Mắt mù (2)
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
"Đồ khốn!" Nam tử kia vỗ bàn, đứng dậy.
Tống Thanh Thư âm thầm lắc đầu, người nam nhân này bị nội thương rất nặng, sợ rằng chạy trời không khỏi nắng.
Mấy tên đạo tặc đá ghế đập qua, nhân cơ hội vung đao bổ tới.
"Quy Nông cẩn thận!" Nhìn thấy đao tới, nữ nhân kia sợ đến mặt mày tái xanh.
"Quy Nông?" Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ là hai người kia?
Nam tử được gọi là Quy Nông không chút hoang mang, tránh thoát băng ghế bay tới, thân thể co rụt lại, lao vào một tên đạo tặc.
Tên đạo tặc kia phun ra một ngụm tiên huyết, rút lui mà quay về, nam tử giữ cổ tay một tên khác, nhẹ nhàng xoay tay, giơ đao trong tay đối phương nghênh đón về phía mấy người khác.
" Nam tử này giơ tay nhấc chân đều cho thấy võ công rất cao minh, nhưng vì sao luôn cảm giác trung khí không đủ thân hình có chút chậm chạp?" Hạ Thanh Thanh vẫn quan tâm tình hình giữa sân, thấy thế nghi hoặc hỏi.
Nàng ấy vừa dứt lời, nam tử đã bị một đạo tặc đá trúng phía sau lưng, mất đi cân đối, các đạo tặc khác làm sao sẽ bỏ qua cơ hội này, giơ đao lên chém tới.
Nam tử chật vật lách mình tránh ra, bất quá tránh được đao, lại tránh không được quyền cước còn lại, lui đến bên cạnh thiếu phụ, cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, nhìn thiếu phụ buồn bã cười nói: "Không ngờ rằng Điền Quy Nông ta không chết trong tay Đánh Khắp Thiên Hạ Vô Địch Thủ Kim Diện Phật Miêu Nhân Phụng, lại bỏ mạng trong tay mấy đạo tặc này."
Thiếu phụ kia cả người run lên, hiển nhiên cực kỳ sợ, chặt ôm nam tử, trong âm thanh mang theo một tia nức nở: "Đều là ta hại ngươi."
"Nam Lan, có thể lọt mắt xanh của ngươi, Điền mỗ cũng không uổng cuộc đời này." Trong ánh mắt của nam tử nhìn phía thiếu phụ tràn ngập ôn nhu.
"Hắc, loại tiết mục sinh ly tử biệt này đại gia thấy nhiều rồi. Yên tâm đi, chờ ngươi sau khi chết, chúng ta sẽ hảo hảo chiếu cố thê tử của ngươi, mấy người luân phiên ra trận, mỗi ngày đều đem nàng ấy ăn no, cam đoan một tháng qua đi, nàng ấy sẽ muốn ngừng mà không được, hoàn toàn quên mất ngươi." Mấy người đạo tặc miệng đầy dâm từ xấu xa, cười vang.
Nam tử giận dữ, nhưng lúc này đan điền rỗng tuếch, đứng đều đứng không nổi, chỉ có tuyệt vọng nhìn mọi người.
Thiếu phụ kia nghĩ đến khuất nhục gần đến, sắc mặt trở nên trắng bệch, từ trên đầu gở cây trâm xuống, để vào cái cổ tuyết trắng của mình, đôi tay run không ngớt.
"Ngươi dám đâm thật sao? Mấy người ca ca gặp qua không ít nữ nhân lúc đầu đều muốn chết muốn sống, bất quá thật sự hạ thủ được lại không một ai... Tiểu nương tử, chết tử tế không bằng sống, chết cái gì cũng không có, ngươi sống chúng tôi ta sẽ đem ngươi cung phụng n hư Quan Âm Bồ Tát." Mấy người đạo tặc cũng bị hù hết hồn, tên thủ lĩnh vội vàng trấn định nói.
Động tác của thiếu phụ quả nhiên do dự xuống, cây trâm hơi rời xa cái cổ, tên thủ lĩnh nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đoạt lấy cây trâm trong tay nàng.
"A!" Trong tửu lâu truyền đến tiếng kêu sợ hãi của thiếu phụ.
"Xem ra hai người này cũng là Điền Quy Nông và thê tử nam lan của Miêu Nhân Phụng, " Hành vi của hai người đều bị Tống Thanh Thư thu vào trong mắt, không khỏi cảm thán, "Nữ nhân nông cạn giống như Nam Lan bên ngoài xinh đẹp tuyệt luân, lại không có trí tuệ, gặp chuyện chỉ biết thét chói tai... Ta thật là có bao nhiêu muốn bấy nhiêu!"
Ngón tay bắn ra, vài chiếc đũa cắm đến bàn đối diện, ngăn trở tay của tên thủ lĩnh đụng tới trên người thiếu phụ, mấy tên đạo đặc nhất thời giận dữ: "Tiểu tử thối, chán sống, dám quản chuyện của Hắc Hổ trại!"
"Cái này không phải nói nhảm sao?" Tống Thanh Thư nhún nhún vai, chỉ vào xung quanh, "Ngươi xem đi, lúc xảy ra chuyện, những người khác đều bỏ chạy, chỉ riêng bàn của chúng ta ở chỗ này lù lù bất động, cái này đều không nhìn ra chúng ta là nhân vật cấp BOSS à, mắt mù hả?"
Tống Thanh Thư âm thầm lắc đầu, người nam nhân này bị nội thương rất nặng, sợ rằng chạy trời không khỏi nắng.
Mấy tên đạo tặc đá ghế đập qua, nhân cơ hội vung đao bổ tới.
"Quy Nông cẩn thận!" Nhìn thấy đao tới, nữ nhân kia sợ đến mặt mày tái xanh.
"Quy Nông?" Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ là hai người kia?
Nam tử được gọi là Quy Nông không chút hoang mang, tránh thoát băng ghế bay tới, thân thể co rụt lại, lao vào một tên đạo tặc.
Tên đạo tặc kia phun ra một ngụm tiên huyết, rút lui mà quay về, nam tử giữ cổ tay một tên khác, nhẹ nhàng xoay tay, giơ đao trong tay đối phương nghênh đón về phía mấy người khác.
" Nam tử này giơ tay nhấc chân đều cho thấy võ công rất cao minh, nhưng vì sao luôn cảm giác trung khí không đủ thân hình có chút chậm chạp?" Hạ Thanh Thanh vẫn quan tâm tình hình giữa sân, thấy thế nghi hoặc hỏi.
Nàng ấy vừa dứt lời, nam tử đã bị một đạo tặc đá trúng phía sau lưng, mất đi cân đối, các đạo tặc khác làm sao sẽ bỏ qua cơ hội này, giơ đao lên chém tới.
Nam tử chật vật lách mình tránh ra, bất quá tránh được đao, lại tránh không được quyền cước còn lại, lui đến bên cạnh thiếu phụ, cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, nhìn thiếu phụ buồn bã cười nói: "Không ngờ rằng Điền Quy Nông ta không chết trong tay Đánh Khắp Thiên Hạ Vô Địch Thủ Kim Diện Phật Miêu Nhân Phụng, lại bỏ mạng trong tay mấy đạo tặc này."
Thiếu phụ kia cả người run lên, hiển nhiên cực kỳ sợ, chặt ôm nam tử, trong âm thanh mang theo một tia nức nở: "Đều là ta hại ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nam Lan, có thể lọt mắt xanh của ngươi, Điền mỗ cũng không uổng cuộc đời này." Trong ánh mắt của nam tử nhìn phía thiếu phụ tràn ngập ôn nhu.
"Hắc, loại tiết mục sinh ly tử biệt này đại gia thấy nhiều rồi. Yên tâm đi, chờ ngươi sau khi chết, chúng ta sẽ hảo hảo chiếu cố thê tử của ngươi, mấy người luân phiên ra trận, mỗi ngày đều đem nàng ấy ăn no, cam đoan một tháng qua đi, nàng ấy sẽ muốn ngừng mà không được, hoàn toàn quên mất ngươi." Mấy người đạo tặc miệng đầy dâm từ xấu xa, cười vang.
Nam tử giận dữ, nhưng lúc này đan điền rỗng tuếch, đứng đều đứng không nổi, chỉ có tuyệt vọng nhìn mọi người.
Thiếu phụ kia nghĩ đến khuất nhục gần đến, sắc mặt trở nên trắng bệch, từ trên đầu gở cây trâm xuống, để vào cái cổ tuyết trắng của mình, đôi tay run không ngớt.
"Ngươi dám đâm thật sao? Mấy người ca ca gặp qua không ít nữ nhân lúc đầu đều muốn chết muốn sống, bất quá thật sự hạ thủ được lại không một ai... Tiểu nương tử, chết tử tế không bằng sống, chết cái gì cũng không có, ngươi sống chúng tôi ta sẽ đem ngươi cung phụng n hư Quan Âm Bồ Tát." Mấy người đạo tặc cũng bị hù hết hồn, tên thủ lĩnh vội vàng trấn định nói.
Động tác của thiếu phụ quả nhiên do dự xuống, cây trâm hơi rời xa cái cổ, tên thủ lĩnh nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đoạt lấy cây trâm trong tay nàng.
"A!" Trong tửu lâu truyền đến tiếng kêu sợ hãi của thiếu phụ.
"Xem ra hai người này cũng là Điền Quy Nông và thê tử nam lan của Miêu Nhân Phụng, " Hành vi của hai người đều bị Tống Thanh Thư thu vào trong mắt, không khỏi cảm thán, "Nữ nhân nông cạn giống như Nam Lan bên ngoài xinh đẹp tuyệt luân, lại không có trí tuệ, gặp chuyện chỉ biết thét chói tai... Ta thật là có bao nhiêu muốn bấy nhiêu!"
Ngón tay bắn ra, vài chiếc đũa cắm đến bàn đối diện, ngăn trở tay của tên thủ lĩnh đụng tới trên người thiếu phụ, mấy tên đạo đặc nhất thời giận dữ: "Tiểu tử thối, chán sống, dám quản chuyện của Hắc Hổ trại!"
"Cái này không phải nói nhảm sao?" Tống Thanh Thư nhún nhún vai, chỉ vào xung quanh, "Ngươi xem đi, lúc xảy ra chuyện, những người khác đều bỏ chạy, chỉ riêng bàn của chúng ta ở chỗ này lù lù bất động, cái này đều không nhìn ra chúng ta là nhân vật cấp BOSS à, mắt mù hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro