Mượn quần áo (1...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
Diệt trừ một người tâm phúc đại họa, Khang Hi mặt rồng đại duyệt, màn đêm buông xuống ở trong cung thiết yến, chiêu đãi Đông Phương Bất Bại, Vi Tiểu Bảo cùng với đoàn người Tống Thanh Thư.
Đúng lúc này Cưu Ma Trí đột nhiên đứng dậy hướng Khang Hi cáo từ, Khang Hi sửng sốt, còn tưởng rằng ông là xấu hổ không chịu nổi, lập tức trấn an: "Minh vương võ công cái thế, mọi người đều biết, một lần thất thủ, cũng không có gì, hà tất từ giả?"
Cưu Ma Trí hai tay tạo thành chữ thập, cung kính đáp: "Hồi bẩm hoàng thượng, bần tăng cũng không phải tính toán vinh nhục nhất thời. Chỉ là võ công của bần tăng xuất hiện vấn đề, nghi hoặc trong đó, cần quay về Thổ Phiên thỉnh giáo tiền bối cao nhân của Trữ Mã tự, mong hoàng thượng thứ lỗi."
Tống Thanh Thư cũng nói: "Hoàng thượng, tại hạ đối với tình huống của Minh vương cũng có biết một chút, Minh vương quả thật nói không sai."
"Nếu như vậy, vậy trẫm cũng không khó xử quốc sư. Đợi lát nữa trẫm sẽ sai người viết một phần quốc thư kết minh, quốc sư mang về cho Tán Phổ Thổ Phiên, để kết hai nước chi hảo." Khang Hi sửng sốt, rất nhanh phản ứng.
"Có thể kết minh cùng Đại Thanh, quả thật Thổ Phiên ta rất may." Cưu Ma Trí mặt lộ vẻ vui mừng, chuyến đi Trung Nguyên lần này tuy rằng không tính là thành công, nhưng kết minh ước với Mãn Thanh, trở lại Tán Phổ tất nhiên thoả mãn.
"Đã nghe cao tăng đời trước của Trữ Mã tự Liên Hoa Đại Sĩ bế quan hơn mười năm, tu vi đã tiếp cận quỷ thần chi cảnh. Mong rằng Minh vương thay bản tọa truyền lời, bản tọa rảnh rỗi đi qua, ổn thỏa đi đến Trữ Mã tự, lĩnh giáo tuyệt thế thần công của Liên Hoa Đại Sĩ." Đông Phương Bất Bại buông ly rượu, nhàn nhạt nói.
Nghĩ đến trên Ngọc Hoàng đỉnh đối phương vừa cười vừa nói thì đã đánh chết Viên Thừa Chí võ công gần bằng mình, Cưu Ma Trí không khỏi thần sắc ngưng trọng nói: "Trữ Mã tự tất khi quét dọn đón chào Đông Phương giáo chủ."
Đông Phương Bất Bại gật đầu, không hề để ý đến lão, tự mình uống rượu.
Nhìn vẻ phong tình vừa quay đầu lại của đối phương, trong lòng Tống Thanh Thư chấn động: bi con mẹ nó kịch thật, võ công cao như thế, còn lớn lên đẹp như thế, nếu ở hiện đại, bảo đảm khiến cho đám fan nữ điên cuồng.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Thanh Thư đợi trong hoàng cung đều buồn bực đến mức sắp chảy ra nước. Thì ra yến hội qua đi ngày hôm sau Cưu Ma Trí khởi hành quay về Thổ Phiên, Vi Tiểu Bảo cũng lòng như lửa đốt về nhà ôm lão bà, Đông Phương Bất Bại hành tung quỷ bí, cũng không biết ở đâu, chỉ còn lại có Tống Thanh Thư nhất đẳng thị vệ, phải ở lại trong cung.
"May là Khang Hi niệm tình mình là người trong giang hồ, đặc biệt khai ân không cần điểm danh đội mão, nếu không mỗi ngày xoay quanh tuần tra trong hoàng cung, ngẫm lại đều thấy mất mặt của người xuyên không." Tống Thanh Thư thì thào tự nói.
Dựa theo ý của Khang Hi, hắn bình thường không có chuyện gì cố định cần làm, lúc cần tự nhiên sẽ thông báo.
"Ai, giống như tiểu thư chờ lâm hạnh, loại cảm giác này thật khó chịu." Tống Thanh Thư đẩy ra cửa sổ, nhìn sao trên bầu trời.
"Có thích khách!" Xa xa truyền đến âm thanh như có như không, nếu không phải Tống Thanh Thư bây giờ nội lực tinh thâm, sợ rằng còn không nghe được.
"Tên thích khách nào ngu như vậy, chạy đến hoa viên Từ Ninh Cung làm cái quái gì?" Tống Thanh Thư đồng tình nói, bất quá nghĩ đến bản thân mình dù sao cũng không có chuyện làm, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ đi đến chỗ phát ra tiếng.
Không bao lâu, thì nghe được âm thanh binh khí tương giao, Tống Thanh Thư lắc đầu cười, trong thị vệ Mãn Thanh tuy rằng không có cao thủ chân chính, thế nhưng mỗi người võ nghệ không thấp, thích khách bị bọn họ cuốn lấy chỉ sợ không thoát thân được.
Đợi đi ngang qua hành lang, thấy rõ tình huống giữa sân, sắc mặt Tống Thanh Thư không khỏi khẽ biến.
Hắc y nhân bị đại nội thị vệ vây công, tuy rằng mặt quấn khăn đen, nhưng vóc người thướt tha nói rõ cho mọi người nàng ấy là một nữ tử.
Bất quá cái này cũng không phải trọng điểm, khiến cho mặt sắc của Tống Thanh Thư thay đổi là trường kiếm hình rắn ánh vàng rực rỡ trong tay đối phương.
"Kim Xà Kiếm?" Trong lòng Tống Thanh Thư cả kinh, nghĩ đến Viên Thừa Chí đã chết, hơn nữa đối phương là một người nữ tử, làm sao còn không rõ ràng thân phận của thích khách.
Trong lòng Tống Thanh Thư đối với Hạ Thanh Thanh bội phục vạn phần, biết được trượng phu chết vào tay Thanh đình, nàng ấy một người nữ tử, lại có thể độc thân xông vào Tử Cấm thành thủ vệ nghiêm ngặt của Mãn Thanh.
Bất quá lấy võ công của nàng, ám sát Khang Hi đã định trước là giỏ trúc múc nước, bây giờ xem ra, có thể giữ được tính mạng hay không đều khó nói.
Tư tưởng của Tống Thanh Thư hỗn loạn chốc lát, Hạ Thanh Thanh trong sân đã cực kỳ nguy hiểm, một tiếng hừ nhẹ vang lên, cánh tay đã trúng một kiếm.
Đúng lúc này Cưu Ma Trí đột nhiên đứng dậy hướng Khang Hi cáo từ, Khang Hi sửng sốt, còn tưởng rằng ông là xấu hổ không chịu nổi, lập tức trấn an: "Minh vương võ công cái thế, mọi người đều biết, một lần thất thủ, cũng không có gì, hà tất từ giả?"
Cưu Ma Trí hai tay tạo thành chữ thập, cung kính đáp: "Hồi bẩm hoàng thượng, bần tăng cũng không phải tính toán vinh nhục nhất thời. Chỉ là võ công của bần tăng xuất hiện vấn đề, nghi hoặc trong đó, cần quay về Thổ Phiên thỉnh giáo tiền bối cao nhân của Trữ Mã tự, mong hoàng thượng thứ lỗi."
Tống Thanh Thư cũng nói: "Hoàng thượng, tại hạ đối với tình huống của Minh vương cũng có biết một chút, Minh vương quả thật nói không sai."
"Nếu như vậy, vậy trẫm cũng không khó xử quốc sư. Đợi lát nữa trẫm sẽ sai người viết một phần quốc thư kết minh, quốc sư mang về cho Tán Phổ Thổ Phiên, để kết hai nước chi hảo." Khang Hi sửng sốt, rất nhanh phản ứng.
"Có thể kết minh cùng Đại Thanh, quả thật Thổ Phiên ta rất may." Cưu Ma Trí mặt lộ vẻ vui mừng, chuyến đi Trung Nguyên lần này tuy rằng không tính là thành công, nhưng kết minh ước với Mãn Thanh, trở lại Tán Phổ tất nhiên thoả mãn.
"Đã nghe cao tăng đời trước của Trữ Mã tự Liên Hoa Đại Sĩ bế quan hơn mười năm, tu vi đã tiếp cận quỷ thần chi cảnh. Mong rằng Minh vương thay bản tọa truyền lời, bản tọa rảnh rỗi đi qua, ổn thỏa đi đến Trữ Mã tự, lĩnh giáo tuyệt thế thần công của Liên Hoa Đại Sĩ." Đông Phương Bất Bại buông ly rượu, nhàn nhạt nói.
Nghĩ đến trên Ngọc Hoàng đỉnh đối phương vừa cười vừa nói thì đã đánh chết Viên Thừa Chí võ công gần bằng mình, Cưu Ma Trí không khỏi thần sắc ngưng trọng nói: "Trữ Mã tự tất khi quét dọn đón chào Đông Phương giáo chủ."
Đông Phương Bất Bại gật đầu, không hề để ý đến lão, tự mình uống rượu.
Nhìn vẻ phong tình vừa quay đầu lại của đối phương, trong lòng Tống Thanh Thư chấn động: bi con mẹ nó kịch thật, võ công cao như thế, còn lớn lên đẹp như thế, nếu ở hiện đại, bảo đảm khiến cho đám fan nữ điên cuồng.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Thanh Thư đợi trong hoàng cung đều buồn bực đến mức sắp chảy ra nước. Thì ra yến hội qua đi ngày hôm sau Cưu Ma Trí khởi hành quay về Thổ Phiên, Vi Tiểu Bảo cũng lòng như lửa đốt về nhà ôm lão bà, Đông Phương Bất Bại hành tung quỷ bí, cũng không biết ở đâu, chỉ còn lại có Tống Thanh Thư nhất đẳng thị vệ, phải ở lại trong cung.
"May là Khang Hi niệm tình mình là người trong giang hồ, đặc biệt khai ân không cần điểm danh đội mão, nếu không mỗi ngày xoay quanh tuần tra trong hoàng cung, ngẫm lại đều thấy mất mặt của người xuyên không." Tống Thanh Thư thì thào tự nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa theo ý của Khang Hi, hắn bình thường không có chuyện gì cố định cần làm, lúc cần tự nhiên sẽ thông báo.
"Ai, giống như tiểu thư chờ lâm hạnh, loại cảm giác này thật khó chịu." Tống Thanh Thư đẩy ra cửa sổ, nhìn sao trên bầu trời.
"Có thích khách!" Xa xa truyền đến âm thanh như có như không, nếu không phải Tống Thanh Thư bây giờ nội lực tinh thâm, sợ rằng còn không nghe được.
"Tên thích khách nào ngu như vậy, chạy đến hoa viên Từ Ninh Cung làm cái quái gì?" Tống Thanh Thư đồng tình nói, bất quá nghĩ đến bản thân mình dù sao cũng không có chuyện làm, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ đi đến chỗ phát ra tiếng.
Không bao lâu, thì nghe được âm thanh binh khí tương giao, Tống Thanh Thư lắc đầu cười, trong thị vệ Mãn Thanh tuy rằng không có cao thủ chân chính, thế nhưng mỗi người võ nghệ không thấp, thích khách bị bọn họ cuốn lấy chỉ sợ không thoát thân được.
Đợi đi ngang qua hành lang, thấy rõ tình huống giữa sân, sắc mặt Tống Thanh Thư không khỏi khẽ biến.
Hắc y nhân bị đại nội thị vệ vây công, tuy rằng mặt quấn khăn đen, nhưng vóc người thướt tha nói rõ cho mọi người nàng ấy là một nữ tử.
Bất quá cái này cũng không phải trọng điểm, khiến cho mặt sắc của Tống Thanh Thư thay đổi là trường kiếm hình rắn ánh vàng rực rỡ trong tay đối phương.
"Kim Xà Kiếm?" Trong lòng Tống Thanh Thư cả kinh, nghĩ đến Viên Thừa Chí đã chết, hơn nữa đối phương là một người nữ tử, làm sao còn không rõ ràng thân phận của thích khách.
Trong lòng Tống Thanh Thư đối với Hạ Thanh Thanh bội phục vạn phần, biết được trượng phu chết vào tay Thanh đình, nàng ấy một người nữ tử, lại có thể độc thân xông vào Tử Cấm thành thủ vệ nghiêm ngặt của Mãn Thanh.
Bất quá lấy võ công của nàng, ám sát Khang Hi đã định trước là giỏ trúc múc nước, bây giờ xem ra, có thể giữ được tính mạng hay không đều khó nói.
Tư tưởng của Tống Thanh Thư hỗn loạn chốc lát, Hạ Thanh Thanh trong sân đã cực kỳ nguy hiểm, một tiếng hừ nhẹ vang lên, cánh tay đã trúng một kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro