Hoàng lương nhâ...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
Huyết Đao lão tổ sắc mặt càng ngày càng khó coi, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều, cột Vi Tiểu Bảo về lại doanh địa.
Vi Tiểu Bảo biết lời nói của hắn nổi lên tác dụng, bởi vì hắn thấy Huyết Đao lão tổ lập tức tìm Tang Kết, hai người quay bên này chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ.
"Lão tổ, ta cho rằng tên nhóc nói có lý." Tang Kết sắc mặt âm tình bất định.
"Vậy nếu không chúng ta đem hắn quay về Mông Cổ thảo nguyên?" Huyết Đao lão tổ trong mắt chớp động.
"Chỉ là Viên Thừa Chí võ công rất cao, bây giờ ta lại bị kiếm khí của Tống Thanh Thư gây thương tích, ngươi ta hai người sợ rằng không đủ lực." Tang Kết lần trước bị Tống Thanh Thư một kiếm đâm phá khí tràng của Đại Thủ Ấn, từ lâu bị nội thương không nhẹ, cho tới nay cũng là đang cưỡng chế mà thôi.
"Cộng thêm lão phu thì làm sao?" Một tiếng cười dài, Hồng An Thông từ một bên đi ra. Thì ra lão vẫn mơ ước tám quyển Tứ Thập Nhị Chương Kinh trong tay của Vi Tiểu Bảo, làm sao nguyện ý nhìn hắn chết.
Chỉ tiếc lão một người cô độc, Huyết Đao lão tổ và Tang Kết mặc kệ là ai cũng không dưới lão, Viên Thừa Chí võ công càng rõ ràng cao hơn lão, cho nên nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn là thời khắc quan tâm động tĩnh của Huyết Đao lão tổ và Tang Kết, nghe được hai người nói chuyện, không khỏi đại hỉ nhảy ra.
Nhìn ba lão cáo già ở đây châu đầu ghé tai, Vi Tiểu Bảo thở phào một hơi thở, nghĩ thầm mạng nhỏ này rốt cục bảo vệ, bị bọn họ bắt đi Mông Cổ, còn không nhất định sẽ chết, nói không chừng đến lúc đó trùng hợp dùng lưỡi như hoàng, khiến cho Vương gia Mông Cổ thả mình cũng không phải không có khả năng. . . Nghĩ đến chỗ đẹp, Vi Tiểu Bảo không nhịn được cười rộ lên.
Bên kia Tống Thanh Thư bị trói tại một cây cột lâm thời, biểu hiện ra thần tình uể oải, thật ra đang âm thầm vận khởi chân khí dựa theo phương pháp giải huyệt của Cửu Âm Chân Kinh bắt đầu trùng kích huyệt đạo của cả người.
Bỗng nhiên mũi ngửi được một mùi thơm, trong lòng khẽ động, Tống Thanh Thư mở hai mắt, chỉ thấy trước mắt thoảng qua làn váy xanh lục, ngẩng đầu nhìn lại, "Thì ra chính là U U. . . À không, Viên phu nhân."
"Thương thế của ngươi thế nào?" Hạ Thanh Thanh nhíu nhíu mi, nghĩ đến trước đó hắn bị Hồng An Thông một chưởng đánh trúng chổ muốn hại, lại còn bị tổn thương bởi đồng bọn của mình, mặt không khỏi lộ vẻ ưu sắc.
"Cảm ơn Viên phu nhân quan tâm, tại hạ chỉ là chân khí tan rả, nhất thời còn không chết được." Tống Thanh Thư tựa vào cây cột, thần sắc nghiền ngẫm nhìn Hạ Thanh Thanh, "Không biết có phải là U U cô nương bảo cô đến thăm ta."
Mặt phấn đỏ lên, thấy hắn không đâm xuyên tầng cửa sổ giấy kia, Hạ Thanh Thanh cũng thuận thế giả ngu: "U U cô nương đều hận ngươi chết đi được, sao có thể trở lại thăm ngươi."
"Ài, ngày ấy từ biệt, Tống mỗ và U U cô nương sợ rằng vĩnh viễn không có ngày gặp lại." Tống Thanh Thư rõ ràng ngày ấy chỉ là Hạ Thanh Thanh vì dụ dỗ Vi Tiểu Bảo, mới lâm thời giả dạng mà thôi. Nhìn Hạ Thanh Thanh bây giờ đoan trang, Tống Thanh Thư rõ ràng danh kỹ Dương Châu trời sinh mị cốt, điên đảo chúng sinh vĩnh viễn biến mất.
"Hừ!" Hai ngày nay mỗi khi ở một mình, trong đầu mỗi lần nhớ lại cảnh cùng hắn thân mật triền miên, trong lòng Hạ Thanh Thanh đều không khỏi rung động. Hai người tuy rằng không có thật sự làm gì, nhưng loại cảm giác hoà lẫn, tri kỷ linh hồn lại khiến cho nàng ấy khắc cốt minh tâm, sống mãi khó quên.
Hơn nữa hình tượng công tử của Tống Thanh Thư, còn hoàn mỹ giải đáp hai đạo nan đề, Hạ Thanh Thanh tuy rằng tức giận bị hắn chiếm tiện nghi, thế nhưng trong lòng vẫn đang có không ít hảo cảm đối với hắn.
Bởi vậy sau khi ý thức được là trong rượu bị người động tay chân, cũng không hoài nghi đến hắn, còn tưởng rằng là Lệ Xuân Viện muốn cho bản thân mình tiếp khách nên dùng chiêu.
"Ta có chút điểm tâm ăn không hết, ném lại cảm thấy đáng tiếc, nhìn ngươi ở chỗ này đáng thương như thế, coi như đem thưởng cho chó con mèo con, tiện nghi ngươi." Hạ Thanh Thanh đem một hộp gỗ đầy điểm tâm đặt ở bên cạnh hắn, xoay người muốn chạy.
Vi Tiểu Bảo biết lời nói của hắn nổi lên tác dụng, bởi vì hắn thấy Huyết Đao lão tổ lập tức tìm Tang Kết, hai người quay bên này chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ.
"Lão tổ, ta cho rằng tên nhóc nói có lý." Tang Kết sắc mặt âm tình bất định.
"Vậy nếu không chúng ta đem hắn quay về Mông Cổ thảo nguyên?" Huyết Đao lão tổ trong mắt chớp động.
"Chỉ là Viên Thừa Chí võ công rất cao, bây giờ ta lại bị kiếm khí của Tống Thanh Thư gây thương tích, ngươi ta hai người sợ rằng không đủ lực." Tang Kết lần trước bị Tống Thanh Thư một kiếm đâm phá khí tràng của Đại Thủ Ấn, từ lâu bị nội thương không nhẹ, cho tới nay cũng là đang cưỡng chế mà thôi.
"Cộng thêm lão phu thì làm sao?" Một tiếng cười dài, Hồng An Thông từ một bên đi ra. Thì ra lão vẫn mơ ước tám quyển Tứ Thập Nhị Chương Kinh trong tay của Vi Tiểu Bảo, làm sao nguyện ý nhìn hắn chết.
Chỉ tiếc lão một người cô độc, Huyết Đao lão tổ và Tang Kết mặc kệ là ai cũng không dưới lão, Viên Thừa Chí võ công càng rõ ràng cao hơn lão, cho nên nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn là thời khắc quan tâm động tĩnh của Huyết Đao lão tổ và Tang Kết, nghe được hai người nói chuyện, không khỏi đại hỉ nhảy ra.
Nhìn ba lão cáo già ở đây châu đầu ghé tai, Vi Tiểu Bảo thở phào một hơi thở, nghĩ thầm mạng nhỏ này rốt cục bảo vệ, bị bọn họ bắt đi Mông Cổ, còn không nhất định sẽ chết, nói không chừng đến lúc đó trùng hợp dùng lưỡi như hoàng, khiến cho Vương gia Mông Cổ thả mình cũng không phải không có khả năng. . . Nghĩ đến chỗ đẹp, Vi Tiểu Bảo không nhịn được cười rộ lên.
Bên kia Tống Thanh Thư bị trói tại một cây cột lâm thời, biểu hiện ra thần tình uể oải, thật ra đang âm thầm vận khởi chân khí dựa theo phương pháp giải huyệt của Cửu Âm Chân Kinh bắt đầu trùng kích huyệt đạo của cả người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhiên mũi ngửi được một mùi thơm, trong lòng khẽ động, Tống Thanh Thư mở hai mắt, chỉ thấy trước mắt thoảng qua làn váy xanh lục, ngẩng đầu nhìn lại, "Thì ra chính là U U. . . À không, Viên phu nhân."
"Thương thế của ngươi thế nào?" Hạ Thanh Thanh nhíu nhíu mi, nghĩ đến trước đó hắn bị Hồng An Thông một chưởng đánh trúng chổ muốn hại, lại còn bị tổn thương bởi đồng bọn của mình, mặt không khỏi lộ vẻ ưu sắc.
"Cảm ơn Viên phu nhân quan tâm, tại hạ chỉ là chân khí tan rả, nhất thời còn không chết được." Tống Thanh Thư tựa vào cây cột, thần sắc nghiền ngẫm nhìn Hạ Thanh Thanh, "Không biết có phải là U U cô nương bảo cô đến thăm ta."
Mặt phấn đỏ lên, thấy hắn không đâm xuyên tầng cửa sổ giấy kia, Hạ Thanh Thanh cũng thuận thế giả ngu: "U U cô nương đều hận ngươi chết đi được, sao có thể trở lại thăm ngươi."
"Ài, ngày ấy từ biệt, Tống mỗ và U U cô nương sợ rằng vĩnh viễn không có ngày gặp lại." Tống Thanh Thư rõ ràng ngày ấy chỉ là Hạ Thanh Thanh vì dụ dỗ Vi Tiểu Bảo, mới lâm thời giả dạng mà thôi. Nhìn Hạ Thanh Thanh bây giờ đoan trang, Tống Thanh Thư rõ ràng danh kỹ Dương Châu trời sinh mị cốt, điên đảo chúng sinh vĩnh viễn biến mất.
"Hừ!" Hai ngày nay mỗi khi ở một mình, trong đầu mỗi lần nhớ lại cảnh cùng hắn thân mật triền miên, trong lòng Hạ Thanh Thanh đều không khỏi rung động. Hai người tuy rằng không có thật sự làm gì, nhưng loại cảm giác hoà lẫn, tri kỷ linh hồn lại khiến cho nàng ấy khắc cốt minh tâm, sống mãi khó quên.
Hơn nữa hình tượng công tử của Tống Thanh Thư, còn hoàn mỹ giải đáp hai đạo nan đề, Hạ Thanh Thanh tuy rằng tức giận bị hắn chiếm tiện nghi, thế nhưng trong lòng vẫn đang có không ít hảo cảm đối với hắn.
Bởi vậy sau khi ý thức được là trong rượu bị người động tay chân, cũng không hoài nghi đến hắn, còn tưởng rằng là Lệ Xuân Viện muốn cho bản thân mình tiếp khách nên dùng chiêu.
"Ta có chút điểm tâm ăn không hết, ném lại cảm thấy đáng tiếc, nhìn ngươi ở chỗ này đáng thương như thế, coi như đem thưởng cho chó con mèo con, tiện nghi ngươi." Hạ Thanh Thanh đem một hộp gỗ đầy điểm tâm đặt ở bên cạnh hắn, xoay người muốn chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro