Một chiêu chi...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
"Ngươi đến lúc đó trực tiếp chọn người mạnh nhất của đối phương kia tỷ thí là được." Vi Tiểu Bảo nói.
"Cái gì!" Đa Long thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Đa đại ca đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói, " Vi Tiểu Bảo giải thích nói, "Ta trước đây nghe qua một câu chuyện, về đua ngựa, đến lúc đó chúng ta dùng ngựa hạ đẳng đi đấu với con ngựa tốt nhất của người ta —— Đa đại ca, ta không phải chửi ngươi là ngựa hạ đẳng —— ngươi trực tiếp chịu thua, sau đó Minh vương và Tống đại ca có thể nắm chắc thắng lợi."
( Hú hú khẹc khẹc, ta đến đây, ở trên đang nói về tích Điền Kỵ đua ngựa, câu chuyện là như thế này
Ngàn vàng thắng cược đua ngựa
Khoảng năm 340 TCN, Tôn Tẫn vì sợ Bàng Quyên hãm hại nên giả điên rồi tìm cách trốn sang nước Tề lánh nạn. Điền Kỵ mến mộ tài thao lược của ông nên nhận làm môn khách, rồi tiến cử Tôn Tẫn với Tề Uy vương, được nhà vua cho làm quân sư. Nhân dịp Tề Uy vương cùng các công tử, vương tôn quý tộc nước Tề tổ chức đua ngựa, Tôn Tẫn bảo Điền Kỵ đánh cuộc với Tề Uy vương mỗi vòng đua là một ngàn nén vàng, rồi chia ngựa của Điền Kỵ lẫn ngựa của Tề Uy vương ra làm ba hạng hay, vừa và kém. Vòng đầu Điền Kỵ cho ngựa kém của mình đua với ngựa hay của Tề Uy vương nên chịu thua, qua hai vòng sau thì lấy ngựa hay đua với ngựa vừa, lấy ngựa vừa đua với ngựa kém của nhà vua khiến Điền Kỵ thắng cuộc
Tích xưa đã hết, ta đi đây, hú hú hú !!! )
"Vi huynh đệ quả nhiên thần cơ diệu toán." Đa Long nghe được ánh mắt sáng ngời, "Yên tâm đi, chuyện chịu thua này ta còn có thể."
Làm tốt quyết định, Vi Tiểu Bảo vội vã phái người truyền tin lên núi. Ngày hôm sau Tống Thanh Thư, Cưu Ma Trí, Đa Long ba người độc thân đi gặp, nhìn Vi Tiểu Bảo dưới chân núi hướng bọn họ phất tay, Tống Thanh Thư tức không có chổ nói: "Tên tiểu lưu manh này, rõ ràng là sợ chết không dám lên núi, nói cái gì người cầm đầu một quân muốn tọa trấn trong quân, cho chúng ta áp trận."
"Đại chiến sắp tới, Tống công tử phải tránh tâm tình thấp thỏm." Cưu Ma Trí quay đầu cười như không cười nhìn hắn một cái, hiển nhiên là đoán trúng trong lòng suy nghĩ hắn.
"Tạ Minh vương đề điểm, " Tống Thanh Thư mặt đỏ lên, vội vã hỏi, "Không biết võ công của Viên Thừa Chí so với chi Minh vương như thế nào?"
"Hắn võ công rất cao, bất quá một đấu một, hắn tất bại." Lần trước giao thủ qua đi, Cưu Ma Trí không ngừng phỏng đoán Kim Xà Kiếm pháp quỷ dị của Viên Thừa Chí, trong lòng biết gặp mặt lần nữa, tuyệt đối có thể rửa sạch sỉ nhục lần trước bị hắn và Mộ Dung Phục giáp công mà chạy.
"Chỉ là không biết bọn họ sẽ phái ba người nào xuất chiến." Nhìn Ngọc Hoàng đỉnh xa xa, Tống Thanh Thư sầu lo nói. Hắn đối với an nguy của ba người ngược lại không quá để ý, tất cả mọi người là tuyệt đỉnh cao thủ, không có Vi Tiểu Bảo liên lụy, cho dù phái Thái Sơn không biết xấu hổ cùng công, bản thân mình và Cưu Ma Trí vẫn đang có thể thong dong trở ra, ặc, về phần Đa Long. . . Chết đạo hữu không chết bần đạo đi.
"Đại Thanh quốc sư, Thổ Phiên Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí đến đây bái sơn." Còn chưa tới sơn môn, Cưu Ma Trí cũng đã lấy nội lực đem âm thanh từ xa vọng vào.
Tống Thanh Thư nghe được đầu đầy mồ hôi đen, đại hòa thượng này vẫn là thích phô trương như thế, bản thân mình có nên rống một tiếng hay không? Nghĩ đến bản thân mình lát nữa hô nhất đẳng thị vệ Mãn Thanh cái gì, vừa nghe đã bị quốc sư bạo thành cặn bã. . . Hình ảnh đó, ngẫm lại đều vô cùng thê thảm, một cái lạnh run, Tống Thanh Thư lập tức bỏ cái ý niệm này trong đầu.
Các cao thủ trên Ngọc Hoàng đỉnh đều hoảng sợ, Cưu Ma Trí này nội lực hùng hồn, sợ rằng ở trên mọi người.
Đợi ba người lên núi, mọi người ánh mắt đều hướng qua, chỉ thấy một phiên tăng tai lớn, một công tử trẻ tuổi, một quan binh Thát Tử, đối mặt các cao thủ, vậy mà không chút nào khiếp sắc.
"Thanh Thư, quả nhiên là ngươi." Xung Hư đạo trưởng vừa thấy công tử trẻ tuổi, lập tức nhận ra hắn là phản đồ của Võ Đan Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cả kinh, nghĩ thầm sao có người nhận ra mình? Nhìn lại, hình dạng trang phục của Xung Hư trong đầu hắn mơ hồ có chút ấn tượng: "Xung Hư đạo trưởng?"
"Cái gì!" Đa Long thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Đa đại ca đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói, " Vi Tiểu Bảo giải thích nói, "Ta trước đây nghe qua một câu chuyện, về đua ngựa, đến lúc đó chúng ta dùng ngựa hạ đẳng đi đấu với con ngựa tốt nhất của người ta —— Đa đại ca, ta không phải chửi ngươi là ngựa hạ đẳng —— ngươi trực tiếp chịu thua, sau đó Minh vương và Tống đại ca có thể nắm chắc thắng lợi."
( Hú hú khẹc khẹc, ta đến đây, ở trên đang nói về tích Điền Kỵ đua ngựa, câu chuyện là như thế này
Ngàn vàng thắng cược đua ngựa
Khoảng năm 340 TCN, Tôn Tẫn vì sợ Bàng Quyên hãm hại nên giả điên rồi tìm cách trốn sang nước Tề lánh nạn. Điền Kỵ mến mộ tài thao lược của ông nên nhận làm môn khách, rồi tiến cử Tôn Tẫn với Tề Uy vương, được nhà vua cho làm quân sư. Nhân dịp Tề Uy vương cùng các công tử, vương tôn quý tộc nước Tề tổ chức đua ngựa, Tôn Tẫn bảo Điền Kỵ đánh cuộc với Tề Uy vương mỗi vòng đua là một ngàn nén vàng, rồi chia ngựa của Điền Kỵ lẫn ngựa của Tề Uy vương ra làm ba hạng hay, vừa và kém. Vòng đầu Điền Kỵ cho ngựa kém của mình đua với ngựa hay của Tề Uy vương nên chịu thua, qua hai vòng sau thì lấy ngựa hay đua với ngựa vừa, lấy ngựa vừa đua với ngựa kém của nhà vua khiến Điền Kỵ thắng cuộc
Tích xưa đã hết, ta đi đây, hú hú hú !!! )
"Vi huynh đệ quả nhiên thần cơ diệu toán." Đa Long nghe được ánh mắt sáng ngời, "Yên tâm đi, chuyện chịu thua này ta còn có thể."
Làm tốt quyết định, Vi Tiểu Bảo vội vã phái người truyền tin lên núi. Ngày hôm sau Tống Thanh Thư, Cưu Ma Trí, Đa Long ba người độc thân đi gặp, nhìn Vi Tiểu Bảo dưới chân núi hướng bọn họ phất tay, Tống Thanh Thư tức không có chổ nói: "Tên tiểu lưu manh này, rõ ràng là sợ chết không dám lên núi, nói cái gì người cầm đầu một quân muốn tọa trấn trong quân, cho chúng ta áp trận."
"Đại chiến sắp tới, Tống công tử phải tránh tâm tình thấp thỏm." Cưu Ma Trí quay đầu cười như không cười nhìn hắn một cái, hiển nhiên là đoán trúng trong lòng suy nghĩ hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tạ Minh vương đề điểm, " Tống Thanh Thư mặt đỏ lên, vội vã hỏi, "Không biết võ công của Viên Thừa Chí so với chi Minh vương như thế nào?"
"Hắn võ công rất cao, bất quá một đấu một, hắn tất bại." Lần trước giao thủ qua đi, Cưu Ma Trí không ngừng phỏng đoán Kim Xà Kiếm pháp quỷ dị của Viên Thừa Chí, trong lòng biết gặp mặt lần nữa, tuyệt đối có thể rửa sạch sỉ nhục lần trước bị hắn và Mộ Dung Phục giáp công mà chạy.
"Chỉ là không biết bọn họ sẽ phái ba người nào xuất chiến." Nhìn Ngọc Hoàng đỉnh xa xa, Tống Thanh Thư sầu lo nói. Hắn đối với an nguy của ba người ngược lại không quá để ý, tất cả mọi người là tuyệt đỉnh cao thủ, không có Vi Tiểu Bảo liên lụy, cho dù phái Thái Sơn không biết xấu hổ cùng công, bản thân mình và Cưu Ma Trí vẫn đang có thể thong dong trở ra, ặc, về phần Đa Long. . . Chết đạo hữu không chết bần đạo đi.
"Đại Thanh quốc sư, Thổ Phiên Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí đến đây bái sơn." Còn chưa tới sơn môn, Cưu Ma Trí cũng đã lấy nội lực đem âm thanh từ xa vọng vào.
Tống Thanh Thư nghe được đầu đầy mồ hôi đen, đại hòa thượng này vẫn là thích phô trương như thế, bản thân mình có nên rống một tiếng hay không? Nghĩ đến bản thân mình lát nữa hô nhất đẳng thị vệ Mãn Thanh cái gì, vừa nghe đã bị quốc sư bạo thành cặn bã. . . Hình ảnh đó, ngẫm lại đều vô cùng thê thảm, một cái lạnh run, Tống Thanh Thư lập tức bỏ cái ý niệm này trong đầu.
Các cao thủ trên Ngọc Hoàng đỉnh đều hoảng sợ, Cưu Ma Trí này nội lực hùng hồn, sợ rằng ở trên mọi người.
Đợi ba người lên núi, mọi người ánh mắt đều hướng qua, chỉ thấy một phiên tăng tai lớn, một công tử trẻ tuổi, một quan binh Thát Tử, đối mặt các cao thủ, vậy mà không chút nào khiếp sắc.
"Thanh Thư, quả nhiên là ngươi." Xung Hư đạo trưởng vừa thấy công tử trẻ tuổi, lập tức nhận ra hắn là phản đồ của Võ Đan Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cả kinh, nghĩ thầm sao có người nhận ra mình? Nhìn lại, hình dạng trang phục của Xung Hư trong đầu hắn mơ hồ có chút ấn tượng: "Xung Hư đạo trưởng?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro