không đành lòng, khuyên giải: "Không phải như thế."
Nghe lời của nàng, Tống Thanh Thư lập tức đứng lên: "Vậy tỷ nguyện ý làm thê tử của ta?"
Mộc Uyển Thanh thiếu chút nữa bị một câu nói của hắn làm cho nghẹn chết, bất quá nghĩ tới bây giờ sắc trời dần dần tối xuống, vùng hoang vu dã ngoại này, cô nam quả nữ, bản thân mình lại bị điểm huyệt không thể động đậy, nếu như hắn có cái gì ác ý thì tiêu đời, vì vậy cười thản nhiên, ôn nhu an ủi nói: "Cẩu đản nhi, ngươi trước thay ta giải huyệt đạo rồi chúng ta thảo luận vấn đề này được chứ."
Mộc Uyển Thanh từ lúc đầu thần sắc vẫn là lạnh như băng, lúc này đột nhiên cười, như Băng Tuyết sơ dung, lại như trăm hoa đua nở, Tống Thanh Thư cảm thấy ngực mình như bị búa tạ đập trúng, trong lòng âm thầm hối hận: "Ta vốn định trêu đùa nàng ấy, nếu như đem bản thân mình hãm vào, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro