Nhật Xuất Đôn...
Lục Như Hòa Thượng
2024-10-14 01:52:32
Tống Thanh Thư và Cưu Ma Trí liếc nhau, không cho là đúng, nghĩ thầm cao thủ của Thanh đình có thể cao tới đâu?
Đa Long thân là tổng quản ngự tiền thị vệ võ công như vậy, Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền những ngự tiền thị vệ này, võ công tuy rằng hơn so với binh sĩ bình thường cao minh hơn một chút, nhưng trước mặt cao thủ chân chính cũng không đủ thấy.
Có thể nghĩ, cao thủ của Thanh đình có bao nhiêu thiếu thốn, Tống Thanh Thư thật ra vẫn rất tò mò, dưới sự bảo vệ của một đám ngự tiền thị vệ như vậy, Khang Hi vì sao có thể bình an sống lâu như thế?
"Không biết hoàng thượng mời chào vị cao thủ nào trên giang hồ?" Tống Thanh Thư mỉm cười, hỏi.
"Cho mời Đông Phương giáo chủ?" Khang Hi phân phó, tiểu thái giám vội vã chạy xuống phía dưới.
"Ặc, Đông Phương giáo chủ?" Nụ cười của Tống Thanh Thư ngay lập tức ngừng lại, trong lòng kinh ngạc bất định: chẳng lẽ là Đông Phương Bất Bại?
Không bao lâu, cửa lớn theo ngự thư phòng mở ra, một người nam tử một thân hồng y chậm rãi đi đến.
Hình dạng vân đạm phong khinh, nhìn cũng không nhìn những người khác trong phòng, chỉ là hơi thi lễ với Khang Hi: "Đông Phương bái kiến hoàng thượng."
Từ khi ‘hắn’ tiến đến bắt đầu, Tống Thanh Thư đã nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thấy hắn môi hồng răng trắng, đường cong mềm mại trên mặt đáng yêu như nữ tử, nhìn không ra tuổi tác có bao nhiêu lớn, biểu hiện ra thấy là chỉ có một thiếu niên đẹp, nhưng loại khí độ trầm ổn như uyên lại thời khắc nhắc nhở người xung quanh không nên bị bên ngoài trẻ tuổi mê hoặc.
Đợi hắn cất giọng, tất cả ảo tưởng trong lòng Tống Thanh Thư đều tan biến, trước đó vẫn đều suy đoán Đông Phương Bất Bại của thế giới này là nữ nhân xinh đẹp trong phim điện ảnh hay là yêu nhân chết tiệt trong phim truyền hình.
( Khà khà, ta lại xuất hiện, lần này là giải thích cho hai phiên bản Tiếu Ngạo Giang Hồ được nhắc đến ở đây, phiên bản phim điện ảnh mà nữ đóng vai Đông Phương Bất Bại là phiên bản điện ảnh năm 1991 của đạo diễn Trình Tiểu Đông do Lý Liên Kiệt đóng vai Lệnh Hồ Xung, nữ thần Quan Chi Lâm đóng vai Nhậm Doanh Doanh, và nữ diễn viên vào vai của Đông Phương Bất Bại là Lâm Thanh Hà. Còn phiên bản mà nam đóng vai Đông Phương Bất Bại là phiên bản phim truyền hình của TVB năm 1984 do Châu Nhuận Phát thúc thúc đóng vai Lệnh Hồ Xung, Trần Tú Châu đóng vai Nhậm Doanh Doanh, và người đóng vai Đông Phương Bất Bại là nam diễn viên Giang Nghị, cùng với phiên bản năm 1996 cũng do TVB sản xuất do Lữ Tụng Hiền vào vai Lệnh Hồ Xung, La Lạc Lâm vào vai Nhậm Doanh Doanh, và nam diễn viên vào vai của Đông Phương giáo chủ là Lỗ Chấn Thuận, cá nhân mình thấy phiên bản năm 1996 của TVB là chuyển thể hay nhất, từ nội dung đến nhân vật, mặc dù đồ hoạ và trang phục cũng như kỹ xảo bị hạn chế do điều kiện nhưng nó thật, quan trọng là nó thật, Đông Phương Bất Bại là nam, méo bao giờ là nữ, và càng không có chuyện Lệnh Hồ Xung thích Đông Phương giáo chủ cả … xin lỗi em đi xa quá !!! … )
Đông Phương Bất Bại vừa vào, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hắn mặt như nữ tử, trong lòng còn hy vọng không ngớt, vậy mà đối phương vừa mở miệng, giọng nam trầm thấp, khiến cho cả người hắn như sụp đổ, thế giới vỡ tan.
Như có suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại quay đầu lại nhìn hắn một cái. Tiếp xúc cùng ánh mắt của đối phương, trong lòng Tống Thanh Thư ớn lạnh, coi như có cảm giác bị đối phương nhìn thấu.
"Đông Phương giáo chủ, hai vị này là tuyệt đỉnh cao thủ trẫm mới mời chào, một vị là Thổ Phiên Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí, một vị là Tống Thanh Thư Tống thiếu hiệp." Khang Hi vừa nói vừa đứng lên, quay sang hai người giới thiệu: "Nhị vị, vị này chính là Đông Phương giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo ở Hắc Mộc Nhai."
Đông Phương Bất Bại lười nhìn hai người, trong miệng cười nhạo: " Tuyệt đỉnh cao thủ không đáng tiền như thế từ lúc nào?"
Khang Hi lại không cho rằng đây là hỗn láo, ngược lại có hứng thú nhìn Tống Thanh Thư hai người làm sao ứng đối.
"Tiểu Quế Tử, hai chúng ta tới cược một phen, xem là cao thủ ngươi tìm tới lợi hại, hay là cao thủ trẫm tìm lợi hại." Khang Hi tuy rằng cố gắng làm hình tượng minh quân, nhưng chung quy là tâm tính thiếu niên, nhất thời hưng phấn lại có thể đi đánh cược với Vi Tiểu Bảo.
"Đương nhiên là cao thủ Tiểu Huyền tử ngài tìm lợi hại." Vi Tiểu Bảo ngoài miệng tuy rằng như vuốt mông ngựa, trong lòng lại không cho là đúng, võ công của Cưu Ma Trí và Tống Thanh Thư hắn kiến thức qua, đánh cho Hồng An Thông tè ra quần, Tiểu Huyền tử tìm tên bất nam bất nữ này, vừa nhìn là biết không có sức chiến đấu gì.
" Gia gia ngươi, trẫm biết trong lòng ngươi khẳng định là không nghĩ như vậy, " Vừa nhìn thần tình của Vi Tiểu Bảo, Khang Hi liền hiểu được, không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Lão tử nếu thua, thì phong ngươi làm bá tước, thế tập đời đời; hắc hắc, ngươi nếu bị thua, thì đem chút bạc ra hỗ trợ giúp nạn thiên tai đi."
"Quân tử nhất ngôn, cái gì ngựa cũng khó truy!" Vi Tiểu Bảo ánh mắt sáng ngời, lập tức nói.
"Cái gì ngựa cũng khó truy!" Khang Hi nặng nề gật đầu.
. . .
Hai người tuy rằng tận lực hạ giọng, khe khẽ nói nhỏ bên tai đối phương, bất quá ba người giữa sân đều là tuyệt đỉnh cao thủ, nói chuyện giữa hai người một chữ không sót truyền vào trong tai ba người.
Đông Phương Bất Bại trong mắt chợt lóe hàn quang, chậm rãi nhắm hai mắt lại bắt đầu dưỡng thần. Tống Thanh Thư và Cưu Ma Trí liếc nhau, đều rõ ràng ý đồ của Khang Hi.
Mấy người mặc dù có tên tuổi vang dội trong chốn giang hồ, nhưng Khang Hi không có tự mình gặp qua, từ đầu đến cuối mang vài phần hoài nghi, thừa dịp lần cơ hội này khiến cho Đông Phương Bất Bại thử xem công phu của hai người bọn họ, cũng làm cho hai người bọn họ nghiệm chứng cân lượng của Đông Phương Bất Bại một chút.
Tống Thanh Thư cũng may, bị các loại phim truyền hình và điện ảnh làm ảnh hưởng, ấn tượng đối với võ công vô địch của Đông Phương Bất Bại quá sâu, nghe hắn châm chọc bản thân mình, cũng không nổi giận, ngược lại cười đáp: "Đông Phương giáo chủ đã đạt cảnh giới thiên nhân hoá sinh, vạn vật phát sinh, Tống mỗ tự nhiên so ra kém xa. Bất quá đối phó giang hồ nhân sĩ bình thường, Tống mỗ tự nhận là vẫn là dư dả."
"Các hạ tuổi còn trẻ, là có thể nói ra 'Thiên nhân hoá sinh, vạn vật phát sinh' lời nói này, không tồi không tồi, rất là không tồi." Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn hắn một cái, tấm tắc làm kỳ.
Một bên Cưu Ma Trí không có lực nhẫn nại tốt như vậy, bản thân ông vốn là kinh thải tuyệt diễm chi sĩ, tự vấn tại Thổ Phiên lánh đời vài chục năm, trừ sư tổ bế quan tu hành Liên Hoa Sinh ở Trữ Mã tự, không ai là đối thủ của ông. Lần này đến trung thổ, liên tiếp đánh bại cao tăng Huyền Bi tiếng tăm lừng lẫy của Thiếu Lâm tự trong chốn giang hồ, cao thủ của Đại Lý Đoàn thị, còn có Nam Mộ Dung Cô Tô, trong lúc nhất thời đắc ý đầy người, cảm thấy võ lâm Trung Nguyên, không ngoài cái này.
Lần này nghe được Đông Phương Bất Bại châm chọc, không khỏi lửa giận tăng lên, cười lạnh nói: "Chỉ là không biết Đông Phương giáo chủ tên này là từ nhỏ được đặt như vậy, hay là ngày sau mới đổi?"
Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt nhìn ông một cái: "Đương nhiên là ngày sau mới đổi, ngươi cảm thấy thế nào?"
" Khẩu khí thật lớn!" Cưu Ma Trí chỉ cảm thấy đối phương cuồng vọng không gì sánh được, tuy rằng sớm có nghe thấy Đông Phương Bất Bại trên Hắc Mộc Nhai có tư cách vấn đỉnh 'Thiên hạ đệ nhất nhân’ , nhưng đối với võ công của mình rất có lòng tin, trong khoảng thời gian này, ông kiến thức nhiều người có tiếng không có miếng, trong lòng thầm nghĩ Đông Phương Bất Bại tên này phỏng chừng cũng có không ít hơi nước.
Đa Long thân là tổng quản ngự tiền thị vệ võ công như vậy, Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền những ngự tiền thị vệ này, võ công tuy rằng hơn so với binh sĩ bình thường cao minh hơn một chút, nhưng trước mặt cao thủ chân chính cũng không đủ thấy.
Có thể nghĩ, cao thủ của Thanh đình có bao nhiêu thiếu thốn, Tống Thanh Thư thật ra vẫn rất tò mò, dưới sự bảo vệ của một đám ngự tiền thị vệ như vậy, Khang Hi vì sao có thể bình an sống lâu như thế?
"Không biết hoàng thượng mời chào vị cao thủ nào trên giang hồ?" Tống Thanh Thư mỉm cười, hỏi.
"Cho mời Đông Phương giáo chủ?" Khang Hi phân phó, tiểu thái giám vội vã chạy xuống phía dưới.
"Ặc, Đông Phương giáo chủ?" Nụ cười của Tống Thanh Thư ngay lập tức ngừng lại, trong lòng kinh ngạc bất định: chẳng lẽ là Đông Phương Bất Bại?
Không bao lâu, cửa lớn theo ngự thư phòng mở ra, một người nam tử một thân hồng y chậm rãi đi đến.
Hình dạng vân đạm phong khinh, nhìn cũng không nhìn những người khác trong phòng, chỉ là hơi thi lễ với Khang Hi: "Đông Phương bái kiến hoàng thượng."
Từ khi ‘hắn’ tiến đến bắt đầu, Tống Thanh Thư đã nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thấy hắn môi hồng răng trắng, đường cong mềm mại trên mặt đáng yêu như nữ tử, nhìn không ra tuổi tác có bao nhiêu lớn, biểu hiện ra thấy là chỉ có một thiếu niên đẹp, nhưng loại khí độ trầm ổn như uyên lại thời khắc nhắc nhở người xung quanh không nên bị bên ngoài trẻ tuổi mê hoặc.
Đợi hắn cất giọng, tất cả ảo tưởng trong lòng Tống Thanh Thư đều tan biến, trước đó vẫn đều suy đoán Đông Phương Bất Bại của thế giới này là nữ nhân xinh đẹp trong phim điện ảnh hay là yêu nhân chết tiệt trong phim truyền hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
( Khà khà, ta lại xuất hiện, lần này là giải thích cho hai phiên bản Tiếu Ngạo Giang Hồ được nhắc đến ở đây, phiên bản phim điện ảnh mà nữ đóng vai Đông Phương Bất Bại là phiên bản điện ảnh năm 1991 của đạo diễn Trình Tiểu Đông do Lý Liên Kiệt đóng vai Lệnh Hồ Xung, nữ thần Quan Chi Lâm đóng vai Nhậm Doanh Doanh, và nữ diễn viên vào vai của Đông Phương Bất Bại là Lâm Thanh Hà. Còn phiên bản mà nam đóng vai Đông Phương Bất Bại là phiên bản phim truyền hình của TVB năm 1984 do Châu Nhuận Phát thúc thúc đóng vai Lệnh Hồ Xung, Trần Tú Châu đóng vai Nhậm Doanh Doanh, và người đóng vai Đông Phương Bất Bại là nam diễn viên Giang Nghị, cùng với phiên bản năm 1996 cũng do TVB sản xuất do Lữ Tụng Hiền vào vai Lệnh Hồ Xung, La Lạc Lâm vào vai Nhậm Doanh Doanh, và nam diễn viên vào vai của Đông Phương giáo chủ là Lỗ Chấn Thuận, cá nhân mình thấy phiên bản năm 1996 của TVB là chuyển thể hay nhất, từ nội dung đến nhân vật, mặc dù đồ hoạ và trang phục cũng như kỹ xảo bị hạn chế do điều kiện nhưng nó thật, quan trọng là nó thật, Đông Phương Bất Bại là nam, méo bao giờ là nữ, và càng không có chuyện Lệnh Hồ Xung thích Đông Phương giáo chủ cả … xin lỗi em đi xa quá !!! … )
Đông Phương Bất Bại vừa vào, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hắn mặt như nữ tử, trong lòng còn hy vọng không ngớt, vậy mà đối phương vừa mở miệng, giọng nam trầm thấp, khiến cho cả người hắn như sụp đổ, thế giới vỡ tan.
Như có suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại quay đầu lại nhìn hắn một cái. Tiếp xúc cùng ánh mắt của đối phương, trong lòng Tống Thanh Thư ớn lạnh, coi như có cảm giác bị đối phương nhìn thấu.
"Đông Phương giáo chủ, hai vị này là tuyệt đỉnh cao thủ trẫm mới mời chào, một vị là Thổ Phiên Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí, một vị là Tống Thanh Thư Tống thiếu hiệp." Khang Hi vừa nói vừa đứng lên, quay sang hai người giới thiệu: "Nhị vị, vị này chính là Đông Phương giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo ở Hắc Mộc Nhai."
Đông Phương Bất Bại lười nhìn hai người, trong miệng cười nhạo: " Tuyệt đỉnh cao thủ không đáng tiền như thế từ lúc nào?"
Khang Hi lại không cho rằng đây là hỗn láo, ngược lại có hứng thú nhìn Tống Thanh Thư hai người làm sao ứng đối.
"Tiểu Quế Tử, hai chúng ta tới cược một phen, xem là cao thủ ngươi tìm tới lợi hại, hay là cao thủ trẫm tìm lợi hại." Khang Hi tuy rằng cố gắng làm hình tượng minh quân, nhưng chung quy là tâm tính thiếu niên, nhất thời hưng phấn lại có thể đi đánh cược với Vi Tiểu Bảo.
"Đương nhiên là cao thủ Tiểu Huyền tử ngài tìm lợi hại." Vi Tiểu Bảo ngoài miệng tuy rằng như vuốt mông ngựa, trong lòng lại không cho là đúng, võ công của Cưu Ma Trí và Tống Thanh Thư hắn kiến thức qua, đánh cho Hồng An Thông tè ra quần, Tiểu Huyền tử tìm tên bất nam bất nữ này, vừa nhìn là biết không có sức chiến đấu gì.
" Gia gia ngươi, trẫm biết trong lòng ngươi khẳng định là không nghĩ như vậy, " Vừa nhìn thần tình của Vi Tiểu Bảo, Khang Hi liền hiểu được, không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Lão tử nếu thua, thì phong ngươi làm bá tước, thế tập đời đời; hắc hắc, ngươi nếu bị thua, thì đem chút bạc ra hỗ trợ giúp nạn thiên tai đi."
"Quân tử nhất ngôn, cái gì ngựa cũng khó truy!" Vi Tiểu Bảo ánh mắt sáng ngời, lập tức nói.
"Cái gì ngựa cũng khó truy!" Khang Hi nặng nề gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . .
Hai người tuy rằng tận lực hạ giọng, khe khẽ nói nhỏ bên tai đối phương, bất quá ba người giữa sân đều là tuyệt đỉnh cao thủ, nói chuyện giữa hai người một chữ không sót truyền vào trong tai ba người.
Đông Phương Bất Bại trong mắt chợt lóe hàn quang, chậm rãi nhắm hai mắt lại bắt đầu dưỡng thần. Tống Thanh Thư và Cưu Ma Trí liếc nhau, đều rõ ràng ý đồ của Khang Hi.
Mấy người mặc dù có tên tuổi vang dội trong chốn giang hồ, nhưng Khang Hi không có tự mình gặp qua, từ đầu đến cuối mang vài phần hoài nghi, thừa dịp lần cơ hội này khiến cho Đông Phương Bất Bại thử xem công phu của hai người bọn họ, cũng làm cho hai người bọn họ nghiệm chứng cân lượng của Đông Phương Bất Bại một chút.
Tống Thanh Thư cũng may, bị các loại phim truyền hình và điện ảnh làm ảnh hưởng, ấn tượng đối với võ công vô địch của Đông Phương Bất Bại quá sâu, nghe hắn châm chọc bản thân mình, cũng không nổi giận, ngược lại cười đáp: "Đông Phương giáo chủ đã đạt cảnh giới thiên nhân hoá sinh, vạn vật phát sinh, Tống mỗ tự nhiên so ra kém xa. Bất quá đối phó giang hồ nhân sĩ bình thường, Tống mỗ tự nhận là vẫn là dư dả."
"Các hạ tuổi còn trẻ, là có thể nói ra 'Thiên nhân hoá sinh, vạn vật phát sinh' lời nói này, không tồi không tồi, rất là không tồi." Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn hắn một cái, tấm tắc làm kỳ.
Một bên Cưu Ma Trí không có lực nhẫn nại tốt như vậy, bản thân ông vốn là kinh thải tuyệt diễm chi sĩ, tự vấn tại Thổ Phiên lánh đời vài chục năm, trừ sư tổ bế quan tu hành Liên Hoa Sinh ở Trữ Mã tự, không ai là đối thủ của ông. Lần này đến trung thổ, liên tiếp đánh bại cao tăng Huyền Bi tiếng tăm lừng lẫy của Thiếu Lâm tự trong chốn giang hồ, cao thủ của Đại Lý Đoàn thị, còn có Nam Mộ Dung Cô Tô, trong lúc nhất thời đắc ý đầy người, cảm thấy võ lâm Trung Nguyên, không ngoài cái này.
Lần này nghe được Đông Phương Bất Bại châm chọc, không khỏi lửa giận tăng lên, cười lạnh nói: "Chỉ là không biết Đông Phương giáo chủ tên này là từ nhỏ được đặt như vậy, hay là ngày sau mới đổi?"
Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt nhìn ông một cái: "Đương nhiên là ngày sau mới đổi, ngươi cảm thấy thế nào?"
" Khẩu khí thật lớn!" Cưu Ma Trí chỉ cảm thấy đối phương cuồng vọng không gì sánh được, tuy rằng sớm có nghe thấy Đông Phương Bất Bại trên Hắc Mộc Nhai có tư cách vấn đỉnh 'Thiên hạ đệ nhất nhân’ , nhưng đối với võ công của mình rất có lòng tin, trong khoảng thời gian này, ông kiến thức nhiều người có tiếng không có miếng, trong lòng thầm nghĩ Đông Phương Bất Bại tên này phỏng chừng cũng có không ít hơi nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro