Đại tiên tri Ki...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
"Yểu điệu thục nữ, quân tử được cầu. Tẩu tẩu xinh đẹp lung linh như vậy, Mộ Dung công tử nhiệt tình tuyệt không kỳ quái." Tống Thanh Thư quay đầu trêu đùa.
"Thúc thúc ~" Hồ phu nhân oán trách một tiếng, âm thanh vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, Tống Thanh Thư nghe được mà thấy xương khớp đều ngứa, "Thúc lại nói đùa, ta chỉ là bồ liễu chi tư, vị Vương cô nương kia còn xinh đẹp hơn rất nhiều lần, Mộ Dung công tử sao có thể giống như thúc nói. . . sao có thể như vậy."
"Trong lòng ta, tẩu tẩu lại đẹp hơn Vương cô nương rất nhiều." Tống Thanh Thư thấy đôi mi thanh tú Hồ phu nhân chợt nhíu lại, như muốn phát tác, vội vã nói sang chuyện khác, "Phỏng chừng Mộ Dung công tử đang có ý định với bảo tàng Sấm Vương đấy."
"Thúc thúc cũng biết bảo tàng Sấm Vương?" Hồ phu nhân cả kinh, đây là bí mật lớn nhất trong lòng nàng, trong lúc nhất thời cũng không rãnh rỗi tính toán những lời nói đùa giỡn khinh bạc của hắn trước đó.
"Tẩu tẩu đã quên ta được xưng Bách Hiểu Sanh của giang hồ hay sao, đại sự của giang hồ, thật sự có rất ít chuyện mà ta không biết." Tống Thanh Thư giả vờ cười thần bí.
"Thúc thúc có phải là cũng muốn chiếm đoạt bảo tàng của Sấm Vương?" Trong lòng Hồ phu nhân có chút không biết như thế nào, trong lúc nhất thời hoài nghi mục đích chân thực của đối phương khi tiếp cận mình.
"Đương nhiên!" Tống Thanh Thư trả lời khiến cho Hồ phu nhân trong lòng phát lạnh, "Ngày khác số bảo tàng này ta có thể có trọng dụng."
Chú ý tới sắc mặt xấu xí của Hồ phu nhân, trong lòng biết suy nghĩ lúc này của nàng, Tống Thanh Thư cười nói: "Tẩu tẩu chớ để lo lắng, chúng ta gặp nhau thật sự là ngẫu nhiên. Hơn nữa ta vốn chỉ biết chỗ bảo tàng, tẩu tẩu cũng không cần lo lắng ta có mục đích riêng."
"Ngươi biết chỗ của bảo tàng?" Hồ phu nhân kinh hô, "Điều đó không có khả năng."
Rất khó để thấy được Hồ phu nhân luôn luôn thấp giọng cười yếu ớt có được biểu tình đặc sắc như thế, Tống Thanh Thư trực tiếp nhìn không chớp mắt, cười như không cười nói: "Đều nói ta là Bách Hiểu Sanh giang hồ, tuy rằng địa điểm cụ thể còn không rõ ràng lắm, nhưng phương hướng đại khái ta vẫn biết được, tới chỗ đó ta hẳn là có thể tìm ra. Như thế nào, tẩu tẩu có phải là dự định giết ta diệt khẩu."
Hồ phu nhân yếu ớt thở dài một hơi: "Cũng không biết thúc tuổi còn trẻ, sao biết được nhiều như vậy."
"Ta khi còn bé có một ngày gặp phải một đạo nhân vân du, ông ta thấy ta cốt cách kinh kỳ, kiến thức bất phàm. . . Liền không nhịn được trò chuyện với ta, " Tống Thanh Thư bắt đầu làm ra vẻ nguy hiểm, lắc đầu tiếp tục nói, "Ông còn nói bản thân mình là thần tiên, rất nhiều cố sự đều là ông kể cho ta nghe, khiến cho ta cố gắng ghi nhớ."
Hồ phu nhân làm ra hình dạng rõ ràng không tin, truy vấn: "Ông ta có nói bản thân mình tên gọi là gì hay không?"
"Ông ta à, hình như gọi cái gì Kim Dung ấy." Tống Thanh Thư thần sắc có chút quỷ dị.
"Kim Dung?" Hồ phu nhân tỉ mỉ suy tư một phen, "Trong chốn giang hồ cho tới bây giờ không nghe nói qua nhân vật này." Nàng ấy còn tưởng rằng Tống Thanh Thư không muốn nói lời thật, trong lúc nhất thời cũng không tiếp tục truy hỏi.
"Tương Trung lớn như vậy, chúng ta đi nơi nào trước?" Hồ phu nhân không muốn tiếp tục nói bảo tàng của Sấm Vương, cũng đau đầu Tống Thanh Thư vì sao lại biết, không thể làm gì khác hơn là nói qua cái khác.
"Đương nhiên là Kinh châu!" Tống Thanh Thư như nói định liệu trước.
Có vài lần kinh nghiệm trước đó, Hồ phu nhân từ trong đáy lòng đã tin tưởng phán đoán của Tống Thanh Thư, cũng không nói cái gì nữa, hai người một đường phong trần mệt mỏi đi tới Kinh châu, Tống Thanh Thư vẫn suy tư làm sao tìm kiếm Thần Chiếu Kinh.
"Đầu tiên phải biết được nội dung cốt truyện hiện tại của《 Liên Thành Quyết 》phát triển đến chỗ nào rồi." Tống Thanh Thư tỉ mỉ suy nghĩ một chút, phương pháp phán đoán cũng là phải nhìn xem trong đại lao của Kinh châu có Đinh Điển hay không, nếu mà có thì phải xem là đã được bao nhiêu năm rồi.
"Thúc thúc ~" Hồ phu nhân oán trách một tiếng, âm thanh vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, Tống Thanh Thư nghe được mà thấy xương khớp đều ngứa, "Thúc lại nói đùa, ta chỉ là bồ liễu chi tư, vị Vương cô nương kia còn xinh đẹp hơn rất nhiều lần, Mộ Dung công tử sao có thể giống như thúc nói. . . sao có thể như vậy."
"Trong lòng ta, tẩu tẩu lại đẹp hơn Vương cô nương rất nhiều." Tống Thanh Thư thấy đôi mi thanh tú Hồ phu nhân chợt nhíu lại, như muốn phát tác, vội vã nói sang chuyện khác, "Phỏng chừng Mộ Dung công tử đang có ý định với bảo tàng Sấm Vương đấy."
"Thúc thúc cũng biết bảo tàng Sấm Vương?" Hồ phu nhân cả kinh, đây là bí mật lớn nhất trong lòng nàng, trong lúc nhất thời cũng không rãnh rỗi tính toán những lời nói đùa giỡn khinh bạc của hắn trước đó.
"Tẩu tẩu đã quên ta được xưng Bách Hiểu Sanh của giang hồ hay sao, đại sự của giang hồ, thật sự có rất ít chuyện mà ta không biết." Tống Thanh Thư giả vờ cười thần bí.
"Thúc thúc có phải là cũng muốn chiếm đoạt bảo tàng của Sấm Vương?" Trong lòng Hồ phu nhân có chút không biết như thế nào, trong lúc nhất thời hoài nghi mục đích chân thực của đối phương khi tiếp cận mình.
"Đương nhiên!" Tống Thanh Thư trả lời khiến cho Hồ phu nhân trong lòng phát lạnh, "Ngày khác số bảo tàng này ta có thể có trọng dụng."
Chú ý tới sắc mặt xấu xí của Hồ phu nhân, trong lòng biết suy nghĩ lúc này của nàng, Tống Thanh Thư cười nói: "Tẩu tẩu chớ để lo lắng, chúng ta gặp nhau thật sự là ngẫu nhiên. Hơn nữa ta vốn chỉ biết chỗ bảo tàng, tẩu tẩu cũng không cần lo lắng ta có mục đích riêng."
"Ngươi biết chỗ của bảo tàng?" Hồ phu nhân kinh hô, "Điều đó không có khả năng."
Rất khó để thấy được Hồ phu nhân luôn luôn thấp giọng cười yếu ớt có được biểu tình đặc sắc như thế, Tống Thanh Thư trực tiếp nhìn không chớp mắt, cười như không cười nói: "Đều nói ta là Bách Hiểu Sanh giang hồ, tuy rằng địa điểm cụ thể còn không rõ ràng lắm, nhưng phương hướng đại khái ta vẫn biết được, tới chỗ đó ta hẳn là có thể tìm ra. Như thế nào, tẩu tẩu có phải là dự định giết ta diệt khẩu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ phu nhân yếu ớt thở dài một hơi: "Cũng không biết thúc tuổi còn trẻ, sao biết được nhiều như vậy."
"Ta khi còn bé có một ngày gặp phải một đạo nhân vân du, ông ta thấy ta cốt cách kinh kỳ, kiến thức bất phàm. . . Liền không nhịn được trò chuyện với ta, " Tống Thanh Thư bắt đầu làm ra vẻ nguy hiểm, lắc đầu tiếp tục nói, "Ông còn nói bản thân mình là thần tiên, rất nhiều cố sự đều là ông kể cho ta nghe, khiến cho ta cố gắng ghi nhớ."
Hồ phu nhân làm ra hình dạng rõ ràng không tin, truy vấn: "Ông ta có nói bản thân mình tên gọi là gì hay không?"
"Ông ta à, hình như gọi cái gì Kim Dung ấy." Tống Thanh Thư thần sắc có chút quỷ dị.
"Kim Dung?" Hồ phu nhân tỉ mỉ suy tư một phen, "Trong chốn giang hồ cho tới bây giờ không nghe nói qua nhân vật này." Nàng ấy còn tưởng rằng Tống Thanh Thư không muốn nói lời thật, trong lúc nhất thời cũng không tiếp tục truy hỏi.
"Tương Trung lớn như vậy, chúng ta đi nơi nào trước?" Hồ phu nhân không muốn tiếp tục nói bảo tàng của Sấm Vương, cũng đau đầu Tống Thanh Thư vì sao lại biết, không thể làm gì khác hơn là nói qua cái khác.
"Đương nhiên là Kinh châu!" Tống Thanh Thư như nói định liệu trước.
Có vài lần kinh nghiệm trước đó, Hồ phu nhân từ trong đáy lòng đã tin tưởng phán đoán của Tống Thanh Thư, cũng không nói cái gì nữa, hai người một đường phong trần mệt mỏi đi tới Kinh châu, Tống Thanh Thư vẫn suy tư làm sao tìm kiếm Thần Chiếu Kinh.
"Đầu tiên phải biết được nội dung cốt truyện hiện tại của《 Liên Thành Quyết 》phát triển đến chỗ nào rồi." Tống Thanh Thư tỉ mỉ suy nghĩ một chút, phương pháp phán đoán cũng là phải nhìn xem trong đại lao của Kinh châu có Đinh Điển hay không, nếu mà có thì phải xem là đã được bao nhiêu năm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro